Chu Hoàng Long im lặng một lúc, hỏi: “Tại sao cô không cho tôi một cơ hội? Bà Lục, cô cũng là mẹ, Vân Nhi lúc trước con bé mắc sai lầm, nhưng con bé cũng biết lỗi rồi, hơn nữa đứa nhỏ vô tội mà.”
Tô Yên uống một ngụm nước: “Tổng giám đốc Chu, chắc ông không biết tính cách của Tô Yên tôi rồi, vừa rồi ông Chu nói có câu đúng, đúng là đứa nhỏ vô tội, nhưng cũng không thể lấy đó làm cớ để bắt cóc người khác đúng không?”
Tô Yên mềm không được rắn cũng không xong, Trần Tú Phân vẫn còn chưa tỉnh, Lục Cận Phong cũng chưa bày tỏ thái độ, làm thế nào mà cô có thể đưa ra quyết định thay mặt cho Trần Tú Phân và Lục Cận Phong, tha thứ cho Tô Tuyết được…
Chu Hoàng Long nhìn Tô Yên chằm chằm một hồi, sau đó chợt nở nụ cười: “Chu Hoàng Long tôi hoành hành ngang dọc trên thương trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người không ăn cứng không ăn mềm như bà Lục đây, cô thật là vô nhân tính.”
Tô Yên ngoài mặt cười nhẹ: “Tổng giám đốc Chu, ông thật sự làm tôi khó xử, ông nói vậy không phải là vu oan cho tôi sao? Tôi vừa vào cửa nhà họ Lục, tôi thật sự chưa làm người nhà họ Lục được bao lâu. Ông có thể đi gặp Lục Cận Phong, hoặc là lão gia cũng được.”
Nói thật hay.
Chu Hoàng Long biết Tô Yên khó có thể buông tay.
Không có ích lợi gì để ở lại lâu hơn nữa.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
“Tổng giám đốc Chu đi từ từ, không tiễn.”
Đối với một người từng muốn có mạng sống của chính mình, cô còn có thể tốt tính nói nhiều với ông ta như vậy đã là tốt lắm rồi.
Hạ Bảo nằm ở trên sô pha phía sau nghe lén, đợi Chu Hoàng Long rời đi, Hạ Bảo nói: “Mẹ, người này sẽ không dễ dàng từ bỏ, ước chừng còn có kế hoạch không tốt.”
Hạ Bảo khinh thường nói: “ Đừng sợ, hiện tại chúng ta đã có cha rồi.”
Tô Yên cười nói: “Không có tiến bộ gì cả, mới nhỏ như vậy đã biết dựa dẫm vào cha rồi.”
Hạ Bảo cười khúc khích: “Mẹ, nếu ba lấy mẹ thì cha phải đứng ra bênh vực mẹ. Chuyện nhỏ này mà không giải quyết được, đàn ông chúng ta sẽ rất xấu hổ đúng không?”
“Cái miệng nhỏ này, con thật sự cái gì cũng có thể nói được, lại còn nói rất có lí nha.” Tô Yên thật sự bị thuyết phục đối với đứa nhỏ này.
Hai người con trai, một xảo quyệt và một điềm tĩnh, bổ sung cho nhau.
Cái chết của Tần Nhã Đan khiến nhiều người bàng hoàng, Vạn Nhất cũng vội vàng chạy về. Khi nghe tin Lục Minh Khánh cũng đã rời đoàn phim để đến chia buồn.
Vào ban đêm.
Lúc Lục Cận Phong trở về, Tô Yên cởi áo khoác treo lên mắc áo cho anh: “Anh mệt mỏi thì ngủ một giấc đi.”
Lục Cận Phong vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Yên Yên, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta.”
Lục Cận Phong áp trán vào trán Tô Yên, hai tay ôm đầu Tô Yên, xuyên ngón tay vào tóc cô.
Tô Yên nhếch môi cười: “Chỉ cần anh đối xử tốt với em, mỗi đêm đều là đêm tân hôn.”
Nghe vậy, Lục Cận Phong cười khẽ.
Đêm nay thực sự không thích hợp, Tần Nhã Đan vừa mới qua đời, sức khỏe Tô Yên không tốt, Lục Cận Phong đương nhiên sẽ không làm gì.
“Tàn tro của Nhã Đan, anh đã kêu Tần Nhã Hân mang về rồi.”
Nghe cách Lục Cận Phong gọi tên của Tần Nhã Đan được khôi phục như trước đây, Tô Yên biết Lục Cận Phong đã tha thứ cho Tần Nhã Đan.
“Vậy thì… Lúc nào anh mới để cho Tần Chấn Lâm ra mặt?”
Ba chữ Tần Chấn Lâm khiến Lục Cận Phong cảm thấy như bị điện giật, bây giờ điều anh không muốn nghe nhất chính là ba chữ này.
“Anh có chút mệt mỏi. Anh đi tắm rửa trước.”
Lục Cận Phong buông Tô Yên ra, bước vào phòng tắm, Tô Yên có chút chai rối.
Mọi chuyện vừa rồi vẫn ổn, nhưng lại thay đổi quá nhanh.
Nghĩ tin Tần Nhã Đan tự sát, Tô Yên lập tức đoán được, vừa mới biết chuyện lại nghe tin Tần Nhã Đan tự sát, tâm trạng anh nặng nề cũng là chuyện bình thường.
Tô Yên cũng không nghĩ nhiều, cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi trước.
Sau khi nằm trên giường, đến mãi khi Tô Yên ngẩn người, mơ màng, Lục Cận Phong mới đi lên giường nghỉ ngơi.
Lục Cận Phong theo thói quen ôm Tô Yên vào trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Bà xã, ngủ ngon.”
Hơi thở nóng rực phun vào tai Tô Yên, ngứa ngáy, Tô Yên theo bản năng trong giấc ngủ sờ sờ lỗ tai, trở mình tiếp tục ngủ, như một con mèo lười biếng.
Lục Cận Phong nhìn giấy đăng ký kết hôn trên bàn đầu giường rồi nhìn người vợ trong tay, cảm thấy rất hài lòng.
Đêm đó, Tô Yên ngủ rất say, nhưng Lục Cận Phong lại gặp ác mộng.
Anh mơ thấy cha mình bị tai nạn ô tô, xe tải tông trực diện vào đầu, xe của cha anh bị va quẹt, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi xe tự chac cháy.
Lửa sáng rực, cha anh đau đớn gào thét trong biển lửa.
“Cha.”
Lục Cận Phong chật vật tỉnh lại sau cơn ác mộng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Trời đã rạng đông.
Tô Yên xuống lầu ăn chút bữa sáng cho căng bụng, đẩy cửa bước vào: “Gặp ác mộng à?”
Lục Cận Phong ngồi trên giường một hồi, mới chợt hoàn hồn: “Yên Yên, lát nữa chúng ta đến nhà cũ một chuyến, kính trà cho ông nội.”
“Được rồi.”
Cô ấy bây giờ là con dâu của nhà họ Lục, nên hầu trà cho các vị trưởng lão là chuyện đương nhiên.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, đến nhà cũ của nhà họ Lục, ông cụ Lục đã sớm đợi ở đại sảnh, trà đã chuẩn bị xong, phong bao lì xì cũng đã chuẩn bị xong.
“Ông nội, mời uống trà.”
Hai người quỳ xuống, Lục Cận Phong đưa lên một tách trà.
Lão Lục nhận lấy, nhấp một ngụm, đưa cho Lục Cận Phong một phong bao đỏ: “Sau khi kết hôn, sau này nên kiềm chế tính khí của cháu lại. Cùng Yên Yên có một cuộc sống tốt, sống thật tốt.”
Lục Cận Phong nghe lời dạy: “Vâng, ông nội.”
Tô Yên bưng trà đưa cho ông cụ: “Ông nội, uống trà đi.”
“Được rồi.” Ông cụ rất vui, đã đợi ông nội này rất lâu rồi.
Ông lão uống trà xong, đưa cho Tô Yên một phong bao lớn màu đỏ và một đôi vòng tay bằng ngọc: “Nếu Tiểu Phong bắt nạt cháu, hãy trở về nói với ông nội, ông sẽ dạy cho nó một bài học.”
Lục Cận Phong không vui: “Ông ơi, cháu là cháu của ông đó, cháu mới là người suốt ngày bị bắt nạt.”
“Đàn ông để vợ bắt nạt là đúng rồi.” Ông cụ Lục bất công, lời lẽ đoan chính, cúi đầu nói nhỏ với Lục Cận Phong: “Nếu muốn ngày nào cũng được ngủ trên giường, thì hãy nghe lời ông nội, đừng chọc tức vợ của chính mình, đây là kinh nghiệm mà ông nội đã đúc kết mấy chục năm.”
Xem ra ông cụ cũng là người có chuyện xưa…
Lục Cận Phong mỉm cười, cội nguồn sợ vợ là từ ông bà xưa truyền lại.
Sau khi dâng trà, Lục Cận Phong với Tô Yên cùng với ông lão trò chuyện và chơi cờ.
Đúng lúc này, người hầu đi vào: “Chủ nhân, nhị thiếu gia đã trở lại.” Nhị thiếu gia trong miệng người hầu chính là Lục Gia Hành.
Sau khi Lục Gia Hành và Lục Thừa Mẫn bị đuổi ra ngoài, Tô Yên không bao giờ nhận được tin tức từ họ nữa.
Ông cụ Lục nhìn thoáng qua phản ứng của Lục Cận Phong, sau đó nói: “Cho người vào đi.”
Một lúc sau, Lục Gia Hành đi vào.
Trước kia Lục Gia Hành ăn mặc hàng hiệu nổi tiếng, một bộ vest cơ bản cũng đến mấy trăm vạn, một chiếc đồng hồ trên tay cũng hơn một trăm vạn, nhưng hiện tại lại giản dị, gần như không thể nhận ra.
Mặc một chiếc áo khoác màu đen ngắn cũn cỡn, quần jean và giày thể thao, ước tính cả người chưa đến 200 tệ, tất cả đều là hàng rong.
Ông ta cắt đầu cua, khuôn mặt ông ta sạm đen, sút cân, để râu, trông già đi rất nhiều, nhìn chỉ như là một người bình thường, không còn nhận ra ngày xưa sang trọng huy hoàng.
Khi ông cụ Lục nhìn đứa con trai thứ hai của mình như một kẻ ăn mày, vẫn rất đau khổ.
“Hôm nay nghĩ sao mà lại đến đây?”
Lục Gia Hành cầm trong tay sữa mấy chục tệ mua ở siêu thị, đặt ở trên bàn cười: “Ba, nghe nói cháu trai lớn kết hôn, cho nên con đến đây chúc mừng. “
Lục Gia Hành nói xong, nhìn Lục Cận Phong và Tô Yên cười nói: “Cháu trai trưởng, cháu dâu, chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc, vạn sự như ý, đoàn kết mãi mãi. Đây là phong bao đỏ do chú hai đưa cho, đừng ngại ít nhé.”
Lục Gia Hành lấy ra phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, Trong đó có tám trăm đồng.
Lục Cận Phong và Tô Yên không nhận, Lục Gia Hành lại nói: “Cầm lấy đi, tiền này sạch sẽ, chú kiếm được từ việc chuyển gạch trên công trường với anh họ của cháu, chú chỉ tới nói chúc mừng thôi. Một lúc nữa chú sẽ đi, phải trở lại trên công trường, chú có quá nhiều việc phải làm. ”
Tô Yên kinh ngạc, Lục Gia Hành cùng con trai đến công trường chuyển gạch?
Vốn tưởng rằng Lục Gia Hành đến để lấy lòng, muốn nhân cơ hội trở về, không ngờ người ta lại muốn về khuân gạch đá.
Ông cụ Lục cảm thấy xót xa, Tô Yên liếc mắt nhìn Lục Cận Phong.
Phong bì màu đỏ này, chấp nhận hay không chấp nhận?
Lục Cận Phong liếc mắt nhìn trên tay Lục Gia Hành, da tay khô nứt, còn có rất nhiều vết thương nhỏ, đúng là làm việc nặng.
Lục Cận Phong gật đầu với Tô Yên, tỏ ý có thể tiếp nhận.
Tô Yên xấu hổ nhận lấy, Lục Cận Phong nói: “Cám ơn chú hai. Nhân tiện, nhờ chú trở về nói với anh họ của cháu một tiếng.”
Lục Gia Hành vui mừng khôn xiết: “Lời gì?”
“Vận chuyển gạch cũng tốt, bao nhiêu ngành nghề, cái nào cũng có người tài giỏi. Vận chuyển cũng chưa chắc không có tương lai.”
Lục Gia Hành: “…”
Vui vẻ nhầm rồi.