Tiểu Bình không dám đảm bảo!
Cô nghĩ một chút rồi nói: “Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi đã vào trong phòng vệ sinh, còn những món đồ quyên góp đều ở trong phòng này, cũng không thể có người nào khác vào đây, tôi chỉ đi ra ngoài có năm phút mà thôi.”
Tô Yên rất chắc chắn, đây không phải đôi vòng tay của cô.
Lý Mộc Sinh nhìn Tô Yên, hỏi: “Tiểu Yên, con chắc chứ?”
“Con chắc chắn.” Tô Yên vừa nói vừa nhìn xuống chỗ Tô Vân, lúc quyên góp đồ, Tô Vân cũng có mặt ở đó, không phải cô ta giờ trò quỷ gì chứ?
“Cha nuôi, chúng ta kiểm tra camera an ninh đi.”
Chỉ có kiểm tra camera an ninh thì mọi việc mới được sáng tỏ.
“Được.” Lý Mộc Sinh lại cho người đến phòng giám sát kiểm tra camera an ninh.
Trong lúc mọi người đang chờ đợi, nhân viên nghiệp vụ quay lại, có chút hoảng hốt nói: “Ông Lý, camera an ninh hỏng rồi.”
“Hỏng rồi?” Lý Mộc Sinh lớn giọng: “Sao lại trùng hợp vậy, camera hỏng rồi mà các người không sửa à?”
Mọi người phía bên dưới biết chuyện camera hỏng thì lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Ai mà biết camera hỏng thật hay giả.
Nói không chừng nhà họ Lý này là đang muốn tìm người chịu tội thay Tô Yên, cho nên hệ thống giám sát mới hỏng.
Lần này càng tô càng đen rồi.
Nhân viên nghiệp vụ nhăn nhó nói: “Nhân viên sửa chữa của chúng tôi đã sửa rồi, chỉ có điều máy hư hao nghiêm trọng nên không sửa lại được.”
Nhất thời Tô Yên cũng không biết phải làm như thế nào, điểm mấu chốt chính là camera an ninh, nhưng lại bị hỏng mất, bây giờ cho dù chuyện này là do vô tình hay có người cố ý hãm hại thì cũng không thể mãi không xử lý được.
Lúc này, dưới hội trường vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Tôi đi xem xem.”
Người lên tiếng không ai khác chính là Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong lên tiếng khiến ai nấy đều bất ngờ, cậu Lục ra tay rồi hay sao?
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, anh gật đầu với cô, Tô Yên lập tức khéo léo mà nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục giúp đỡ.”
Có Lục Cận Phong ra mặt, Lý Mộc Sinh cũng coi như thở phào một hơi.
Lục Minh Khánh đẩy xe lăn của Lục Cận Phong đi về phía phòng giám sát, mọi người đều nhao nhao tránh đường, cũng có không ít người đi theo bọn họ tới phòng giám sát.
Sở Hướng Nam cũng đứng dậy đi theo bọn họ, Tô Vân đi theo: “Hướng Nam, đừng lo lắng, có tổng giám đốc Lục ra mặt, chị em nhất định sẽ không sao đâu.”
“Sao Lục Cận Phong lại ra mặt giúp Tô Yên?” Sở Hướng Nam dừng bước, anh ta nghe thấy ý tứ nào khác trong lời nói của Tô Vân.
“Em cũng không rõ, có điều hồi trước anh ta đã từng giúp đỡ chị em, em nghĩ chắc là anh ta có tình cảm với chị ấy.” Tô Vân cố ý nói như vậy, thực ra cô ta chẳng biết gì về chuyện giữa Tô Yên và Lục Cận Phong, chỉ là cô ta không quen nhìn thấy bộ dạng căng thẳng như hiện giờ của Sở Hướng Nam.
Sở Hướng Nam nhớ ra chuyện bây giờ Tô Yên đang làm việc tại cơ quan hàng đầu của tập đoàn Lục thị, vả lại lúc trước suýt chút nữa thì cô được gả cho Lục Cận Phong, giờ Tô Vân nói thế, chắc chắn giữa hai người có gì đó mờ ám.
Đã rất lâu rồi Sở Hướng Nam không thấy Tô Yên có bạn trai, xem ra cô ấy đã đá bay tên bạn trai nghèo rách mùng tơi kia, sau đó quyến rũ Lục Cận Phong, chẳng trách cô luôn từ chối sự theo đuổi của anh ta.
Nhất định là như vậy.
Trong phòng giám sát.
Rất nhiều người đứng quanh cửa quan sát.
Lục Cận Phong vào trong phòng giám sát, Tô Yên đi tới cạnh chỗ anh: “Thật sự có thể sửa sao?”
Màn hình giám sát đều đã bị nhiễu sóng, tần số vị hỏng rất nghiêm trọng, Tô Yên thấy cũng hơi lo lắng.
Lục Cận Phong liếc cô một cái, lãnh đạm nói: “Tự tin một chút, bỏ chữ cuối cùng đi.”
Nghe anh nói thế, Tô Yên lập tức mỉm cười.
Hai người nói chuyện với nhau cứ như xung quanh chẳng có ai, phảng phất có mùi cẩu lương, điều này khiến mọi người đứng quanh vô cùng kinh ngạc.
Rốt cuộc Tô Yên có quan hệ như thế nào với Lục Cận Phong vậy?
Sau đó, điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn nữa là Lục Cận Phong vừa sửa màn hình camera vừa kiên nhẫn dạy cho Tô Yên, thỉnh thoảng còn thấy Tô Yên gật gật đầu, hoặc là thốt lên mấy tiếng sùng bái: “Hoá ra đơn giản như vậy....”
Mọi người: “...”
Bọn họ đã khi nào nhìn thấy Lục Cận Phong bình dị gần gũi như bây giờ đâu?
Ánh mắt Lục Cận Phong nhìn Tô Yên vừa ấm áp vừa cưng chiều, mọi người đều có thể cảm nhận được mùi vị tình yêu ở trong không gian này.
Chẳng lẽ Lục Cận Phong thật sự yêu Tô Yên rồi?
Rất nhanh chóng trong đám đông có người nhớ ra Tô Yên từng đào hôn, vậy mà nhà họ Lục lại không hề truy cứu.
Có người thì thầm hỏi: “Chẳng phải cô Tô này từng chạy trốn khỏi đám cưới với cậu cả Lục hay sao, nhưng mà nhìn bộ dạng này, chắc chắn quan hệ giữa hai người bọn họ không bình thường.”
“Nói không chừng giữa hai người họ đang là mối quan hệ yêu đương, nhìn ánh mắt cậu cả Lục nhìn Tô Yên kìa, thật ngọt ngào quá đi, hai người bọn họ nhất định có chuyện rồi.”
“Đúng đó, trước kia tôi nghe nói cậu cả Lục rất lạnh lùng vô tình, không ham nữ sắc, mà giờ xem ra lời đồn toàn là nhảm nhí cả.”
“Mọi người có để ý Tô Yên đứng cạnh cậu cả Lục không, hai người họ xứng đôi quá trời!”
Tô Yên hoàn toàn không nghe thấy mấy lời bàn luận kia, cô chăm chú nhìn thao tác tay của Lục Cận Phong.
Ngón tay thon dài của Lục Cận Phong gõ gõ rất nhanh trên bàn phím, sau một hồi gõ lộc cộc thì cuối cùng màn hình giám sát camera đã hoạt động bình thường trở lại.
Tô Yên vui mừng nói: “Thật là tốt quá, anh giỏi thật đó.”
Nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ lẫn hâm mộ mình của Tô Yên, khoé miệng Lục Cận Phong bất giác cong lên, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.
Vạn Nhất cười nói: “Cái này đối với đại ca mà nói chỉ tốn chút tâm tư mà thôi.”
Tô Yên di chuyển con chuột, kéo tần số màn hình giám sát ra sau một chút, cuối cùng dừng lại đúng phân cảnh thời điểm cô đưa chiếc vòng tay ngọc bích cho người phụ trách.
Cô nhấp chuột, ngay lập tức, màn hình giám sát camera được chiếu lên tường, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Video chạy, lúc đầu không có gì bất thường cho đến khi người phụ trách Tiểu Bình rời khỏi, một người phụ nữ mặc bộ đồ lao công lén lút xuất hiện trong khung hình video.
Lục Cận Phong hỏi quản lý khách sạn: “Người phụ nữ này, chỗ các anh có thấy quen không?”
Quản lý nhìn kỹ một chút rồi nói: “Không biết.”
Trên màn hình chỉ là góc nghiêng của người phụ nữ, không thấy rõ mặt.
Tiểu Bình lên tiếng: “Quản lý, người này mới tới làm được hai ngày, lúc đó tôi vào phòng vệ sinh rửa tay nên mới nhờ cô ta trông giúp một lúc.”
Quản lý hỏi: “Vừa được tuyển vào? Tên là gì?”
“Trang Ái Hồng.”
Tô Yên đang xem màn hình giám sát nghe thấy cái tên này thì ánh mắt lóe lên một tia nghi ngờ, cô nhìn kỹ lại người trong video một lần nữa mới phát hiện đó chính là Trang Ái Hồng.
“Sao lại là cô ta.” Tô Yên vừa nghi ngờ lại vừa bất ngờ.
Lục Cận Phong hỏi: “Em quen người này?”
Lục Minh Khánh nói thay Tô Yên: “Trước đây Trang Ái Hồng từng làm cùng công ty với chị Tô, sau đó chuyện cô ta hãm hại chị Tô bại lộ nên cô ta đã tự nhận lỗi rồi từ chức.”
Lục Minh Khánh cố ý nói thành “từ chức” thay vì “bị đuổi”, cũng là muốn bảo vệ danh tiếng cho Tô Yên, tránh để người khác cho rằng Tô Yên mượn cớ trả thù Trang Ái Hồng.
Tô Yên cảm kích nhìn Lục Minh Khánh.
Lục Cận Phong lạnh lùng phân phó: “Phong toả toàn bộ khách sạn, tìm người về đây.”
Trong đoạn video, Trang Ái Hồng lén la lén lút đi vào rồi lại đi ra, thần sắc trông có vẻ hơi hoảng hốt.
Chắc chắn có vấn đề.
Lục Cận Phong ra lệnh, quản lý khách sạn lập tức cho người đi phong tỏa cửa ra vào khách sạn.
Thế nhưng nửa tiếng trôi qua vẫn không tìm được người.
Cũng không thể mãi kéo dài thời gian là chậm trễ buổi từ thiện, Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau, định bụng sẽ để buổi tiệc tiếp tục diễn ra.
Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Vũ Mặc vang lên: “Chị ơi, người đó vẫn ở trong khách sạn, chắc chắn cô ta đang trốn trong phòng làm việc.”
Tất cả mọi người đều ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy một đứa trẻ con, mọi người đều bật cười.
Lời của một đứa trẻ con, sao có thể tin được cơ chứ.
Trái lại, sắc mặt Hạ Vũ Mặc rất nghiêm túc, không giống như đang nói linh tinh, Tô Yên rất tin tưởng thằng bé, cô quay sang nói với Lục Cận Phong: “Cho người tới phòng làm việc xem thử.”