Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 251: Chương 251: Tần Chấn Lâm tự thú rồi




Xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tô Yên luôn cảm thấy cố vấn tài chính mà Tần Chấn Lâm nhiều lần nhắc đến có vấn đề.

Tần Chấn Lâm lắc đầu: “Không biết, sau khi Lục Nguyên Thành chết, cố vấn tài chính đó đã từ chức rồi.”

“Vội vàng vậy sao?” Tô Yên nhíu mày.

“Con gái, con có ý gì?” Tần Chấn Lâm cũng ra khỏi xe.

“Ông đừng vội đi tự thú, tìm cho ra cố vấn tài chính kia đã, tôi cảm thấy tai nạn xe năm đó có gì đó kì lạ.”

Tô Yên cũng ôm theo tâm lý cầu may để thử, nếu như Tần Chấn Lâm chỉ muốn dạy dỗ Lục Nguyên Thành một chút, tội gì phải gây ra chết người.

“Con gái, cha nghe theo con.” Tần Chấn Lâm nói: “Đợi cha an táng cho Nhã Đan xong thì sẽ tìm người.”

Không phải Tần Nhã Đan đã được Tần Nhã Hân mang về an táng rồi sao?

Tần Chấn Lâm nhìn ra được sự nghi hoặc của Tô Yên, nói: “Cha muốn an táng Nhã Đan và mẹ con trong cùng một nghĩa trang, cha đã tìm được công việc nhân viên quản lý ở nghĩa trang rồi, lúc mẹ con còn sống cha và mẹ con đã bỏ lỡ nhau, bây giờ cha muốn ở bên cạnh mộ của bà ấy.”

Trong lòng Tô Yên vô cùng chấn động: “Ông không cần Địa Sát nữa sao?”

Vất vả ra sức gây dựng nhiều năm như vậy, sau khi có được danh lợi quyền thế, lại nỡ buông bỏ sao.

Tần Chấn Lâm cười cười, thở ra một hơi thật dài: “Vốn dĩ là vì giận dỗi với mẹ con nên mới lập ra Địa Sát, bây giờ mẹ con đã không còn nữa, mấy vật ngoài thân này cũng chẳng còn tác dụng gì với cha nữa, quyền thế địa vị tiền bạc cha đều đã từng có, đã từng hưởng thụ, đã đủ rồi.”

Tần Chấn Lâm vô cùng rộng lượng, cũng thật sự buông xuống rồi, hôm nay ông ta đến tìm Tô Yên là muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha một lần trước khi đến chỗ nghĩa trang.

Nếu Tô Yên bảo ông ta đi tự thú, ông ta sẽ không nói lời nào mà đi ngay.

Tần Chấn Lâm lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, nhét cho Tô Yên: “Cầm lấy, người làm cha này hổ thẹn, không thể cho con cái gì, trước kia còn suýt nữa đã hại chết con, bây giờ thì lại gây ra hiềm khích giữa con là Lục Cận Phong. Tiểu Yên, đừng đi theo vết xe đổ của cha và mẹ con, người chết đã là quá khứ, người còn sống mới là quan trọng nhất, đừng đợi đến tuổi của cha mới biết hối hận, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”

Đó là một tấm thẻ của ngân hàng Thuỵ Sĩ.

Tô Yên tò mò hỏi: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”

Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi Tần Chấn Lâm nói: “Không nhiều lắm, cũng chỉ có năm mươi tỷ.”, trong lòng cô vẫn hơi bất ngờ.

Trong phút chốc cô đã trở thành phú bà siêu giàu rồi sao?

Mà như vậy vẫn chưa xong.

Tần Chấn Lâm lại nói: “Là tiền đô.”

“A a!”

Tô Yên đột nhiên cảm thấy tấm thẻ này thật phỏng tay.

Mấy trăm tỷ đang ở trong lòng bàn tay cô đấy.

“Ông đào sạch Địa Sát rồi?”

“Không, cha đã để lại mấy trăm triệu cho em gái con.” Tần Chấn Lâm nói: “Địa Sát để lại cho nó, kiếm được nhiều hay ít thì phải xem nó kinh doanh thế nào.”

“Có thể tiết lộ một chút về mảng kinh doanh chính của Địa Sát là gì không? Kiếm tiền như thế nào vậy?” Tô Yên nói: “Nghe đồn các người cái gì cũng làm.”

“Đúng vậy, cái gì cũng làm, chỉ cần là việc kiếm ra tiền thì Địa Sát đều làm, mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là con mèo tốt.” Tần Chấn Lâm nói: “Cha đã mua vài mỏ vàng và vài mỏ dầu ở nước ngoài.”

Thật là… giàu.

Người cha đại gia.

Tô Yên sờ sờ tấm thẻ, cảm thán nói: “Đồng chí Tần, ông đúng là con giun trong bụng tôi, biết lấy cái gì để mua chuộc tôi, tôi thật sự cảm thấy không nỡ, nhưng tấm lòng mấy trăm tỷ này, tôi nhận, còn thẻ thì ông lấy về đi.”

Tần Chấn Lâm cảm thấy ngạc nhiên: “Con không cần?”

Đây là mấy trăm tỷ đấy.

“Nếu số tiền này có thể mua được mạng của Lâm Nguyên Thành về, vậy thì tôi sẽ nhận.”

Tiền có thể mua được tất cả, nhưng không thể mua được mạng sống.

Biệt thự Nam Sơn.

Lúc Tô Yên hoàn hồn thì đã là nửa đêm rồi.

Sau khi cô nói chuyện với Tần Chấn Lâm, lại một mình đi lang thang bên ngoài một vòng mới trở về.

Mấy đứa nhỏ đều ngủ rồi, đến Lâu Doanh và Bạch Phi Minh vừa dọn vào cũng đã ngủ rồi.

Cả căn biệt thự vô cùng yên tĩnh.

Lần này không có ai đi tìm Tô Yên nữa, trong phòng ngủ, đèn cũng đã tắt rồi.

Lúc Tô Yên mở cửa ra, trong lòng có hơi mất mát, thì thầm: “Đàn ông quả nhiên đều như nhau, có được rồi thì sẽ không để tâm nữa, một ngày rồi, cũng không ra ngoài tìm mình.”

Trong bóng đêm, Lục Cận Phong trốn ở một góc nào đó tỏ ra rất cạn lời.

Rõ ràng là cô tự mình không nghe điện thoại, bây giờ lại trách ngược lại anh.

Lúc phụ nữ không nói lý, thật sự là… rất vô lý.

Tô Thân lẩm bẩm mở đèn, còn không đợi cô nhìn rõ trong phòng, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói khiến cô rợn tóc gáy: “Chịu về rồi à.”

Tô Yên giật mình một cái, quay đầu nhìn thấy Lục Cận Phong, tức đến liên tục đấm anh vài cái: “Muốn chết à, có biết hù doạ như vậy sẽ chết người không.”

Lục Cận Phong lạnh mặt, lên án ngược lại cô: “Vậy em có biết không nghe điện thoại, không trở về, cả ngày không có tin tức, chồng em sẽ rất lo lắng không.”

Dùng giọng điệu nghiêm túc nói những lời thừa nhận mình sợ, cũng chỉ có một mình Lục Cận Phong.

Tô Yên đùa giỡn nói: “Em mất tích rồi, anh không biết báo cảnh sát sao.”

“Công dân mất tích không đến hai mươi bốn tiếng, cảnh sát sẽ không lập án.”

Lục Cận Phong bày ra vẻ mặt tốt nhất đừng chọc giận anh, mau đến an ủi anh đi, Tô Yên nuốt một ngụm nước bọt, thản nhiên kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Tô Yên thay áo khoác, nói: “Em gặp đồng chí Tần, nên nói chuyện một lúc.”

Giữa hai vợ chồng, thành thật với nhau là điều cơ bản nhất.

Nếu cứ giấu giấu diếm diếm, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện vết nứt, dẫn đến nghi ngờ lẫn nhau.

Lục Cận Phong hơi nhíu mày lại: “Em đã biết cả rồi, bây giờ em muốn làm gì? Em định làm thế nào?”

“Đồng chí Tần đã thừa nhận rồi.” Tô Yên quay lưng về phía Lục Cận Phong, giọng nói ngày càng nhỏ đi: “Lục Cận Phong, mạng người quan trọng nhất, nói lời xin lỗi đều không có tác dụng, em biết trong lòng anh cũng có vướng mắc, nếu mẹ anh biết em là con gái của Tần Chấn Lâm, quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ rất gượng gạo, anh bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử, nên em cảm thấy…”

“Em cảm thấy thế nào?” Lục Cận Phong đột nhiên bắt lấy tay Tô Yên, quay ngược cô đè lên tường, anh chặn cô lại, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Anh không cho phép em rời đi, cũng đừng nói mấy lời như cha làm con chịu, cái chết của cha đã là một cái gai trong lòng anh, em không thể cắm thêm một cái gai vào tim anh nữa.”

Cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của anh.

Sợ hãi mất đi.

Sau khi biết sự thật, Lục Cận Phong vẫn lựa chọn kết hôn với cô, việc này đã chứng minh sự quyết tâm của anh.

Tô Yên nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay ôm lấy mặt anh: “Đừng căng thẳng, em không có nói muốn rời đi, chỉ là không biết em đã sinh bốn đứa con cho nhà họ Lục rồi, như vậy đã có thể rửa sạch nghiệp chướng của đồng chí Tần chưa?”

“Lục Cận Phong, chúng ta đã gặp phải vấn đề khó rồi, nhưng em sẽ không trốn tránh, em sẽ thử đi giải quyết, nếu nút thắt này không thể cởi bỏ thì em mới lựa chọn rời đi.”

Đón nhận thử thách, nhưng cũng không quá cố chấp, đây chính là Tô Yên.

Lục Cận Phong ôm Tô Yên vào lòng: “Người chết đã là quá khứ, người còn sống mới là quan trọng nhất.”

Câu nói này y như lời mà Tần Chấn Lâm nói.

Tô Yên ngạc nhiên nhìn về phía Lục Cận Phong.

Lục Cận Phong nói: “Mấy tiếng trước Tần Chấn Lâm có gọi điện thoại cho anh, bây giờ chắc ông ấy đã đi tự thú rồi.”

Tô Yên hoảng hốt, Tần Chấn Lâm đã gạt cô, ông ta đã định tự thú từ trước rồi, nhưng lại nói với cô cái gì mà đi điều tra sự thật của tai nạn xe năm đó.

Không đợi Tô Yên hoàn hồn, cô đã nhận được điện thoại của phía cảnh sát gọi đến: “Xin hỏi có phải là cô Tô không? Cha cô Tần Chấn Lâm đã tự sát để thoát tội rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.