Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 285: Chương 285: Tôi đang bận rồi




Ở trên đời này, chỉ cần bạn gặp được người thích hợp rồi, thì nhìn những người khác, sẽ không là gì cả!

Tô Yên ngồi ở trước TV, nhìn Lục Cận Phong đang cười trên TV, lẩm bẩm một câu: “Thật buồn nôn.”

“Em cũng cảm thấy buồn nôn!”

Giọng nói của Lâu Doanh từ phía sau đột nhiên vang lên, khiến Tô Yên giật mình.

Tô Yên quay đầu lại nhìn Lâu Doanh: “Em cái người môi giới này dậy muộn thế, Hạ Vũ Mặc với Hạ Phi đều ra ngoài làm việc rồi.”

“Hôm nay em tự cho mình nghỉ, em vừa làm người môi giới lại vừa làm vệ sĩ, mà chỉ mới nhận được một phần tiền lương, quá lỗ rồi.” Lâu Doanh đi qua ghế sô pha, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào Lục Cận Phong trên TV, hỏi: “Chị à, tại sao chị lại tìm được một người chồng trân quý như vậy?”

Lần đầu tiên Lâu Doanh ghen tị với Tô Yên.

“Đây là may mắn mà chị lưu lại mấy đời mới có đấy.” Tô Yên đắc ý, nói.

“Cắt!” Lâu Doanh lại không cẩn thận ăn thức ăn cho chó, đứng dậy:”Em ra ngoài đây!”

“Em không ăn sáng à?”

Lâu Doanh xua tay ra sau lưng với Tô Thanh: “Ăn thức ăn cho chó xong no rồi.”

“Em đi đâu vậy?” Tô Yên vươn cổ hỏi.

Lâu Doanh quay lại nháy mắt với Tô Thanh: “Đội trưởng Lãnh rủ em đi chơi.”

Đây là đi hẹn hò đấy.

Thảo nào, hôm nay cách ăn mặc của Lâu Doanh có phần điệu đà hơn.

Lục Cận Phong trở về rất đột ngột, nửa đêm trèo qua tường đi vào, buổi sáng leo qua tường đi ra, buổi phỏng vấn cũng rất đột ngột, sau khi vợ chồng Lý Mộc Sinh xem buổi phỏng vấn xong thì mới biết Lục Cận Phong đã trở về.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Lục Cận Phong lái xe đến đón Tô Yên trở về, nhưng Lưu Tuyết Lam vẫn rất lưu luyến.

Lý Mộc Sinh cùng với Lục Cận Phong đi đến một bên để nói chuyện.

Lý Mộc Sinh hỏi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”

Trước đây Lục Cận Phong rất nghiêm túc nói đến chuyện đó, Lý Mộc Sinh vẫn còn lo lắng, lo lắng một ngày Lục Cận Phong thật sự sẽ đi vào.

“Không sao đâu.” Lục Cận Phong cười: “Cha nuôi, cảm ơn cha đã chăm sóc mẹ con Yên Yên mấy ngày nay.”

“Không có việc gì thì không sao rồi.” Lý Mộc Sinh thở phào nhẹ nhõm, động viên: “Con vẫn còn trẻ, bắt đầu lại từ đầu cũng không thành vấn đề gì.”

Lý Mộc Sinh sợ Lục Cận Phong sẽ suy sụp tinh thần, sẽ nản lòng, dù sao thì anh đột nhiên từ một thiên tài trên trời rơi xuống trở thành một người bình thường, khoảng cách khổng lồ này, không phải người bình thường có thể chịu được.

“Cảm ơn cha nuôi đã khích lệ.” Lục Cận Phong nói: “Đúng rồi, tháng sau là lễ khai trương công ty mới của con, nếu cha rảnh thì nhất định phải tham dự đấy nhé.”

“Thành lập công ty mới? Con dự định làm gì?”

Việc này cũng quá nhanh rồi đi.

Lý Mộc Sinh không biết rằng Lục Cận Phong đã trả xong hết nợ rồi.

“Làm tất cả mọi thứ, tập trung vào Internet là chính.” Lục Cận Phong liếc nhìn Tô Yên cùng với bọn trẻ đã lên xe, nói: “Cha nuôi, chúng con đi trước đây.”

“Được rồi, nhớ đi đường chậm thôi, chú ý an toàn nhé.” Lý Mộc Sinh vốn chỉ nghĩ Lục Cận Phong lập công ty nhỏ, bắt đầu lại từ con số không, mãi về sau ông mới nhận ra điểm xuất phát điểm của Lục Cận Phong là điểm kết thúc mà người khác có thể không nhất thiết phải chạm tới trong cả cuộc đời, ông lộ ánh mắt kinh ngạc.

Hóa ra, độ lớn mạnh của thương mại nhà họ Lục không hề gục ngã mà ngược lại trong một khoảng thời gian ngắn cải tổ lại, nó còn tăng cao hơn.

Có đôi khi Lý Mộc Sinh nghi ngờ rằng, nhà họ Lục phá sản có lẽ chỉ là một âm mưu của Lục Cận Phong thôi.

Có năng lực quyết đoán, sau khi quyết đánh đến cùng, lại ngóc đầu trở lại, sợ chỉ có duy nhất một người là Lục Cận Phong.

Điều này cũng có nghĩa Lục Cận Phong là một doanh nhân huyền thoại thế giới.

Nhưng mấy điều đó lúc sau mới nói.

Lục Cận Phong đưa Tô Yên trở về nhà cũ của nhà họ Lục, ông cụ Lục với Trần Tố Anh cũng được đưa về vào buổi chiều hôm đó.

Vạn Nhất tự mình đi đón về.

Khi Vạn Nhất đến, Tô Yên đang thay tã cho đứa nhỏ, Vạn Nhất không nhìn thấy Lâu Doanh đâu, thuận miệng hỏi: “Chị dâu, em gái chị đâu?”

“Đi hẹn hò rồi.” Tô Yên không ngẩng đầu lên, nói: “Buổi sáng đã đi rồi, cả ngày nay vẫn chưa trở lại.”

Vạn Nhất hỏi: “ Hẹn hò với ai thế?”

“Lãnh Phùng thuộc Đội Điều tra Hình sự.” Tô Yên ngẩng đầu nhìn Vạn Nhất: “Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

Vạn Dương khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ không tin: “Chị dâu, cô đang đùa tôi đấy à, đội điều tra tội phạm bắt Lâu Doanh cũng không tệ đâu, vậy mà còn hẹn hò với cô ấy sao? Cô có chắc là không phải cô ấy bị mời đến sở cảnh sát uống trà không vậy? Nếu bị giam chắc cũng vài ngày, bị kết án rồi thì tám năm đến mười năm mất.”

Nói trắng ra, Lâu Doanh là một “tên cướp”, còn Lãnh Phùng là “công chức”, công chức hẹn hò với tên cướp? Đây không phải là một trò đùa sao!

“Nghe Lâu Doanh nói, đội trưởng Lãnh này cố ý để em ấy gia nhập, gần đây sở cảnh sát đã mở rộng tuyển dụng, đang rất thiếu người, chỉ với kỹ năng của Lâu Doanh, thì đi xin việc không phải dễ như đi ăn sáng sao?” Tô Yên nói:” Về những lời anh nói, tôi nghĩ rằng bọn họ không điều tra ra được trước kia Lâu Doanh làm gì đâu, dù sao thì Lâu Doanh gần như không hoạt động trong nước.”

“Có thật không?”

“Nếu không thì anh cho rằng thế nào?” Tô Yên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cố ý nói: “Thân hình đội trưởng Lãnh kia nam tính tuấn tú, cả người tràn đầy nam tính, chỗ cơ bụng, bắp tay, đường nét nàng tiên cá gợi cảm không tả nổi, lúc Lâu Doanh nói cho tôi biết, nghe xong tôi suýt chảy nước miếng, đội trường Lãnh hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Lâu Doanh, còn không biết chừng Lâu Doanh bị sắc đẹp dụ hoặc đến nỗi choáng váng đầu óc, ngay lập tức xúc động đồng ý luôn cũng nên.”

Tô Yên nói thêm: “Đây là những lời nguyên văn của Lâu Doanh, tuổi tác của Lâu Doanh cũng không còn nhỏ nữa, nếu em ấy từ bỏ gian tà hướng về chính nghĩa, thì đội trưởng Lãnh này thực sự là một ứng cử viên sáng giá đấy.”

Vạn Nhất biết gu thẩm mỹ của Lâu Doanh, không khỏi than thở:” Tôi thật sự không biết thời thơ ấu của cô ấy đã trải qua những gì, mà sao lại có thể có gu thẩm mỹ vặn vẹo như vậy.”

“Vạn Nhất, anh không hiểu phụ nữ rồi, chín mươi chín phần trăm phụ nữ thích đàn ông có bản lĩnh, vì có cảm giác an toàn, là cảm giác an toàn đó, anh hiểu không?” Tô Yên liếc mắt, biểu cảm như “ Tôi biết ngay anh là tên thẳng nam ung thư mà”, nói:” Vẻ ngoài vừa đẹp trai lại có cơ bụng tám múi, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng thích, những múi cơ đó, sờ lên chắc chắn sẽ rất sướng.”

“Yên Yên!”

Giọng nói rùng rợn của Lục Cận Phong vang lên từ phía sau.

Khi Tô Yên quay đầu lại, lập tức bắt gặp ánh mắt ai oán kia của Lục Cận Phong, cô thầm nghĩ không ổn, tự chuốc lấy họa rồi.

Tô Yên cười rạng rỡ, nhét bé ba cho Lục Cận Phong: “Anh ôm đi, em đau lưng rồi, lên tầng nằm một lát.”

Nói xong Tô Yên nhanh chóng chuồn đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lục Cận Phong và Vạn Nhất.

Lục Cận Phong nói: “Nếu cậu không có việc gì thì đi mang …”

“Đại ca, em có việc rồi, em bận nhiều việc lắm, em đi đây.” Vạn Nhất cũng chuồn mất.

Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Cận Phong đang ôm bé ba, Lục Cận Phong cúi đầu nhìn đứa con trai đang nhổ một chút nước miếng của mình, tự nói: “Con trai, thật ra xúc cảm sờ lên cơ bụng của cha cũng sướng lắm mà.”

Bé ba lè lưỡi, trợn mắt, biểu cảm kia, như rất ghét bỏ.

Lục Cận Phong: “...”

Vạn Nhất rời khỏi nhà cũ nhà họ Lục, lái xe trên đường đi được một đoạn, anh ta có chút không yên lòng, dừng xe ở ven đường, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy di động ra và tìm một số điện thoại di động được đặt biệt danh là “Cục Băng”, gọi điện.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Vạn Nhất điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, thản nhiên cười nói: “Lãnh Cục Băng, ra đây chơi trò chơi đi, chúng ta đã lâu lắm rồi cũng không gặp nhau.”

Người ở đầu dây bên kia chính là Lãnh Phùng.

Nhắc mới nhớ, dù sao thì mối quan hệ họ hàng của Lãnh Phùng với Vạn Nhất quăng tám sào cũng không tới.

Lãnh Phùng tàn nhẫn từ chối: “Không rảnh!”

“Ha ha, sẽ không phải là hẹn hò với người đẹp nào đấy chứ?” Vạn Nhất đang thử thăm dò, vừa dứt lời, anh ta thực sự nghe thấy giọng nói của Lâu Doanh từ đầu dây bên kia.

“Đội trưởng Lãnh, cảm giác này tốt thật đấy...”

Cảm giác này tốt thật đất, cảm giác này tốt thật đấy…

Sau khi cuộc gọi bị cúp, tâm trí của Vạn Nhất tràn đầy những gì Lâu Doanh vừa nói, anh ta lại nghĩ đến những gì Tô Yên đã nói, Vạn Nhất lại gọi lại, Lãnh Phùng nói không cảm xúc: “Tôi đang bận rồi!” Rồi cúp máy.

Bận?. ngôn tình hoàn

Bận gì chứ?

Một nam một nữ ở bên nhau, có thể bận gì được nữa.

Vạn Nhất nhịn không được nhìn vào chiếc điện thoại vừa cúp, nói: “Chết tiệt, Dạ Xoa Cái, chưa gì đã vứt liêm sỉ nhanh như vậy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.