Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 174: Chương 174: Thật sự có thai




Đêm tối gió lạnh.

Đám người Tô Yên đáp xuống ở một trấn nhỏ, Lâu Doanh sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho Tô Yên và Hạ Vũ Mặc trước.

Bạch Phi Minh thật sự lấy que thử thai ra cho Tô Yên.

“Cảm ơn.” Tô Yên vào nhà vệ sinh kiểm tra.

Mấy người khác ở trong phòng khách chờ đợi, mặt Hạ Vũ Mặc vô cùng nghiêm túc mà canh nhà vệ sinh.

Những ngôi nhà ở đây đều chỉ cao hai tầng, phong cách kiến trúc cổ xưa, mang theo sự tinh tế kỳ lạ.

Lâm Doanh cầm chiếc ghế nhỏ, chen đến bên cạnh Bạch Phi Minh, dùng khửu tay chạm vào tay của Bạch Phi Minh một chút: “Nói thật, que thử thai kia là như thế nào, Phi Minh, chuyện này khiến tớ rất đau lòng nha, rốt cuộc là tên khốn nào đã cho cậu leo cây.”

Việc này với Lâu Doanh mà nói, thật quá bí ẩn.

Bạch Phi Minh tìm đàn ông?

“Mỗi ngày mình đều ở cùng với cậu, mình không có tìm đàn ông.” Bạch Phi Minh không nói nên lời.

“Vấn đề là ở chỗ đó.” Lâu Doanh vỗ đùi: “Nói không chừng sau khi mình ngủ cậu thừa dịp đó mà ra ngoài hẹn hò.”

Vẻ mặt Bạch Phi Minh nghiêm túc: “Mình không có đàn ông.”

Lâu Doanh vừa nghe xong, con ngươi chuyển động, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, nhìn dưới thân chính mình: “Chung quy lại không thể là mình, vật kia của mình, cũng không thể làm cậu mang thai.”

Càng nói càng không đứng đắn.

Bạch Phi Minh biết Lâu Doanh nhiều năm như vậy, cô ta hiểu rất rõ tính tình của Lâu Doanh, nhưng vẫn bị lời này làm cho ngạc nhiên.

“Que thử thai không phải là của mình.” Bạch Phi Minh nói: “Nhiệm vụ đợt trước, mua giúp cho Thái An, đây là phần còn lại.”

Thái An là một cô gái xinh đẹp phụ trách bộ phận tình báo của tổ chức Thiên Lang.

Lâu Doanh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Làm mình sợ muốn chết.”

Không lâu sau, lại nhiều chuyện hỏi: “Thái An với mình ai tốt hơn?”

Bạch Phi Minh: “...”

Trong nhà vệ sinh.

Tô Khanh ngồi ở trên bồn cầu, hai mắt nhìn chằm chằm que thử thai, nhìn que thử thai bị dính nước một chút, từ từ, một vạch hiện lên.

Không có thai?

Tô Yên mất mát.

Chẳng lẽ cô thực sự không có thai?

Tô Yên lại hồi hộp mà nhìn chằm chằm que thử thai, nhìn chăm chú hai phút, lại thêm một vạch nữa hiện ra.

Hai vạch đỏ!

Tô Yên kích động, tay cũng run rẩy.

Hai vạch đỏ có nghĩa là mang thai rồi.

Tô Yên hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm để xác nhận lại, lại lấy que thử để kiểm tra một lần nữa, hai vạch đỏ lại hiện lên.

Thực sự có thai rồi.

Hốc mắt Tô Yên nóng lên, kích động mà bịt kín miệng,

Cô và Lục Cận Phong có con rồi.

Sờ vào cái bụng còn bằng phẳng, Tô Yên rất hối hận, trước kia uống nhiều rượu như vậy, nhất định là đứa nhỏ này tức giận, nên mới có thể làm khổ cô trên đường như vậy, khiến cho cô nôn đến mức hai chân như nhũn ra.

Trong lòng Tô Yên rất phức tạp, vui mừng là chắc chắn, kích động cũng không nghi ngờ gì.

Cô nhớ tới năm ấy lúc có thai Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, lúc ấy sau khi biết mình mang thai, cô không hề vui vẻ, sợ hãi và hoảng hốt nhiều hơn.

Cho nên giờ phút này, đối với Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, cô cũng cảm thấy áy náy.

Sau khi Lục Cận Phong nhận Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi, cô cũng hiểu được sự thiệt thòi của Lục Cận Phong, bây giờ có thai, phần thiệt thòi kia của Lục Cận Phong, cô cũng có thể bù lại rồi.

Nói chung, trong lòng Tô Yên rất phức tạp.

Hiện tại cô đến phân bộ của Thiên Lan, có lẽ chờ đến khi gặp lại Lục Cận Phong rồi nói cho anh, đến lúc đó cho anh bất ngờ.

“Mẹ, không sao chứ?” Hạ Vũ Mặc ở bên ngoài thúc giục, chờ đến mức có chút lo lắng.

“Xong rồi đây.” Tô Yên xả bồn cầu, rửa sạch tay rồi đi ra ngoài.

Hạ Vũ Mặc ôm chân của Tô Yên: “Mẹ, có em gái không?”

Lâu Doanh cũng hỏi: “Có thai không?”

Cái vẻ mặt mong ngóng kia, ai không biết còn tưởng rằng là cô ấy mang thai.

Tô Yên cười gật đầu, vuốt đầu của Hạ Vũ Mặc: “Con được làm anh trai rồi.”

“Dạ.” Hạ Vũ Mặc vui vẻ mà nắm tay: “Con được làm anh trai rồi, con có em gái rồi.”

“Thật sao? Chị, mau cho em sờ thử.” Lâu Doanh kích động đưa tay tới sờ bụng của Tô Yên.

Hạ Vũ Mặc che chở: “Dì út, dì cứ hấp ta hấp tấp, coi chừng làm mẹ con bị thương.”

Lâu Doanh không thể thích ứng được: “Nói bậy, dì chưa có hấp ta hấp tấp.”

Tô Yên dở khóc dở cười, Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, nằm xuống nghỉ ngơi mau lên, bây giờ mẹ không được quá mệt mỏi đâu, trong ba tháng đầu mang thai em bé phải nghỉ ngơi nhiều, như vậy em gái cũng có thể mau lớn, ra ngoài gặp con.”

Lâu Doanh suýt nôn: “Bé mỡ, một đứa trẻ con như con làm sao biết nhiều như vậy, nếu không phải là khoa học, dì đều không hiểu.”

“Đây là lợi ích của việc đọc sách nhiều.” Hạ Vũ Mặc khách sáo liếc Lâu Doanh một cái: “Dì út chỉ biết đánh đánh chém chém, một chút cũng không giống con gái chút nào.”

Hạ Vũ Mặc thầm quyết định, sau này khi cậu bé dạy em gái, cũng không thể khiến cho em gái giống như dì út.

Lâu Doanh chịu đả kích nặng nề, Tô Yên nở nụ cười, tâm trạng rất vui.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, không ít người đi qua bên này.

Một người đàn ông hô ở bên ngoài: “Lâu Doanh, nghe nói cô dẫn theo hai người lạ đến đây, đây là địa bàn của chúng tôi, làm sao có thể để cô tùy tiện dẫn người ngoài vào đây, mau giao người ra đây.”

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh trao đổi ánh mắt, trên mặt lộ ra biểu cảm không hề kiên nhẫn: “Thật đúng là phá hỏng không khí.”

Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh, có chuyện gì xảy ra.”

Người bên kia hiển nhiên là đang chĩa mũi nhọn về phía cô, nếu như để liên lụy đến Lâu Doanh, vậy thì cô nhất định sẽ không ở lại.

“Chị, chị đừng lo lắng, chỉ là một người bảo thủ mà thôi, em đi giải quyết đây.”

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi ra, không ít người đứng ở trong sân, nam nữ già trẻ đều có.

Lâu Doanh nhìn lướt qua, ánh mắt dừng trên người đàn ông trung niên đứng đầu: “Cháu nói này chú Nam Miêu, chú hà tất gì mà phải dẫn một thế trận lớn như vậy trong đêm tối thế này, cháu dẫn hai người bạn về đây, có chuyện gì sao?”

Mặt của người đàn ông co quắp lại, các bộ phận trên mặt cứng ngắc, là một người trưởng lão chịu trách nhiệm cho phân bộ, biệt hiệu là Nam Miêu, tên thật là Hoàng Nam.

“Lâu Doanh, chú đây cũng là đang giải quyết việc chung, đừng tưởng rằng cháy là cháu gái của Đại ca Lệ, là có thể làm việc không theo quy tắc.” Khi Hoàng Nam nói, mặt khẽ kéo lên, thoạt nhìn trong có chút dọa người: “Giao người ra đây, chú mang đi tra hỏi trước đã, không có vấn đề gì thì trả lại cho cháu.”

“Buồn cười.” Lâu Doanh cười lạnh: “Phương pháp tra hỏi người của chú Nam Miêu có tiếng tàn nhẫn, giao người cho chú, còn có thể sống sót trở về, cháu đấu với chú, có cháu ở đây, người này hom nay, chú cũng đừng hòng mang đi.”

Sắc mặt Hoàng Nam xanh mét, giá trị sức mạnh của Lâu Doanh hàng đầu, một người có thể chống lại mười người đàn ông, ai dám xông lên.

Vẻ mặt Hoàng Nam âm trầm, nói: “Gần đây phát hiện ra mất tên do thám Thiên Lang, trộm thông tin cơ mật, khiến cho Thiên Lang phải chịu tổn thất không nhỏ, chú làm như vậy cũng vì cẩn thận, Lâu Doanh, cháu phải suy nghĩ cho toàn cục.”

“Thông tin bị người khác cướp, đó là do các chú không có năng lực.” Lâu Doanh tránh đường, chân sau dẫm lên trên chiếc ghế, khẩu súng trong tay xoay quanh ngón trỏ, không chút để ý cười: “Không sợ chết, thì cứ việc đi vào.”

Hoàng Nam nhìn người bên cạnh một cái, người nọ dám bước lên hai bước, thì một viên đạn đã bắn vào chân anh ta, ngăn anh ta tới gần.

Lâu Doanh cười lạnh thổi hơi nước trên nòng súng: “Thật đúng là không sợ chết.”

Hoàng Nam nổi giận: “Lâu Doanh, làm sao cháu có thể xuống tay với người nhà mình.”

Tô Yên ở trong phòng nghe được âm thanh ồn ào ở bên ngoài, cô từ trong cửa sổ nhìn ra, mọi người trong sân đều cầm súng, trong lòng có chút lo lắng: “Hạ Vũ Mặc, con ở trong phòng đợi, mẹ đi ra ngoài xem thử.”

“Mẹ, nguy hiểm.” Hạ Vũ Mặc không cho Tô Yên ra ngoài.

“Không có việc gì cả, mẹ ra xem thử.”

“Vậy thì con cũng đi.”

“Không được.” Thái độ Tô Yên vô cùng kiên quyết, bắt Hạ Vũ Mặc phải ở trong phòng.

Gần đây Hoàng Nam cũng không vừa ý Lâu Doanh, hành vi rất kỳ quái, ngang ngược, thế nhưng Lâu Doanh được mệnh danh là tay súng thần, ông ấy cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Hai bên giằng co chưa xong, đột nhiên lúc này cửa mở ra.

Tô Yên đi tới, ánh trăng lành lạnh chiếu vào trên người cô, giống như được bao quanh bởi một lớp voan mỏng.

Gió đêm kéo tới, tóc dài khẽ bay, tay áo lất phất,

Trong lúc nhất thời, Hoàng Nam nhìn đến mất hồn, trong mắt đầy si mê, theo bản năng thốt ra: “Duyên Nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.