“Vệ Đông Vệ Hải...”
Tô Yên muốn kêu cứu mạng, nhưng cô quên rằng Vệ Đông Vệ Hải đang tập bắn cho Hạ Phi và Hạ Vũ Hà trong phòng huấn luyện.
Chung quy thì Tô Yên đã chậm một bước, Lệ Quốc Minh cầm trên tay một cái khăn nhanh chóng chặn miệng cô lại, không bao lâu cô liền ngất đi.
Lệ Quốc Minh nhanh chóng bỏ cô lên xe ba bánh, chiếc xe ba bánh rời khỏi khu biệt thự như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc chạy qua cửa bảo vệ, còn nhiệt tình chào hỏi với ông anh bảo vệ: “Vất vả rồi, hút điếu thuốc.”
Lệ Quốc Minh chuyền qua một điếu thuốc, bảo vệ cười cho qua: “Thức thời lắm đó, các anh làm chuyển phát nhanh một tháng được bao nhiêu tiền mà hút cả thuốc lá.
Lệ Quốc Minh cười cười: “Đủ sống qua ngày thôi.”
Xe đạp và xe ba bánh đi lối bên phải, bên trái là lối đi cho ô tô.
Lệ Quốc Minh ngẩng đầu nhìn chiếc xe con chạy qua, người lái xe chính là Hạ Vũ.
Lệ Quốc Minh vội vàng cúi đầu xuống, kéo lấy vành nón và nói: “Tôi đi trước, còn phải đi gấp chuyến sau.”
Lúc chiếc xe ba bánh chạy qua ông anh bảo vệ, do cửa xe đóng không chặt nên bảo vệ nhìn thấy có một người ngồi bên trong, thì lên tiếng trêu chọc: “Đi làm còn dẫn vợ đi theo.”
“Hết cách rồi, vợ dính sát.” Lệ Quốc Minh giơ tay về phía sau đóng chặt cửa xe lại, đạp chiếc xe ba bánh rồi rời đi.
Hạ Vũ ngồi trong xe hơi liếc nhìn một cái, do Lệ Quốc Minh ngụy trang quá tốt, chiếc xe ba gác lại chạy xa rồi, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cũng không nhận ra được.
Hạ Vũ quay về biệt thự Nam Sơn, mới đầu cũng không phát hiện ra Tô Yên đã mất tích, Lục Cận Phong về đã gần chạng vạng tối, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc từ trong phòng huấn luyện bước ra.
Lục Cận Phong hỏi: “Mẹ của mấy đứa đâu rồi?”
Hạ Vũ Mặc nói: “Chắc là mẹ ngủ trong phòng.”
Lục Cận Phong lên lầu xem qua mấy phòng rồi mà vẫn không thấy người đâu cả. Hỏi người làm cũng nói là không nhìn thấy.
Lục Cẩn Phong đã có chút hoảng rồi. Gọi điện thoại cho Tô Yên thì điện thoại lại reo ở nhà.
Bà xã ở nhà mà cũng có thể bị mất sao?
Hạ Phi nói: “Mẹ có hẹn với dì Hinh Hinh hay là dì út ra ngoài không?”
Lục Cận Phong liên lạc với An Hinh và Lâu Doanh.
An Hinh: “Tô Yên đâu có ở cùng tôi. Cậu hai Lục à, hai người là vợ chồng mới cưới mà, sao tôi dám mang vợ anh ra ngoài chứ.”
Lâu Doanh: “Vợ của mình mà cũng không trông coi cho tốt, mất rồi lại tìm đến người của nhà mẹ đòi. Anh rể à, anh có ý gì đây?”
Lục Cận Phong có cảm nhận sâu sắc rằng anh không nên gọi điện thoại cho hai người này.
“Sao vậy hả, mọi người đều tập hợp ở phòng khách, bao giờ mới bắt đầu ăn tối, vừa khéo đến bữa ăn tối rồi.” Vạn Nhất từ ngoài đi vào, anh ta đặt biệt mang theo cơm đến.”
Cô vợ bị mất tích rồi, Lục Cận Phong đang bực bội trong lòng: “Không ăn cơm, muốn ăn thì về nhà họ Vạn của cậu mà ăn đi.”
Lục Cận Phong vừa nói vừa điều chỉnh lại camera giám sát.
Khắp nơi trong nhà đều có lắp camera giám sát.
Vạn Nhất bực bội nhìn về phía Hạ Phi: “Chuyện gì đây chứ? Cha của con ăn phải thuốc nổ rồi à?”
Hạ Phi nhún vai: “Mẹ mất tích rồi, nếu như không tìm về được, có ăn phải thuốc nổ hay không thì con không biết, dù sao thì tối nay cũng ăn không khí.”
Lục Cận Phong mất vợ, liên quan gì tới anh ta chứ?
“Mẹ của con cũng không phải là con nít ba tuổi, ở đâu ra mà dễ dàng bị mất được.” Vạn Nhất cũng không xem mình là người ngoài, anh ta đi về phía nhà bếp: “Chị Vương, tôi đói rồi. Tối nay đã làm món ngon gì chưa...”
Vừa dứt lời, trong phòng khách đã truyền ra tiếng kêu của Hạ Vũ Mặc: “Người xấu bắt mẹ đi mất rồi.”
Vạn Nhất thất kinh, thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
Trong đoạn video giám sát mà Lục Cận Phong thu được, Tô Yên bị Lệ Quốc Minh bịt miệng ngất đi, rồi bị quăng lên xe ba bánh.
Do vấn đề về góc độ của camera giám sát cho nên không thể nhìn thấy mặt của Lệ Quốc Minh.
Hạ Vũ nhìn thấy chiếc xe ba gác liền nhớ ra: “Đại ca, lúc em quay lại có gặp chiếc xe ba gác đó bên ngoài cửa.”
Nhưng anh ta không ngờ rằng Tô Yên sẽ ở trong chiếc xe ba gác đó.
Vương Nhất chen vào nhìn: “Đại ca, anh nhìn xem người đó có giống Lệ Quốc Minh không?”
Không thấy được mặt nhưng có thể nhìn ra dáng người. Chỉ cần quen thuộc một chút thì vẫn có thể nhận ra.
Lục Cận Phong liếc nhìn Vạn Nhất vẻ lạnh lùng: “Kẻ mù cũng có thể nhận ra mà, mau chóng đi điều tra cho tôi, tìm ra chỗ ở của Lệ Quốc Minh.”
Lục Cận Phong hô mưa gọi gió, không dám dây dưa một khắc nào, lập tức truy tìm tông tích của Lệ Quốc Minh.
Nếu như Tô Yên lọt vào tay của Lê Quốc Minh chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Lục Cận Phong lại gọi điện cho Lâu Doanh thêm một lần nữa.
Lâu Doanh cứ cho rằng anh lại gọi đến tìm Tô Yên, cô ta nói với vẻ bất lực: “Anh rể à, vợ của anh thật sự không có ở chỗ tôi...”
“Yên Yên bị Lệ Quốc Minh bắt đi rồi.”
“Nà ní?” Lâu Doanh nhất thời lên cao giọng: “Cậu đang muốn làm cái gì đây?”
“Cô thân thuộc với Lệ Quốc Minh hơn tôi, cô lập tức tìm chỗ ở của Lệ Quốc Minh, nếu không chị gái của cô sẽ nguy hiểm.”
“Được! Tôi điều tra ngay.” Lâu Doanh cũng không đùa nữa.
Bạch Phi Minh ở bên cạnh hỏi: “Đại ca Lệ bắt chị gái của cô làm gì vậy?”
“Ai mà biết chứ, ban đầu thì cậu tống Tô Duy đi, bây giờ lại bắt chị của tôi. Phi Minh à, người tiếp theo chắc chắn là tới phiên chúng ta.”
Bầu trời tối sầm lại.
Trong một nhà nghỉ nhỏ của thành phố bên cạnh. Ở căn phòng cuối cùng bên trái trên lầu ba, Tô Yên nằm trên chiếc giường lớn bị trói chặt tay chân. Cô từ từ tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Tô Yên nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, trong lòng có chút bối rối.
“Tỉnh rồi à?”
Cửa bị mở ra, Lệ Quốc Minh ngậm một điếu xì gà bước vào, trong tay bưng một phần mì ăn liền.
“Vừa mới nấu cho cháu, ăn đi.” Lệ Quốc Minh để bát mì xuống bàn: “Chỗ này sơ sài, cũng không có món gì khác, cháu mau ăn đi.”
“Cậu bắt cháu đến đây làm gì?” Tô Yên không ăn: “Cậu không sợ bại lộ hành tung sao? Bây giờ phía cảnh sát đáng tìm bắt cậu khắp nơi.”
“Có gì đáng sợ chứ? Chẳng phải có cháu chống lưng rồi sao?” Lệ Quốc Minh rít một hơi thuốc xì gà: “Tiểu Yên, cháu thật không biết thức thời. Cậu không muốn làm hại cháu, là tại cháu liên kết với Lục Cận Phong ép cậu của cháu đi tới bước đường này, vậy thì phải trách cháu rồi.”
“Đây mới chính là bộ mặt thật của ông à?” Tô Yên cười lạnh: “Đại ca Lệ, che giấu thật thâm sâu.”
Lệ Quốc Minh đã không còn là cậu gì nữa trong lòng của Tô Yên, đương nhiên cô cũng không gọi bằng cậu nữa.
Lệ Quốc Minh cười nham hiểm, ngồi xuống chiếc sô pha cũ kỹ: “Tiểu Tô, cậu không có bạc đãi cháu, Thiên Lang cậu cũng giao cho cháu rồi. Chỉ cần cháu nghe lời thì dựa vào năng lực của cháu tuyệt đối có thể đạp Địa Sát và Ám Dạ dưới gót giày.
Tô Yên cười khẩy nói: “Kêu tôi làm con rối của ông đi đối đầu với cha mình và người đàn ông của mình, ông làm ngư ông đắc lợi. Đại ca Lệ đối xử với tôi thật tốt.”
Nếu như Lục Cận Phong không chung tình với Tô Yên, nếu như cô cũng không phải là con gái của Tần Chấn Lâm thì Lệ Quốc Minh cũng đâu nhắm trúng con cờ như cô.
“Tiểu Yên, cậu đã nói rồi. Tần Chấn Lâm không phải cha ruột của cháu, đó đều là do cậu nói dối ông ta lúc trước thôi. Cậu một lòng một dạ vì cháu, tại sao cháu có thể nghĩ cậu như vậy chứ, cháu khiến cậu thất vọng quá rồi.” Lệ Quốc Minh nói với giọng điệu tựa như là Tô Yên thật sự làm chuyện gì phụ lòng ông ta.
Tô Yên rũ mắt xuống, khóe môi nhếch nhếch: “Đại ca Lệ, giữa ông và mẹ tôi, ông cảm thấy tôi nên tin ông hay tin mẹ tôi đây?”
Vẻ mặt của Lệ Quốc Minh hoài nghi: “Ý gì đây? Mẹ của cháu, em ấy nói gì? Em ấy đã nói gì với cháu rồi?”
Tô Yên cúi đầu không nói lời nào, đến mắt cũng nhắm lại.
Lệ Quốc Minh không hiểu rõ lắm, bèn đứng dậy bước đến gần, Tô Yên đột nhiên lạnh cóng cả người, toàn thân run rẩy, giống như trúng tà vậy. Rồi đột nhiên mở mắt ra với ánh mắt hung ác, cộng thêm ánh đèn lờ mờ trong căn phòng, bộ dạng của Tô Yên càng khiến cho người ta kinh sợ.
Đôi mắt của Tô Yên vô hồn, máy móc lên tiếng: “Anh hai, anh hại em rồi lẽ nào anh còn muốn hại cả con gái em sao?”
Một tiếng “anh hai” này làm cho Lệ Quốc Minh sợ đến nổi xém chút hai chân đều mềm nhũn ra.
“Em, em là Lệ Uyển? Là Tiểu Uyển?”
Tô Yên lại tiếp tục máy móc lên tiếng: “Đúng vậy, em là Lệ Uyển.”
“Không, Tiểu Uyển đã chết rồi. Em không phải, em là Tô Yên. Tô Yên, cháu đừng chơi trò này với cậu nữa, thời đại nào rồi, cháu cho rằng cậu sẽ tin những thứ này sao?”
“Anh hai, anh còn nhớ hai mươi lăm năm trước, anh bỏ thuốc phá thai cho em. Hai đứa con trong bụng của em, bị anh hại chết một đứa, anh đã làm những gì với em, chắc anh vẫn chưa quên chứ? Nghiệt do anh tạo, phải nên bị thiên đạo vạn quả. Anh hai, quay đầu là bờ.”
Nghe vậy, Lệ Quốc Minh bị hù đến mức ngồi bệt xuống đất.
Chuyện cho Lệ Uyển uống thuốc phá thai, ngoại trừ ông ta và Lệ Uyển ra thì không có ai biết cả.