Sự xuất hiện của Hạ Vũ Mặc làm Lục Cận Phong sững người.
Vừa nhìn Lục Cận Phong đã nhận ra được đó chính là đứa bé đã gọi Tô Yên là mẹ trong bữa tiệc nhận người thân.
“Đứa bé này sao lại ở đây?” Lục Cận Phong kinh ngạc, vô ý thức hỏi lên.
Lúc trước cách một khoảng nhất định, cũng chưa từng nhìn qua, nhưng lúc Hạ Mặc Vũ xuất hiện trước mặt Lục Cận Phong, anh luôn có cảm giác quen thuộc với nó.
Trong lòng Tô Yên căng thẳng, cười khan giải thích: “Là tôi dẫn đến.”
“Chị ơi, em mắc tiểu.” Hạ Vũ Mặc kẹp lấy hai chân, dáng vẻ gấp gáp: “Không nhịn được nữa rồi.”
“Nhịn một chút, chị dẫn em vào nhà vệ sinh ngay đây.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Hạ Vũ Mặc, Tô Yên cũng lo lắng.
Tô Yên nhìn thấy phòng nghỉ của Lục Cận Phong mở cửa, lập tức nói với Lục Cận Phong: “Tổng giám đốc Lục, mượn nhà vệ sinh một chút, giải quyết việc gấp.” Cô bế Hạ Vũ Mặc chạy nhanh vào vệ sinh phòng nghỉ.
Phòng làm việc cách nhà vệ sinh công cộng một khoảng, Hạ Mặc Vũ hẳn là không nhịn được.
“Tô Yên.” Lục Cận Phong chỉ kịp hét lên một tiếng.
Tô Yên nhanh chóng cởi quần của Hạ Vũ Mặc, bởi vì bồn cầu quá cao, Hạ Vũ Mặc không nhịn được nữa, trực tiếp đi tiểu, tiểu ra khắp nơi.
Lục Cận Phong đi theo vào, nhìn nước tiểu vương vãi khắp sàn, thần kỳ là vậy mà anh không hề tức giận.
Ngay đến bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Lục Cận Phong có bệnh sạch sẽ, nếu là như vậy trước đây, anh đã ném người ta ra ngoài rồi.
Tô Yên dọn dẹp nhà vệ sinh, xả sạch nước tiểu trên sàn, đưa Hạ Vũ Mặc đi rửa tay.
Mùi sữa tắm tràn ngập phòng vệ sinh, ngay cả hơi nước cũng không tan.
Lục Cận Phong đứng ở cửa, nhìn Tô Yên đang rửa tay cho Hạ Vũ Mặc, cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy ấm áp, không nỡ quấy rầy.
Hạ Vũ Mặc đi tiểu xong mặt mày thoải mái, rửa tay lau sạch sẽ: “chị ơi, có thể tan làm được chưa? Em đói bụng lắm.”
Tô Yên cũng muốn tan làm, nhưng ông chủ lớn vẫn ở đây không nói lời nào.
Tô Yên liếc về phía Lục Cận Phong, nở một nụ cười tươi rói: “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi có thể tan sở được hay chưa?”
Lục Cận Phong sợ vết sẹo trên mặt sẽ khiến Hạ Vũ Mặc sợ hãi, nên đã đắp mặt nạ.
“Đứa bé này…” Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Hạ Vũ Mặc: “Nó cùng Trâu Quang diễn một vở kịch, suýt chút nữa hủy hoại toàn bộ danh tiếng của cô, sao cô lại ở cùng nó được vậy?”
“Tiểu Vũ không cha không mẹ, Trâu Quang lại vào cục cảnh sát rồi, không ai chăm lo cho Tiểu Vũ hết, tôi cảm thấy đứa bé này rất đáng yêu, nên nhận nuôi” Tô Yên nói: “Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy, không thể phân rõ phải trái, cũng không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu được.”
Lục Cận Phong rất ngạc nhiên, không ngờ Tô Yên lại nhận nuôi đứa trẻ này.
“Cô còn chưa kết hôn… lại nhận nuôi một đứa bé, bạn trai của cô không có ý kiến gì à?”
Tô Yên thẳng thắn nói: “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi.”
Lục Cận Phong nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng dưới lớp mặt nạ.
Tô Yên thẳng thắn nói như vậy, thậm chí còn không nhận ra được chút hoài niệm nào trong giọng điệu của cô, điều này khiến Lục Cận Phong càng cảm thấy khó chịu.
Lục Cận Phong kìm nén cảm xúc của mình: “Vậy thì sau này cô cũng phải kết hôn với người khác, cô mang theo một đứa bé thế này, kết hôn sao được?”
Tô Yên nhún vai: “Ai nói con gái thì nhất định phải đi lấy chồng nào?”
Sau khi chia tay với Lục Cận Phong, Tô Yên thật sự không có ý định tìm một người đàn ông khác chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Có Hạ Mặc Vũ rồi, cô cảm thấy cuộc sống của mình quá viên mãn, cô không cần một người đàn ông nào cả. . truyện kiếm hiệp hay
“Cô thực sự chia tay với bạn trai của cô rồi à?” Lục Cận Phong cố ý hỏi, khẽ cười: “Trước không phải nói không phải anh ta thì không lấy chồng sao? Hay là nói lúc ấy cô là gạt tôi?”
Tô Yên gặp khó rồi, cô không thể nói chuyện tình cảm riêng của mình với Lục Cận Phong được, cũng không thể thừa nhận bản thân vì muốn thoát mà nói dối được.
Ngay lúc Tô Yên khó xử, Hạ Mặc Vũ nhìn chằm chằm.
Hạ Mặc Vũ cũng nhìn chằm chằm Lục Cận Phong trước mặt, tay nhỏ chống nạnh: “Chú muốn theo đuổi chị ấy hả? Chị ấy là của con, đợi con lớn lên, chị ấy sẽ đồng ý lấy con, ngang ngược cướp đoạt tình yêu không phải là việc làm của quân tử.”
Tô Yên ngẩn người, đứa nhỏ này cũng biết ngang ngược cướp đoạt tình yêu.
Ánh mắt Hạ Mặc Vũ nhìn Lục Cận Phong chính là ánh mắt nhìn tình địch.
Lục Cận Phong cong cong khóe miệng, tư thế khiêu khích của Hạ Vũ Mặc trước mặt anh, ngược lại làm anh nhớ đến Hạ Thiên.
Tô Yên kéo Hạ Mặc Vũ cười với Lục Cận Phong: “Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ, trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ, tổng giám đốc Lục, đừng cho là thật.”
Nói đến đây lại nói với Hạ Mặc Vũ: “Tiểu Vũ, đây là sếp của chị, không theo đuổi chị, em hiểu lầm rồi.”
Cậu cả nhà họ Lục theo đuổi cô?
Nghĩ thôi đã hãi rồi.
Dù sao Tô Yên vẫn chưa muốn chết, cho dù kết hôn với Lục Cận Phong có rất nhiều lợi ích như Trương Thanh nói, còn có thể trực tiếp thừa kế gia sản, nhưng như vậy cũng phải có mạng hưởng đã.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Tô Yên khi nghe dính dáng quan hệ gì đó với mình, vẻ mặt Lục Cận Phong lại trở nên ảm đạm, anh nói: “Đi đi.”
“Có thể tan làm rồi?” Tô Yên vui mừng khôn xiết.
“Vừa hay tôi cũng hơi đói, cùng đi.”
“Cái gì? Cùng, cùng đi?”
“Sao? Cô làm việc ở công ty tồi, không nên mời ông chủ ăn một bữa à? Hử?” Cả mặt Lục Cận Phong bày ra vẻ tôi cho cô cơ hội nịnh hót, lẽ nào cô không mở miệng biết ơn được à.
Tô Yên sợ ngây người, cô mời sếp lớn ăn cơm?
Không phải đều là ông chủ khao công nhân viên sao?
Cô nào có tiền mời ông chủ lớn ăn cơm?
Nhưng chữ “ừ” vừa rồi của Lục Cận Phong có chút chí mạng, Tô Yên làm sao dám từ chối.
Đây thế nhưng là ông chủ của cô, cậu cả nhà họ Lục, người nắm quyền nhà họ Lục.
“Nên, nên mà” Nụ cười trên mặt Tô Yên còn cứng hơn khóc.
Vừa dứt lời, đã thấy Lục Cận Phong bỏ khăn tắm trên eo trước mặt cô, dọa Tô Yên sợ tới mức vô thức quay đầu đi, nhân tiện bịt mắt Hạ Vũ Mặc lại.
Sau mới phát hiện, thì ra cũng không phải Lục Cận Phong bên trong không mặc gì, bên trong còn mặc chiếc quần cộc.
Tô Yên nhận ra mình bị trêu chọc, dẫn Hạ Vũ Mặc: “Tổng giám đốc Lục, chúng tôi đợi cậu ở ngoài.”
“Ừ.” Giọng Lục Cận Phong lạnh lùng, thản nhiên nhắc nhở: “Đừng chạy trốn, đây không phải là lần đầu tiên cô làm chuyện này.”
Ngay đến kết hôn còn dám trốn, trốn một bữa ăn cũng quá tầm thường rồi?
Tô Yên: “…”
Dẫn theo Hạ Vũ Mặc, trực tiếp đi ra ngoài.
Cô ngược lại muốn trốn nhưng cô dám sao?
Bát cơm của cô có giữ được hay không, bây giờ còn tùy thuộc vào tâm trạng của sếp lớn.
Lục Cận Phong nhìn bóng dáng Tô Yên dẫn Hạ Vũ Mặc đi ra ngoài, khóe miệng bất giác cong lên.
Lục Cận Phong mặc quần áo vào, đi ra ngoài, Tô Yên thành thật bế Hạ Vũ Mặc chờ đợi.
Hôm nay Lục Cận Phong không để Hạ Vũ lái xe mà tự mình lái.
Dù gì Tô Yên cũng biết chân anh khập khiễng là giả, trước mặt Tô Yên, chút chuyện này không cần che giấu.
Tô Yên và Hạ Vũ Mặc lên chiếc xe hơi sang trọng của Lục Cận Phong, bên trong rất rộng rãi, Hạ Vũ Mặc tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ trên mặt Lục Cận Phong: “Chú ơi, sao chú lại đeo mặt nạ? Mặt nạ này hay quá, chú có thể cho con xem được không?”
Tô Yên nghĩ đến khuôn mặt đầy sẹo của Lục Cận Phong, nếu gương mặt đẹp thì ai muốn đeo mặt nạ cho người khác xem?
Cởi mặt nạ này ra chắc chắn sẽ khiến Hạ Vũ Mặc sợ hãi.
Lúc này Tô Yên mới chú ý tới, Lục Cận Phong đeo mặt nạ sau khi nhìn thấy Hạ Vũ Mặc.
Anh sợ sẽ dọa Hạ Vũ Mặc.
Thật không ngờ Lục Cận Phong lại rất tinh tế.
Khóe miệng Lục Cận Phong cong lên: “Tại sao lại gọi chú là chú, còn gọi cô ấy là chị?”