Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 248: Chương 248: Tô Yên biết được chuyện Tần Chấn Lâm hại chết cha Lục rồi




Sau khi Lục Cận Phong đến đến bệnh viện thăm Trần Tú Anh, Tô Yên vô cùng bồn chồn, cô ngồi trong mà lòng cứ hoang mang rối loạn.

Tô Yên ngồi đứng không yên, đang định đi đến bệnh viện thăm hỏi Tô Đình Nghiêm, thì lại nhận được điện thoại của Chu Kiệt.

Chu Kiệt đã xuất viện, hẹn gặp cô ở quán cà phê nói là có chuyện.

Tô Yên kêu Vệ Long đưa mình đi, lúc gặp mặt cũng kêu Vệ Long ngồi ở bàn bên cạnh: “Cô Tô thật là cẩn thận.”

Tô Yên chỉnh lại ngay: “Cậu cả Chu, bây giờ tôi đã là mợ Lục rồi.”

** Kiệt gọi Tô Yên là cô Tô nghĩa là trong lòng vẫn còn coi Tô Yên là người độc thân.

“Vậy thì thật sự chúc mừng, mợ Lục.” Trong lòng Chu Kiệt thoáng có chút bực bội, dù có không thừa nhận đi nữa thì giấy đăng ký kết hôn của vợ chồng người ta cũng đã phơi ra rồi.

Hành động của Lục Cận Phong chính là muốn công bố với thiên hạ rằng Tô Yên là vợ của anh, tất cả các động vật giống đực đều phải nép sang một bên.

“Cậu cả Chu gọi tôi ra đây có chuyện gì vậy?” Tô Yên quay lại vấn đề chính.

Chu Kiệt nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Thả Tô Tuyết ra, viết đơn hòa giải để cho Tô Tuyết ra ngoài trước đã.”

Tô Yên ngẩn ra: “Cậu cả Chu, tôi không nghe lầm chứ?”

“Cô không có nghe lầm đâu.” Chu Kiệt buông tách cà phê xuống, nhìn Tô Yên: “Hôm nay tôi đến để nói chuyện ân tình.”

“Cha anh yêu cầu anh đến sao?”

Chuyện này không khó đoán, lúc trước Tô Yên đã nói trước mặt Chu Hoàng Long rằng trừ phi Chu Kiệt đến, bằng không cô sẽ không cân nhắc.

Tô Tuyết là một nhân vật nguy hiểm, không ai biết được cô ta đã ăn năn hối cải hay chưa, nếu như thả ra ngoài sẽ là một mầm họa.

Chu Kiệt nói: “Đây là cơ hội để có được sự thừa nhận mới của cha tôi, hy vọng mợ Lục giúp đỡ.”

“Không thể đổi một yêu cầu khác sao?” Tô Yên cau mày: “Anh làm như vậy thật sự là làm khó cho tôi, Tô Tuyết làm mẹ chồng của tôi bị thương. Tôi nợ anh một ân tình, tôi có thể dùng toàn bộ những thứ mà tôi có được để đền đáp ân tình cho anh, nhưng tôi không thể làm chủ thay cho mẹ chồng tôi được.”

“Cô có thể chi phối Lục Cận Phong là đủ rồi.” Chu Kiệt nói ra một câu đánh ngay vào điểm mấu chốt.

Tô Yên cười lạnh: “Anh làm như vậy khác nào kêu tôi hãm hại chồng mình thành kẻ bất hiếu bất nghĩa chứ?”

“Tôi biết cô đang e ngại điều gì, lần này Tô Tuyết cũng đã bị dạy dỗ rồi. Cô ta có đần độn hơn cũng sẽ không đi làm phiền đến cô nữa đâu, lấy trứng chọi đá.” Chu Kiệt cười mỉa mai: “Người có ngu ngốc hơn nữa bị bắt lâu như vậy cũng phải học cách ngoan ngoãn rồi. Lần này tôi làm con trai hiếu thảo một lần cho cha tôi vui vẻ một chút.”

“Anh không sợ Tô Tuyết ra ngoài rồi sẽ tranh giành tài sản nhà họ Chu với anh sao?”

“Một người đàn bà thôi mà, không có tư cách động chạm vào gốc rễ của nhà họ Chu đâu. Cho cô ta chút ít tiền coi như bố thí làm từ thiện cho ăn mày là được rồi.”

Tô Yên trầm ngâm không nói tiếng nào, Chu Kiệt cũng không nói nữa, cho Tô Yên thời gian suy nghĩ.

Qua một lúc sau, Tô Yên nói: “Tôi chỉ có thể đồng ý với cậu cả Chu là quay trở về hỏi ý kiến của mẹ chồng tôi. Nếu như bà ấy đồng ý, vậy thì có thể viết tờ đơn hòa giải này. Nếu như bà ấy không đồng ý, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Bà chủ Lục hôn mê ở bệnh viện, mợ Lục có chắc chắn là sẽ không tắc trách với tôi chứ?”

“Một tiếng đồng hồ trước mẹ chồng tôi đã tỉnh lại rồi.”

“Được, vậy tôi chờ tin của mợ Lục.”

Tô Yên rời khỏi quán cà phê. Sau khi lên xe, cô nói với Vệ Long: “Đến bệnh viện đi.”

Trần Tú Anh đã tỉnh là một chuyện lớn, người làm con dâu như cô thật sự không thể không đi thăm hỏi được.

Đồng thời, cô có chút bất an với sự giấu giấu diếm diếm của Lục Cận Phong, Lục Cận Phong có đang giấu cô điều gì không?

Tính hiếu kỳ hại chết mèo.

Về sau, Tô Yên mới cảm thấy con người thật sự vẫn nên đừng tò mò quá, nếu như biết được đi đến bệnh viện sẽ nghe thấy những gì thì cô cũng không đến rồi.

Sau khi Trần Tú Anh tỉnh lại, ý thức vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Xa Thành Nghị lại làm kiểm tra cho bà. Điều thần kỳ là sau khi bị Tần Nhã Đan đánh, Trần Tú Anh không còn nhớ gì cả.

Phúc họa gặp nhau, câu nói này quả thật không sai.

Ý thức của Trần Tú Anh dần dần rõ ràng, bà nắm lấy tay Lục Cận Phong, kích động nói: “Con trai, con không sao chứ? Mẹ nghe Tần Nhã Đan nói con bị bắt rồi.”

Ký ức của Trần Tú Anh dừng lại ngay lúc bị đánh.

“Mẹ, con không sao cả, mẹ đã hôn mê gần một tháng rồi.”

“Đã một tháng rồi à, nhanh vậy.” Đầu Trần Tú Anh vẫn còn hơi đau, bà giơ tay lên xoa xoa đầu rồi nói: “Đúng rồi, con trai. Hạ Phi và Tiểu Vũ là nòi giống của nhà họ Lục chúng ta, mẹ đã làm giám định cha con với bọn nhỏ rồi, chúng là con trai của con đó.”

Nhắc đến chuyện này, Trần Tú Anh vô cùng mừng rỡ: “Con trai à, con thật là tốt, thoáng chốc cho mẹ ẵm được hai đứa cháu trai.”

“Mẹ à, còn có một chuyện cho mẹ vui hơn đây.” Lục Cận Phong nói: “Yên Yên có thai rồi, là song thai đó. Sẽ nhanh thôi mẹ lại có thể ẵm thêm hai đứa cháu gái nữa.”

“Thật à!” Trần Tú Anh vỗ tay vui mừng: “Giấc ngủ này thật là đáng giá mà. Vừa mới tỉnh dậy lại có thêm hai đứa cháu gái rồi, y như là nằm mơ vậy. Ơ, sao Tiểu Yên không đến đây vậy?”

Tâm thái của Trần Tú Anh vẫn rất lạc quan.

“Cô ấy ở nhà dưỡng thai rồi, con không cho cô ấy đến.”

“Để cho nó nghỉ ngơi nhiều chút, mang song thai nhất định rất vất vả, con phải đối xử tốt với Tiểu Yên một chút, mau mau cưới người ta về.”

“Mẹ à, chúng con đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi.” Lục Cận Phong cố ý nói ra chuyện lấy chứng nhận kết hôn: “Chờ mẹ khỏe lại rồi, hôn lễ của bọn con vẫn phải nhờ mẹ lo liệu.”

“Vậy thì không thành vấn đề, cứ giao cho mẹ đi, mẹ nhất định sẽ tổ chức cho tụi con nở mày nở mặt.”

Trần Tú Anh nhớ đến chuyện bị Tần Nhã Đan đánh bị thương, đột nhiên nói với vẻ rất nghiêm túc: “Con trai, tai nạn xe năm đó của cha con không phải là sự cố, mẹ tận tai nghe Tần Nhã Đan nói chuyện điện thoại với ai đó, nói rằng tai nạn xe của cha con là kế hoạch của bọn họ. Mẹ nhớ lại rồi, hình như Tần Nhã Đan gọi điện thoại cho cha cô ta. Đúng rồi, chẳng phải cô ta là cô nhi à? Sao đột nhiên lại xuất hiện một người cha chứ?”

Lục Cận Phong chính là lo lắng Trần Tú Anh nhớ đến chuyện này, mới cố ý đến một mình mà không cho Tô Yên đến.

“Mẹ à, có thể là do mẹ ngủ nhiều, bị hồ đồ rồi. Nhã Đan là cô nhi, có thể là mẹ nhớ nhầm rồi, cha đã qua đời lâu vậy rồi, mẹ cũng nên buông bỏ đi.”

“Không, mẹ không nhớ nhầm, tai nạn xe của cha con không phải là sự cố. Con trai à, con đi điều tra cho rõ xem cha của con là do hai cha con của Tần Nhã Đan hại chết.” Tâm trạng của Trần Tú Anh vô cùng kích động: “Con đi điều tra xem, rốt cuộc cha của Tần Nhã Đan là ai, con phải giành lại công bằng cho cha của con, không thể để ông ấy chết một cách không rõ ràng như vậy được.”

Giọng nói của Trần Tú Anh giống như một chiếc búa nặng nề đánh lên người Lục Cận Phong, thân là một người con, nói tiếng công bằng cho cha là trách nhiệm của anh.

Nhưng mà người đó là cha của Tô Yên, mới làm cho Lục Cận mãi vẫn chưa thể xuống tay.

Lời của Trần Tú Anh cũng vừa khéo lọt vào tai của Tô Yên vừa mới đến cửa phòng bệnh.

Cha của Lục Cận Phong bị Tần Chấn Lâm hại chết sao?

Chuyện này là tình huống phim máu chó gì vậy chứ?

Chắc là xem nhiều phim máu chó rồi mới xuất hiện ảo giác, ở đâu ra mà cứ nhiều thứ trùng hợp như vậy.

Tô Yên tự trấn an mình như thế, nhưng hai chân cô lại nặng như chì, không thể nhúc nhích được.

Giọng nói lành lạnh của Lục Cận Phong từ trong phòng truyền ra: “Mẹ à, con sẽ cố gắng đi điều tra. Trước tiên mẹ đừng kích động, con đồng ý với mẹ, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cha.”

Nói cái gì mà điều tra, đều là giả cả.

Tô Yên cũng không ngốc, cô nhớ kỹ lại lúc gần đây Lục Cận Phong không ổn lắm, cô cũng tự hiểu rồi.

Lục Cận Phong gấp gáp dẫn cô đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, mấy lần cô nhắc đến Tần Chấn Lâm phản ứng của anh đều không ổn lắm, lại thêm vừa rồi Lục Cận Phong ngăn cản cô đến bệnh viện thăm Trần Tú Anh. Liên kết tất cả mọi chuyện lại nghĩ kỹ thì đã có đáp án rồi.

Chuyện hại chết cha Lục nhất định là có liên quan đến Tần Chấn Lâm. Và Lục Cận Phong sớm đã biết chuyện này rồi.

Tâm tình của Tô Yên rất phức tạp, cũng không biết phải đối diện thế nào với Trần Tú Anh. Cô không bước vào nữa mà xoay người đi ra ngoài bệnh viện.

Vệ Long dừng xe đi đến, nhìn thấy Tô Yên đi ra ngoài thì hỏi: “Chị hai, chẳng phải chị nói là đến thăm dì Trần à? Sao lại đi rồi?”

Giọng nói của Vệ Long không lớn không nhỏ, nội dung câu nói vừa khéo đủ để Lục Cận Phong nghe thấy.

Tô Yên đến rồi?

Trong lòng Lục Cận Phong kêu đánh bộp một tiếng, vội vàng chạy ra đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.