Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 358: Chương 358: Tô Yên tìm ra manh mối




Tô Yên nghĩ đến rất nhiều khả năng trong đầu, cũng suy đoán được ai đã đánh ngất cô rồi bắt cóc cô đến nơi đây, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người này sẽ là Lục Thừa Mẫn.

Trên tay Lục Thừa Mẫn cầm một chiếc bánh kem nhỏ, trên người vẫn mặc đồ hàng rong rẻ tiền, cười với Tô Yên: “Dậy đi nào, ăn chút bánh ngọt đi, ngon lắm đấy.”

“Là cậu, cậu đã làm tất cả những chuyện này. Lục Thừa Mẫn, cậu thật là gian xảo, là cậu bắt cóc con của tôi, rồi tìm người giết mẹ chồng của tôi đúng không?”

Tô Yên kích động, cảnh tượng Trần Tố Anh bị đâm, ngã xuống đất dường như đang ở trước mắt cô.

Lục Thừa Mẫn mờ mịt ngẩn ra: “Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Người giết thím cả là chị mà, bây giờ cảnh sát đang truy nã chị, tôi có lòng tốt nên mới cưu mang chị về.”

“Tôi giết mẹ chồng của tôi ư?”Tô Yên đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, người ám sát Trần Tố Anh có khuôn mặt giống hệt cô.

Người đó giả mạo cô để giết Trần Tố Anh.

Lục Thừa Mẫn mở điện thoại ra, đưa cho Tô Yên: “Tự mình nhìn kỹ chút đi.”

Tô Yên nghi ngờ cầm lấy điện thoại, sắc mặt cô thay đổi rất nhiều, tin tức cô giết chết Trần Tố Anh tràn lan trên mạng, cư dân mạng mắng chửi thậm tệ ở phía dưới khu bình luận.

Cô cũng bị truy nã.

Tô Yên buồn bã ngồi xuống ghế, đau lòng lau mặt, hét lên: “Mẹ!”

Cô không hoảng sợ vì mình trở thành nghi phạm, mà cô đau buồn cho cái chết thương tâm của Trần Tố Anh.

Trần Tố Anh đối xử với cô như con gái ruột của mình, cứ như vậy chết ngay trước mắt cô, nhưng cô không thể làm gì được.

Tô Yên bật khóc, đau khổ che mặt lại, hồi lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại.

Hai mắt Tô Yên đỏ hoe nhìn Lục Thừa Mẫn: “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Tối hôm qua tôi đi giao bánh cho khách, lúc đi về nhìn thấy chị nằm bên đường nên tôi mới mang chị về“.

Lục Thừa Mẫn nói: “Tôi gọi cho anh cả rồi, nhưng không ai nghe máy, lúc đầu tôi định về nhà cũ báo tin, những thím cả bị giết, chị lại trở thành nghi phạm, nên tôi không dám đưa chị về.”

“Bên đường?” Tô Yên hỏi: “Cậu có đi qua Cầu nhị tiên không? Cậu có nhìn thấy người đã giết mẹ chồng tôi không? Có thấy người đánh ngất tôi không?”

“Không phải chỗ Cầu nhị tiên, mà tôi nhìn thấy chị ở ngã tư đường Mã Siêu Đông.”

Lục Thừa Mẫn rất ân cần đưa khăn giấy cho Tô Yên: “Cũng may là tôi phát hiện ra sớm, nếu không chị đã bị cảnh sát bắt đi rồi, chị dâu, chị thật sự giết thím cả à?”

Tô Yên nhìn chằm chằm Lục Thừa Mẫn, trong đầu nhớ lại cảnh cô bị đánh ngất xỉu, cuối cùng ánh mắt rơi vào giá giày ở cửa, trên giá giày có một đôi giày thể thao.

Hôm qua khi đi ra ngoài, cô gặp Lục Thừa Mẫn ở nhà cũ của nhà họ Lục, cô nhớ rõ lúc đó Lục Thừa Mẫn đang đi đôi giày thể thao này.

Dưới đế đôi giày thể thao màu trắng có dính xi măng.

Nếu cô nhớ không lầm, lúc ấy có một đoạn đường đang được thi công trên Cầu nhị tiên, nơi đó cách không xa nơi cô bị đánh ngất.

Nếu như Lục Thừa Mẫn không đến Cầu nhị tiên, vậy sao đế giày của anh ta lại có thể dính xi măng? Vậy chắc chắn Lục Thừa Mẫn đã nói dối.

Trong lòng Tô Yên căng thẳng, tay chân toát mồ hôi lạnh bởi vì căng thẳng và hoảng sợ.

Cả người Tô Yên run rẩy không kiềm chế được, Lục Thừa Mẫn đưa tay sờ nhẹ lên vai Tô Yên, giọng điệu quan tâm hỏi: “Chị dâu? Có chuyện gì vậy? Nếu không thì gọi điện cho anh cả, để anh cả đến đón chị nhé?”

“Không!” Tô Yên cự tuyệt trong vô thức, cô đè nén sợ hãi trong lòng, mặt vô cảm bình tĩnh nói: “Mẹ chồng tôi đã chết, tôi lại trở thành kẻ tình nghi, người giết mẹ chồng tôi có một khuôn mặt giống hệt tôi, nếu tôi xuất hiện vào lúc này, thì Lục Cận Phong nhất định sẽ không tin tôi, cho dù anh ấy không giao tôi cho cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh ấy sẽ càng thêm đau khổ.”

Lục Thừa Mẫn gật đầu nói: “Nghe nói anh cả nhập viện rồi, thím cả chết thảm, anh cả tức giận đến nỗi hộc máu, chị dâu lo lắng cũng phải, nếu chị xuất hiện vào lúc này, chính chị cũng sẽ rất nguy hiểm, anh cả đang rất kích động, nếu xảy ra thêm chuyện gì nữa thì sẽ không ai chăm lo đến Tứ Bảo được.”

Vừa nghe thấy Lục Cận Phong hộc máu, trong lòng Tô Yên đau nhói, cô hận không thể phi như bay đến bên cạnh Lục Cận Phong, nhưng cô không thể.

Tô Yên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, xác định rõ cô sẽ làm gì.

“Em hai, bây giờ tôi không có chỗ nào để trốn, cũng không có chỗ nào để đi, cậu có thể để tôi tiếp tục ở lại đây được không?” Tô Yên vội vàng nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để liên lụy cậu, nếu như cảnh sát tìm tới cửa thì tôi sẽ nói là tôi cưỡng bách cậu, bây giờ tôi rất hoang mang lo sợ, không biết phải làm sao bây giờ, tôi không thể để bị bắt được, con của tôi vẫn chưa tìm được nữa, em hai, cậu có thể giúp tôi được không?”

Tô Yên tỏ ra yếu đuối, tỏ ra mình sợ hãi và lo lắng hết mức có thể, chỉ vì có thể ở lại, cô nắm chặt tay Lục Thừa Mẫn, ánh mặt khẩn cầu nhìn anh ta.

Khi một người phụ nữ, lại còn là một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp bất lực khóc lóc, khóc xinh đẹp đến mức như hoa lê dính hạt mưa, thử hỏi đàn ông có mấy ai chịu được?

Lục Thừa Mẫn liếc nhìn tay Tô Yên, anh ta có thể cảm giác được Tô Yên đang sợ hãi, lúc này anh ta mới có cảm giác được cần.

“Chị dâu, chị đừng lo lắng, nếu chị muốn ở lại thì cứ ở, tôi sẽ không giao chị cho cảnh sát, chỉ là nơi này đơn sơ, đành để chị phải chị chịu ủy khuất rồi.”

“Không sao.” Tô Yên tự giễu cười: “Tôi hiện tại là tội phạm bị truy nã, chỉ cần có thể sống sót là được, còn có thể yêu cầu cái gì nữa.”

“Chỉ cần không phải chị là người giết, thì tôi tin cảnh sát sẽ trả lại trong sạch cho chị.” Lục Thừa Mẫn mở bánh kem ra: “Chị dâu, ăn chút gì đi.”

“Ừm, cám ơn.” Tô Yên sớm phát hiện tai nghe trong quần áo đã biến mất, trên người cũng không có công cụ liên lạc gì, cô cho Lục Thừa Mẫn mặt mũi, nể mặt ăn miếng bánh ngọt, nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ chồng bị một người phụ nữ giết chết, sau đó tôi bị đánh ngất, tôi không biết những chuyện xảy ra sau đấy, tôi cũng không biết tại sao tôi lại ngất xỉu ở đường Mã Siêu Đông, việc này nếu nói ra, chỉ sợ rằng sẽ không ai tin.”

“Chị dâu, chỉ cần chị không làm, cảnh sát sẽ tra rõ ràng.” Lục Thừa Mẫn an ủi nói: “Chị ở đây nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ đến tiệm bánh, thuận tiện hỏi thăm tin tức, rồi sắp xếp cho chị và anh cả bí mật gặp nhau, anh cả yêu chị như thế, chắc chắn sẽ tin tưởng chị.”

“Không, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, cũng không có mặt mũi để nhìn anh ấy, cậu đừng nói cho anh ấy biết tôi ở đây, tôi không muốn liên lụy tới anh ấy.” Tô yên ôm đầu, đau khổ nói: “Bây giờ trong đầu tôi rất loạn, không muốn nghĩ đến gì hết, người nào cũng không muốn gặp.”

“Được rồi, tôi sẽ không nói cho anh cả, chị dâu, chị nghỉ ngơi tốt đi, tối nay tôi sẽ mang đồ ăn tới cho chị.”

“Cảm ơn.”

Khi Lục Thừa Mẫn rời đi, anh ta liếc nhìn Tô Yên, Tô Yên bàng hoàng hoảng sợ ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt, trông rất sợ hãi.

Lục Thừa Mẫn hơi câu lên khóe miệng, đóng cửa rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, biểu cảm trên mặt Tô Yên trầm xuống, ánh sáng trong mắt cũng từng li từng tí một lạnh dần, cô đi tới bên cửa sổ, nhìn về phương xa, trong lòng nói, Lục Cận Phong, chờ em trở lại.

Biệt thự Nam Sơn.

Sau khi nhìn thấy thi thể của Trần Tố Anh, Lục Cận Phong đã trực tiếp đến tìm gặp Lê Lan.

Trước đó Hạ Vũ không hỏi ra được gì, Lục Cận không đợi được nữa, tự mình ra tay.

Lê Lan bị trói trên ghế, cô ta kinh hãi nhìn Lục Cận Phong: “Ngài Lục, anh đang giam cầm trái phép, sẽ phải ngồi tù đấy.”

“Mẹ tôi đã chết, vợ tôi trở thành nghi phạm, bây giờ cô lại con mẹ nó nói tôi sẽ phải ngồi tù.” Hai con mắt của Lục Cận Phong đỏ lừ, bóp lấy cổ Lê Lan: “Bây giờ ông đây ngay cả ý muốn giết người cũng có, Lê Lan, cô muốn lấy tính mạng của mình ra để khiêu chiến với sự kiên nhẫn của tôi, cô có thể thử xem tôi rốt cuộc có dám giết người hay không.”

Lê Lan bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệnh, cô ta có thể thấy rõ ràng sát ý trong mắt Lục Cận Phong, việc này không giống với lúc trước chỉ dọa sợ cô ta thôi.

Lục Cận Phong dám làm thật.

Lê Lan không nghi ngờ gì về việc Lục Cận Phong sẽ ra tay thật.

“Tôi nói, tôi nói.” Lê Lan bị bóp cổ, rất khó để nói chuyện: “Đúng, đúng là có một người đàn ông bắt cóc đứa nhỏ đi, tôi đã gặp qua người đàn ông đó vài lần.”

Lục Cận Phong buông cô ta ra: “Nói tiếp đi.”

Cổ họng Lê Lan khó chịu, ho khan vài tiếng, nói: “Trước khi đứa trẻ bị bắt cóc, tôi đã nhìn thấy một người đàn ông lẻn vào trường học mấy lần. Người đàn ông đó luôn nhìn chằm chằm Lục Cảnh Mặc, tôi còn tưởng rằng là bọn buôn người, muốn đánh chủ ý lên người Lục Cảnh Mặc, vậy nên tôi đã bí mật để mắt tới, bí mật chụp một bức ảnh của người đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.