Năm đó Lục Cận Phong nóng lòng muốn đi tìm Tần Nhã Nhược, để nhanh chóng giải thuốc trên người anh nhớ lúc đó mình đã rất thô bạo.
Sau bao nhiêu năm trời dường như anh vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc van xin của cô gái đó.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng Lục Cận Phong cũng không để tâm chuyện này, thêm cả việc năm đó Tần Nhã Nhược xảy ra chuyện nên anh càng không có tâm trạng để đi tìm cô gái đó chịu trách nhiệm.
“Lục Cận Phong, anh đỡ chút nào chưa.”
Tô Yên đẩy cửa đi vào.
Cô đã làm kiểm tra và nhanh chóng đến đây.
Khả năng hồi phục Lục Cận Phong rất nhanh, sau khi lấy viên đạn ra mất nhiều máu như vậy nhưng mặt anh không lộ ra chút yếu ớt nào.
“Không sao.” Lục Cận Phong vươn tay, Tô Yên đặt tay lên tay anh, Lục Cận Phong nhẹ nhàng kéo cô ôm vào lòng: “Sợ sao?”
“Sợ.”
Tô Yên nghĩ đến khuôn mặt hung dữ lúc nãy, trong lòng có chút chột dạ, cô căng thẳng đến mức tim đập rất nhanh.
Nếu như Lục Cận Phong phi dao chậm một chút hoặc cô không đón được Hạ Vũ Mặc, nếu như Hạ Phi không nhanh nhẹn tránh được một phát bắn chí mạng thì cô thực sự không biết phải làm thế nào.
Cô không thể mất đi bất cứ ai trong số họ.
Lục Cận Phong xoa đầu cô nói: “Yên Yên, đi theo anh, sẽ còn xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay, Ám Dạ có rất nhiều kẻ thù.”
Tô Yên ngẩng đầu lên, rời khỏi vòng tay của Lục Cận Phong: “Xem ra sau này em phải tăng cường tập luyện hơn, cho dù không thể sát cánh chiến đấu cùng anh, thì cũng sẽ không cản trở anh, không chừng lúc quan trọng còn có thể bảo vệ anh.”
Lục Cận Phong nở nụ cười ấm áp: “Yên Yên, đời này có em là đủ rồi.”
Một người cô độc và kiêu ngạo như Lục Cận Phong sống trong một gia tộc lớn với những tranh giành quyền lực và đầy rẫy những nguy hiểm. Sau khi thành lập Ám Dạ, anh càng giống như một con sói đơn độc, tôi luyện trong mưa bom bão đạn mới có địa vị của Ám Dạ như ngày nay.
Những năm qua không biết Lục Cận Phong đã bị thương bao nhiêu lần, Lục Thừa Mẫn và Lục Gia Hành gây ra tai nạn xe muốn giết chết anh, lúc đó anh mới nhận nhiệm vụ, đã một tuần chưa được chợp mắt, vô cùng mệt mỏi nên cha con Lục Gia Hành mới lợi dụng sơ hở này.
Sau đó, anh tương kế tựu kế giả vờ là người tàn tật, sau lưng phát triển thế lực Ám Dạ, mượn vỏ bọc là kẻ tàn tật có thể che giấu rất tốt thân phận của anh.
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có một người phụ nữ nói muốn bảo vệ anh, trái tim lặng ngắt của anh loạn nhịp.
Anh không chọn sai người.
“Cậu cả Lục.”
Lý Mộc Sinh gõ cửa đi vào: “Tiểu Yên, con không bị thương chứ?”
“Cha, con không sao.” Tô Yên hỏi: “Lý Văn thế nào rồi?”
“Nó ổn, tinh thần khá tốt, còn đang chém gió với mẹ con, nói bản thân anh dũng thế nào các kiểu.”
“Lần này quả thật là may mà có Lý Văn.” Tô Yên phân rõ chuyện ân oán.
“Hai mươi năm qua Lý Văn không làm được việc gì ra hồn, lần này cuối cùng cũng khiến cha cảm thấy nhẹ nhõm một chút.” Trong lòng Lý Mộc Sinh cảm thấy rất vui mừng, Lý Văn đã biết gánh vác rồi.
Lý Mộc Sinh liếc nhìn vết thương trên vai Lục Cận Phong: “Cậu cả Lục, cậu ổn chứ?”
“Không sao.” Lục Cận Phong nói: “Cảm ơn chú Lý đã quan tâm.”
Từ chú Lý khiến Lý Mộc Sinh thấy vừa mừng lại vừa lo.
Lục Cận Phong là ai chứ?
Đó là người nắm quyền lực của nhà họ Lục, một người tự cao tự đại, là người đứng đầu tổ chức Ám Dạ giết người không chớp mắt.
Vậy mà Lục Cận Phong lại gọi ông ta là chú?
Chuyện này sao có thể không làm cho Lý Mộc Sinh kích động chứ.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Sau ngày hôm nay, mối quan hệ giữa nhà họ Lục và nhà họ Lý sẽ ngày càng bền chặt hơn, lần này Lý Văn đã làm rất đúng.
Lý Mộc Sinh nhắc nhở: “Cậu cả Lục, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, cuối tuần là mừng thọ ông cụ Lục, chắc hẳn lại xảy ra tranh chấp.”
Lục Cận Phong đã sớm dự tính được, anh nói: “Chú Lý yên tâm.”
Lục Cận Phong đã nói như vậy, Lý Mộc Sinh cũng không nhiều lời nữa.
Lý Mộc Sinh cũng biết ý, không ở lại trong phòng bệnh quá lâu làm phiền hai người bọn họ.
Trần Tố Anh cũng đến bệnh viện vào lúc đêm muộn, thấy mọi người đều không nguy hiểm đến tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Yên đi phòng bệnh Lý Văn bên cạnh, Trần Tố Anh hỏi: “Con trai, rốt cuộc chuyện lần này là thế nào, mấy người này tại sao lại muốn bắt Hạ Phi và Tiểu Vũ.”
“Có kẻ mượn đao giết người, nói Hạ Phi và Tiểu Vũ là con riêng của con.” Lục Cận Phong nói: “Hai đứa trẻ này gần đây thường ra vào nhà họ Lục, nên có khả năng bị người ta hiểu lầm nhắm vào.”
Trần Tố Anh thì thào nói: “Sao lại có người nói như vậy, chẳng lẽ đó thực sự là máu mủ nhà họ Lục sao?”
Sau khi thăm Lục Cận Phong, Trần Tố Anh đi thăm Tiểu Vũ và Hạ Phi.
Hai đứa trẻ cũng không bị thương, cũng không bị kinh sợ.
Trần Tố Anh vừa nghĩ đến cảnh hai đứa trẻ bị người ta đuổi giết mà thấy đau lòng vô hạn, bà ấy giơ tay ôm chúng vào lòng: “Tiểu Vũ và Hạ Phi đáng thương của bà, làm các cháu sợ hãi rồi.”
“Bà Trần, chúng con không sợ.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lắc đầu nguầy nguậy.
“Đúng là đứa trẻ dũng cảm.” Trần Tố Anh mỉm cười, bà ấy nói với Tô Yên: “Tiểu Yên à, tối nay con chịu khó ở lại đây chăm sóc Cận Phong, cô đưa hai đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi.”
Tô Yên muốn ở cùng với hai đứa nhỏ nhưng Lục Cận Phong cũng đang bị thương nằm viện hơn nữa Trần Tố Anh cũng đã nói vậy nên cô chỉ đánh gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Về việc Chu Tử Thành nói rằng Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc là con riêng của Lục Cận Phong, bà ta không để trong lòng, có lẽ là bị hiểu nhầm, hoặc nhầm lẫn gì đó.
Tính cách của Tô Yên chính là như vậy, trong lòng cô hiểu rõ Lục Cận Phong không thể nào là cha của hai đứa trẻ được, nên cô cũng không băn khoăn nữa.
Bọn trẻ không sao là tốt rồi, Tô Yên cũng không truy cứu những chuyện khác nữa.
Trần Tố Anh đưa hai đứa trẻ về, đợi sau khi chúng ngủ say bà ấy mới rón rén bước vào phòng cắt tóc của chúng rồi lặng lẽ rời đi.
Khi Lục Thừa Mẫn biết tin toàn quân của Chu Tử Thành đã bị xóa sổ, Lục Cận Phong chỉ bị thương nhẹ, anh ta vô cùng kinh ngạc.
“Chu Tử Thành đã lăn lộn xã hội nhiều năm như vậy, là một người rất hung ác, cho dù trước đó Phi Long Bang đã phải chịu thiệt hại nặng nề, nhưng theo lí mà nói thì vẫn dư sức để đối phó với một thằng què.” Lục Gia Hành cũng không hiểu nổi, ông ta rất bất ngờ.
Lục Thừa Mẫn nắm chặt cạnh bàn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Cha, cha đã cử người đến dò hỏi ở đồn cảnh sát chưa, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Hỏi rồi, Chu Tử Thành chết rồi, chết vì trúng một phát đạn, đàn em của anh ta cũng chết rất nhiều, ra tay rất tàn nhẫn, đều là một đòn chí mạng.” Lục Gia Hành nói: “Những người còn lại đều chạy rồi, Chu Tử Thành vừa chết Phi Long Bang hoàn toàn không còn tồn tại nữa, cũng rất khó để tìm mấy người này, còn cụ thể tối nay đã xảy ra chuyện gì chỉ có Lục Cận Phong mới biết.”
“Lục Cận Phong đi cùng với Tô Yên, một thằng què, một phụ nữ, cha, cha cảm thấy bọn họ có khả năng giết chết Chu Tử Thành không? Mấy người đó lại đều có súng.”
Lục Gia Hành nói: “Bây giờ không thể cũng trở thành có thể rồi, lần này coi như Lục Cận Phong may mắn, thoát được một kiếp nạn, lần sau không có chuyện may mắn như thế này nữa, con trai, con không để lại dấu vết gì chứ? Nhỡ may Lục Cận Phong theo đó điều tra đến con thì nguy to.”
“Cha yên tâm, Chu Tử Thành chết rồi, không ai biết được người đó lại chính là con.” Lục Thừa Mẫn nói: “Bây giờ cứ đợi mừng thọ của ông nội, lần này nhất định phải ép ông nội giao cổ phần ra, chúng ta là chi thứ, bị chi trưởng chèn ép nhiều năm như vậy, sông có khúc người có lúc, cũng phải đến lúc chi thứ chúng ta làm chủ rồi.”
Lục Thừa Mẫn cũng quá xem thường Lục Cận Phong rồi, chỉ cần anh muốn điều tra thì chẳng có gì không tra được.
Lúc giết chết Chu Tử Thành bằng một phát súng Lục Cẩn Phong đã đoán được là ai.
Quả nhiên phía Vạn Nhất đã nhanh chóng điều tra ra người cuối cùng gọi cho Chu Tử Thành là một dãy số lạ, đó là số điện thoại có thể mua bất cứ đâu trên đường, để tra ra khá tốn sức nhưng cũng không quá khó khăn.
Lúc tra ra đó là Lục Thừa Mẫn, Vạn Nhất mỉm cười.
Đúng là không sợ chết.
Lục Cận Phong ở viện một ngày, hôm sau đã xuất viện.
Ngày mừng thọ Ông cụ Lục sắp đến, vốn dĩ Lục Cận Phong muốn đưa Hạ Phi về đảo, nhưng nghĩ đến việc Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới quen nhau, nên cũng để Hạ Phi ở lại mấy ngày, sau khi lễ mừng thọ kết thúc rồi mới đi.
Trải qua nguy hiểm lần này Tô Yên vô cùng lo lắng cho hai đứa trẻ, cô cũng không đến công ty, cũng chẳng quan tâm đến Lục Cận Phong, chỉ ở bên cạnh hai đứa nhỏ.
Chớp mắt cái đã đến ngày mừng thọ ông cụ Lục.
Trần Tố Anh đưa Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi lên tầng thay quần áo, Tô Yên đang trang điểm trong phòng, Tiểu An gõ cửa đi vào: “Cô Tô, cô có thư.”
“Thư?”
Tô Yên thắc mắc, giờ là thời đại nào rồi còn có người gửi thư chứ?
Là ai đây?
Tô Yên tò mò nhận lấy, mở ra xem, mím môi cười: “Lục Cận Phong chơi trò gì vậy?”
Trên lá thư viết một dòng chữ: Đến khách sạn Tinh Nguyệt, anh đợi em ở đó.
Người viết là Lục Cận Phong.
Tiểu An trêu đùa nói: “Cô Tô, mới sáng sớm cậu cả đã đi ra ngoài, nói không chừng cậu ấy thực sự đã chuẩn bị bất ngờ gì đó cho cô đấy.”
“Ừ, vậy tôi đi đây, một lát nữa cô thay tôi nói với cô một tiếng.”
“Được.”
Tô Yên thay đồ đi ra ngoài, Hồ Thanh nhìn Tô Yên đi ra khóe miệng cô ta nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý.