Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 127: Chương 127: Tần Phương Linh bắt cóc Hạ Vũ Mặc




Vạn Nhất quan sát khắp người Hạ Vũ Mặc một lượt, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hạ Huy cũng hơi xúc động, anh ta làm tình báo ngần ấy năm, người cần tìm đang ở trước mắt, anh ta lại không hề nhận ra, chuyện này cũng quá đả kích anh ta.

Hai người vây quanh Hạ Vũ Mặc hết vòng này tới vòng khác, Hạ Vũ Mặc bị hai người làm cho mất kiên nhẫn nói: “Chú Vạn, mau đưa con đi tìm anh trai đi mà.”

“Đúng đó, tìm Hạ Phi.” Vạn Nhất khôi phục lại tinh thần, móc điện thoại ra vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Vũ, sai người tìm Hạ Phi về.

Không ai nghe máy.

Hạ Huy bên cạnh khẽ nhắc một câu: “Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, cấm không được để bất cứ chuyện gì làm phiền.”

Vạn Nhất lườm Hạ Huy một cái nói: “Bọn họ ở bến tàu nào, đưa tôi qua đó.”

“Ở bến tàu Châu Sâm.” Vẻ mặt Hạ Huy khóc than: “Anh Vạn, có thể đừng nói chuyện này với đại ca được không, hai anh em tôi không muốn đến nơi khỉ ho cò gáy như nước G đó đâu.”

“Các cậu tự ý quyết định đưa Hạ Phi ra ngoài, tốt nhất các cậu hãy cầu nguyện Hạ Phi không sao, nếu không thì nói gì cũng vô ích.”

Hạ Phi lập tức đáp: “Tôi bảo đảm sẽ đưa Hạ Phi trở về không chút thương tổn nào.”

“Con cũng muốn đi.” Hạ Vũ Mặc kéo góc áo của Vạn Nhất nói: “Con muốn đi tìm anh trai, nếu các chú không đưa con đi theo, con sẽ mách chú xe lăn đó.”

Vạn Nhất: “...”

Hạ Huy: “...”

Mới tí tuổi đầu đã biết đe dọa người khác.

“Đúng là ông trời con mà.” Vạn Nhất vỗ trán, nói với Hạ Huy: “Cậu bế nó đi đi, nặng chết đi được.”

Hạ Vũ Mặc bây giờ đã hơn hai mươi lăm ký rồi, trông mũm mĩm, da thịt non nớt, trông giống như cái bánh bao bột mì phình to, khiến người ta muốn cắn một cái.

Hạ Vũ Mặc bĩu môi: “Con không nặng.”

Hạ Vũ Mặc rất quan tâm đến hình tượng của mình, cậu bé không thừa nhận mình là một nhóc mập.

Vạn Nhất vui vẻ nói: “Con không nặng, chỉ là thể tích của con hơi lớn một chút thôi.”

Vạn Nhất thích trêu chọc Hạ Vũ Mặc nhất, Hạ Phi không thích nói chuyện, IQ của anh ta thường bị lép vế trước mặt Hạ Phi, chọc ghẹo Hạ Vũ Mặc vẫn vui hơn.

Anh em ruột nhưng khác biệt cũng rất lớn.

Nhưng chuyện Hạ Vũ Mặc là em trai của Hạ Phi, Vạn Nhất trừ việc kinh ngạc ra anh ta cũng thấy rất vui.

Hạ Vũ Mặc thông minh lanh lợi, điểm này không làm anh thất vọng, là một hạt giống tốt, nếu đưa cậu bé lên đảo chắc chắn sẽ càng vui hơn.

Nghĩ đến đây, Vạn Nhất bỗng nhiên nhớ đến Tô Yên, muốn đưa Hạ Vũ Mặc đi, phải qua được ải của Tô Yên.

Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, ba người vội vàng xuất phát đi tìm Hạ Phi về.

Hạ Huy bế Hạ Vũ Mặc lên xe, ba người chạy đến bến tàu Châu Sâm.

Hạ Huy lái xe, suốt dọc đường Vạn Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Mặc, thì thầm nói: “Sao con và Hạ Phi trông không giống nhau chút nào cả.”

Bởi vì Vạn Nhất nói Hạ Vũ Mặc béo nên cậu bé vẫn còn đang giận, giọng điệu đầy khinh thường nói: “Con và anh trai là anh em sinh đôi khác trứng, đương nhiên trông không giống nhau rồi.”

Vạn Nhất kích động nói: “Đúng rồi, chính là giọng điệu này, giống hệt như Hạ Phi, Hạ Huy cậu xem có phải giống lắm không?”

Hạ Huy thản nhiên nhắc nhở: “Anh Vạn, anh đang bị khinh thường đó.”

“Tính nết của anh em hai đứa nó tôi đã quen từ lâu rồi.” Vạn Nhất đã không thèm để ý những chuyện này nữa, anh chính là người đứng thứ hai trong tổ chức Ám Dạ, chẳng lẽ chút khả năng chịu đựng này cũng không có sao?

Vạn Nhất bắt đầu lảm nhảm hỏi: “Tiểu Vũ, con nói xem cha mẹ con sẽ có tính cách thế nào, hai đứa con trai đều xuất sắc như vậy.”

Nhắc đến cha mẹ, Hạ Vũ Mặc lại nhớ đến chuyện những người đó mắng cậu bé là đồ con hoang, phút chốc cảm thấy mất vui, cậu bé ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Vạn Nhất khó hiểu hỏi: “Tiểu Vũ, con sao thế? Con quay qua đây, chúng ta nói chuyện chút đi.”

Hạ Huy nhìn Hạ Vũ Mặc qua kính chiếu hậu, nói: “Anh Vạn, anh đừng nhắc đến mấy từ cha mẹ trước mặt Tiểu Vũ.”

“Sao vậy?” Vạn Nhất hỏi theo bản năng, chợt phản ứng trở lại, anh ta đang chạm vào nỗi đau của Hạ Vũ Mặc.

Anh em hai đứa cũng giống nhau thật, trước đây anh ta cũng hỏi vấn đề tương tự, Hạ Phi cũng giận dỗi quay đầu bước đi.

Hai anh em đều là trẻ mồ côi, không được hưởng tình yêu của cha mẹ, cũng chưa từng gặp cha mẹ, điều này chính là vết sẹo trong lòng chúng.

Vạn Nhất nhìn Hạ Vũ Mặc đang tức giận, anh ta vô cùng tự trách nói: “Tiểu Vũ, xin lỗi, chú Vạn sai rồi, chú Vạn xin lỗi con nhé, lát nữa con sẽ được gặp anh trai thôi, vui vẻ lên.”

Vẫn là hai chữ “anh trai” có tác dụng hơn, Hạ Vũ Mặc khẽ ngoảnh đầu lại, vẻ mặt hậm hực giận dỗi, không thèm nói gì.

Vạn Nhất vui mừng, trẻ con bây giờ thú vị thật.

Bến tàu Châu Sâm.

Khách du lịch ở đây rất đông, ba người đến bến tàu, nhìn thấy mấy trăm chiếc du thuyền dừng ở bến tàu bỗng thấy đau đầu.

Như thế biết tìm người ở đâu.

“Hạ Huy, cậu đi tìm người, tôi dẫn theo Tiểu Vũ đợi cậu ở đây.”

Thời tiết oi bức, người trên bến tàu nườm nượp qua lại, không ai biết người của tổ chức Thiên Lang có bao nhiêu người đến. Vạn Nhất không dám đưa Hạ Vũ Mặc đến nơi đông người.

Vạn Nhất tìm một quán trà ngon ở bến tàu ngồi đợi, Hạ Vũ Mặc áp vào cửa sổ nhìn chằm chằm về phía bến tàu.

“Anh trai đang ở đâu? Sao chú Hạ Huy vẫn chưa tìm anh trai về vậy?”

Hạ Vũ Mặc rất lo lắng. Cậu bé không biết tại sao trong lòng lại thấy hoang mang, cảm giác này rất quen thuộc, cậu bé có linh cảm tâm linh với anh trai, chắc chắn anh trai đã gặp nguy hiểm rồi.

“Đừng lo, lát nữa sẽ đến thôi.” Vạn Nhất bỗng thấy đau bụng, anh ta dặn dò Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, con đợi ở đây chút nhé, chú đi vệ sinh một lát, không được chạy lung tung.”

Trong đầu Hạ Vũ Mặc toàn nghĩ đến việc anh trai gặp nguy hiểm, không hề nghe thấy lời của Vạn Nhất, Vạn Nhất quả thật không nhịn nổi nữa, anh ta ôm bụng chạy đến nhà vệ sinh.

Vạn Nhất vừa đi, Hạ Vũ Mặc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên bến tàu thông qua ô cửa kính: “Anh ơi.”

Hạ Vũ Mặc vội vàng chạy ra.

Người trên bến tàu rất đông, Hạ Vũ Mặc chạy đến đã không còn thấy bóng dáng vừa rồi nữa, cậu bé sốt ruột nhìn xung quanh: “Anh ơi, anh đang ở đâu, Tiểu Vũ nhớ anh lắm.”

Hạ Vũ Mặc nhớ đến lúc vừa bị lạc anh trai, trong lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng.

trên một chiếc du thuyền, hai người Tô Vân và Tần Phương Linh đang hóng gió biển, mẹ con hai người hôm nay ra ngoài dạo cho khuây khỏa.

Ánh mắt Tô Vân chợt thấp thoáng nhìn thấy Hạ Vũ Mặc trên bến tàu, trong lòng vui mừng nói: “Mẹ, mẹ nhìn kìa, đứa trẻ đó không phải là đứa trẻ trong buổi tiệc họp mặt gia đình sao?”

“Ở đâu?” Tần Phương Linh nhìn theo hướng Tô Vân chỉ: “Hình như là nó.”

“Mau, lên bến tàu.” Tô Vân vội giục lên bờ.

“Tiểu Vân, sao thế?” Tần Phương Linh khó hiểu hỏi.

“Tô Yên rất yêu quý đứa trẻ đó, hôm qua còn đắc tội với các quý bà vì đứa trẻ đó, còn dỡ bỏ cả trường mầm non quý tộc, nếu như đứa trẻ đó rơi vào tay chúng ta, Tô Yên còn không chịu ngoan ngoãn nghe lời sao.”

“Còn có chuyện này sao?” Tần Phương Linh chợt kinh ngạc, dạo này bà ta và Tô Đình Nghiêm đang tranh chấp tài sản, sau đó lại bận rộn làm lành với Chu Hoàng Long, làm gì có thời gian đi nghe ngóng những tin đồn này.

Tô Vân giục nói: “Mẹ, mẹ đưa đứa trẻ đó lên đây.”

Cô ta không thể ra mặt được, quả thật trong lòng Tô Vân rất sợ Tô Yên.

Tần Phương Linh đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Tô Vân, nếu như sự việc bị bại lộ, người xui xẻo nhất chính là bà ta, con gái ruột đang lấy bà ta làm đá lót đường.

Suy cho cùng vẫn là con gái của mình, dù Tần Phương Linh biết Tô Vân ích kỷ cũng không nói gì, ba ta xuống thuyền, đi về phía Hạ Vũ Mặc.

“Bạn nhỏ à, con đang tìm người sao? Bà dẫn con đi tìm nhé?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.