Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 103: Chương 103: Sự cố bất ngờ




Tô Vân cố ý cất cao giọng, để cho Tô Yên nghe được.

Cô ta tuyệt đối sẽ không nhận thua trước mặt Tô Yên.

Tô Yên vốn chẳng thèm nhìn Tô Vân đến một cái. Cô nắm tay Hạ Vũ Mặc, cùng nhóm Lục Cận Phong rời đi.

Đến bãi đậu xe, Vạn Nhất rất thức thời mà khoác vai Lục Minh Khánh, nói: “Buổi tối hai đứa em còn phải xem kịch bản ‘Non sông Hiên thành’, đại ca, vậy bọn em không đi cùng anh nữa.”

Lục Minh Khánh nhìn Vạn Nhất một cái. Từ khi nào thì bọn họ phải xem kịch bản vậy?

Anh ta cũng không nói là muốn nhận bộ phim “Non sông Hiên thành” này.

Vạn Nhất nháy mắt ra hiệu cho Lục Minh Khách, hai người liếc mắt nhau.

Lục Minh Khánh phản ứng chậm chạp, nhưng cũng may đã phản ứng lại được, vẻ mặt có chút ngốc: “À, đúng.”

Lục Cận Phong rất hài lòng về sự thức thời của Vạn Nhất, anh khẽ gật đầu: “Ừm, vậy các cậu đi trước đi.”

Vạn Nhất khoác vai Lục Minh Khánh, chào tạm biệt với Tô Yên: “Cô Tô, lần sau gặp lại.”

Lục Minh Khánh cũng mỉm cười, tỏ ý chào tạm biệt.

“Ừm, lần sau gặp.” Tô Yên mỉm cười đáp lại: “Tiểu Vũ, chào tạm biệt với các chú đi em.”

“Tạm biệt chú Vạn, chú Khánh.” Hạ Vũ Mặc rất lễ phép.

“Nhóc mập, lần sau chú dẫn con ra ngoài chơi.” Vạn Nhất thò tay muốn nhéo mặt Hạ Vũ Mặc.

Hạ Vũ Mặc lập tức lùi lại: “Chỉ có vợ mới được sờ.”

Lời này chọc cho Vạn Nhất vui vẻ: “Ái chà, nhỏ vậy mà đã biết tìm vợ rồi. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy nha.”

Thấy Vạn Nhất và Lục Minh Khánh đều muốn đi, An Hinh chỉ chỉ mình, lại nhìn Lục Cận Phong và Tô Yên, xấu hổ nói: “Vậy… có phải là mình cũng nên đi rồi không?”

“Hinh Hinh, anh tiễn em.” Lý Văn chạy từ bên trong ra, trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa.

“Anh à? Vẫn là thôi đi, tôi tự lái xe về.” Bất kể thế nào thì An Hinh cũng thấy Lý Văn không vừa mắt.

Ai bảo Lý Văn có tiếng xấu bên ngoài, trước kia còn có mâu thuẫn với An Hinh, bây giờ Lý Văn đã bị An Hinh kéo vào danh sách đen rồi. Nếu như không phải nể mặt Lý Văn đã trở thành em kết nghĩa của Tô Yên, cô ấy đã thấy anh ta một lần là đánh một lần rồi.

“Hinh Hinh, đừng vậy mà. Em là khách, anh là chủ, là một người đàn ông, chút ga lăng này chắc chắn phải có.” Lý Văn ân cần đến mở cửa xe cho An Hinh, cười hi hi nói: “Hiện tại anh đã đi làm trong công ty rồi. Anh đang học cách quản lý công ty, đã không còn là một công tử nhà giàu không làm ăn đàng hoàng, chỉ biết ăn uống vui chơi nữa rồi.”

“Có liên quan gì đến tôi.” Sau khi lên xe, An Hinh đạp chân ga lái xe rời đi, khói xe phun đầy mặt Lý Văn.

Vạn Nhất và Lục Minh Khánh cũng đi rồi, ở cổng chỉ còn lại Tô Yên, Lục Cận Phong cùng Hạ Vũ Mặc. Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam còn phải giải quyết hậu quả.

Lục Cận Phong nhướng mày với Tô Yên: “Đến chỗ em, hay là đến chỗ anh?”

Tô Yên mím môi cười, Lục Cận Phong vẫn còn đang nhớ thương đây.

“Ai về nhà nấy.” Tô Yên bế Hạ Vũ Mặc lên: “Em phải đến bệnh viện thăm Tô Duy.”

Mấy ngày qua chỉ dính cùng một chỗ với Lục Cận Phong, không để ý đến Tô Duy.

Trong lòng Tô Yên vẫn rất áy náy.

“Vậy thì anh đi cùng em.” Lục Cận Phong lấy chìa khóa xe ra, bấm nút một cái, cửa xe tự động mở ra.

Hạ Vũ Mặc ôm cổ Tô Yên, chu miệng nói: “Chú, chú lại muốn bắt cóc chị con.”

“Tên nhóc thối, chị con vốn là của chú.”

Nếu như không phải chỗ này vẫn là nơi công cộng, anh phải giả què, không thì anh đã sớm bế Hạ Vũ Mặc đi rồi, nào còn để cho Tô Yên bế Hạ Vũ Mặc mãi thế.

“Chị là của con.” Hạ Vũ Mặc hừ một tiếng, dán mặt mình lên mặt Tô Yên, tuyên bố chủ quyền của mình.

Lục Cận Phong nhấn mạnh: “Của chú.”

Hai người không ai nhường ai.

“Ấu trĩ.” Tô Yên bế Hạ Vũ Mặc ngồi vào trong xe, trên mặt lại chan chứa ý cười.

Tô Yên vừa ngồi vào, Lục Cận Phong lại nói: “Yên Yên, em lên lái xe, chân anh đau.”

“Chân anh sao rồi?” Tô Yên vừa nghe, vẫn có chút căng thẳng: “Chẳng lẽ vết thương ở chân do tai nạn xe lúc trước vẫn chưa khỏi?”

Lục Cận Phong nghiêm trang nói: “Chắc là lượng vận động mấy ngày nay có hơi nhiều, bị đau lại rồi.”

Thoáng chốc, khuôn mặt Tô Yên đỏ rực, trừng Lục Cận Phong một cái.

Không phải ý Lục Cận Phong đang nói là mấy ngày nay cô nghiền ép anh có chút dữ quá sao.

Tô Yên nhận lấy chìa khóa xe, ngồi vào ghế lái, rồi cũng ngại ngùng không nhìn Lục Cận Phong nữa.

Nhìn dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng của Tô yên, ý cười trên mặt Lục Cận Phong càng sâu hơn.

Lên xe, Lục Cận Phong tháo mặt nạ xuống.

Hạ Vũ Mặc rất khinh bỉ nói: “Chú, chú chỉ muốn tách cháu và chị ra thôi.”

Lục Cận Phong đúng thật là muốn tách Tô Yên và Hạ Vũ Mặc ra, nên mới nói dối là chân đau.

Chẳng qua, sao anh có thể thừa nhận mình tranh đua với một đứa nhóc được, truyền ra ngoài thì tổn hại đến sự tài giỏi, sáng suốt của anh biết mấy?

Lục Cận Phong vò tóc Hạ Vũ Mặc: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Được Hạ Vũ Mặc nhắc nhở, Tô Yên cũng phản ứng lại, cảm thấy dở khóc dở cười với hành vi của Lục Cận Phong: “Lục Cận Phong, anh đúng là ấu trĩ.”

Hạ Vũ Mặc cũng làm mặt quỷ với Lục Cận Phong.

“Tiểu Vũ, con rất thông minh, có sự nháy bén và lực quan sát mà người bình thường không có, thiên phú tốt như vậy, để lãng phí thì tiếc lắm.” Lục Cận Phong thong dong chuyển đề tài: “Tiểu Vũ, con có muốn đến một nơi, có thể khiến cho con trở nên mạnh hơn không?”

“Không đi.”

Hạ Vũ Mặc từ chối rất dứt khoát: “Chú, chú đừng mơ tưởng tách con và chị ra.”

Lục Cận Phong thật sự có lòng muốn bồi dưỡng Hạ Vũ Mặc.

Tô Yên nghe thấy thì có chút động tâm: “Lục Cận Phong, anh muốn đưa Tiểu Vũ đi đâu? Nước ngoài sao?”

“Ừm.” Lục Cận Phong tạm thời không cách nào giải thích chuyện tổ chức Ám Dạ cho Tô Yên, chỉ có thể nói dối là đưa Hạ Vũ Mặc ra nước ngoài.

Tô Yên vững vàng lái xe. Cô cũng nhìn ra thiên phú của Hạ Vũ Mặc rất tốt, để lãng phí thì rất đáng tiếc.

“Vậy thì cần phải đi bao lâu?”

“Có thể là phải mấy năm trời.” Lục Cận Phong cân nhắc nói: “Nếu như em nhớ Tiểu Vũ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm.”

“Chị, em không đi.” Hạ Vũ Mặc vô cùng chống đối: “Chị đừng đưa Tiểu Vũ đi, Tiểu Vũ chỉ ở bên chị thôi, không đi đâu hết.”

Nói rồi, Hạ Vũ Mặc bật khóc: “Chú xấu xa, con không thích chú nữa, chú muốn chia cắt con và chị, giống như bọn họ chia cắt Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá.”

Tô Yên: “…”

Lục Cận Phong: “…”

Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá cũng lôi ra luôn.

Hạ Vũ Mặc khóc thật sự rất đau lòng, trong giọng nói còn chứa sự sợ hãi.

Cậu bé khó khăn lắm mới tìm được một người thương mình, có một ngôi nhà, cậu bé không muốn mất đi.

“Chị, em không nỡ xa chị, không nỡ xa ông nội đẹp trai và bà nội đẹp gái, không nỡ xa cậu, chị đừng đưa Tiểu Vũ đi.”

Tô Yên nghe mà đau lòng muốn chết, vội vàng nói: “Sẽ không, chị đồng ý với em, tuyệt đối sẽ không đưa em đi.”

Bởi vì đang lái xe, Tô Yên cũng không thể dỗ Tiểu Vũ, chỉ đành giả vờ lớn tiếng với Lục Cận Phong: “Sau này không cho nhắc đến chuyện đưa Tiểu Vũ đi nữa.”

Lục Cận Phong cũng không ngờ Hạ Vũ Mặc lại có phản ứng lớn đến vậy.

“Nhóc con, đừng khóc nữa, không đưa con đi.”

“Thật sao?” Hạ Vũ Mặc thút thít.

Hạ Vũ Mặc không chịu đi còn có một nguyên nhân khác. Cậu bé muốn tìm anh trai, nếu như cậu bé ra nước ngoài rồi, anh trai sẽ không tìm được cậu bé.

Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Chú bảo đảm.”

“Không được, chú phải thề, giống như trong phim ấy. Nếu như chú nuốt lời, vậy thì chú mãi mãi không cưới được chị, chị sẽ làm vợ con.”

Lục Cận Phong: “…”

Lục Cận Phong không thề, Hạ Vũ Mặc làm vẻ muốn khóc.

“Được rồi, chú thề.” Lục Cận Phong bất đắc dĩ nói: “Nếu như nuốt lời, vậy thì cả đời sẽ không cưới được vợ.”

Lúc này Hạ Vũ Mặc mới hài lòng, cũng coi như là trời quang mây tạnh.

Tô Yên cười cười, xe đã chạy đến bệnh viện.

Lục Cận Phong tiếp tục giả què ngồi xe lăn, Tô Yên ở phía sau đẩy đi, Hạ Vũ Mặc đi theo bên cạnh.

Ba người đi về phía khoa bệnh nhân nội trú. Lúc cách phòng bệnh của Tô Duy chỉ còn một đoạn, đột nhiên nhìn thấy có hai người đàn ông vác Tô Duy chạy về phía cầu thang.

“Tiểu Duy.” Tô Yên sốt ruột hét lên một tiếng, lập tức đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.