Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 184: Chương 184: Trần Tố Anh tỉnh lại, bí mật được công bố




Tô Đình Nghiêm không việc gì, điều này cũng khiến mọi người được an ủi phần nào.

Vụ bắt cóc này, thật ra lại giống một trò đùa dai hơn.

Cộng thêm việc Tô Đình Nghiêm bị bọn bắt cóc lột sạch quần áo, mà ông ta lại sợ mình mất mặt nên mới không dám báo cảnh sát.

Tô Đình Nghiêm muốn về nhà, Tô Yên lập tức đưa ông ta về biệt thự Nam Sơn.

Biệt thự Nam Sơn chính là khu biệt thự có tiếng nhất Đế Đô, những người sống ở đây vô cùng giàu có sung túc.

Tất cả bọn họ đều đứng trên đỉnh cao đỉnh cao của sự thành công.

Với thực lực của Tô Đình Nghiêm, có dù ông ta có tiềm lực kinh tế thì cũng không có tư cách.

Biệt thự ở khu này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được, mà cần có quyền lực, có địa vị xã hội nhất định.

Tiền tài sẽ phân con người ta ra dăm ba tầng lớp người, cho dù không thừa nhận thì đó cũng là sự thật.

Trên đường đi, Tô Đình Nghiêm rất vui vẻ, đây là lần đầu ông ta đến biệt thự Nam Sơn, hơn nữa trước giờ ông ta cũng chưa từng tới nhà của con rể, chẳng lẽ lại không vui cho được?

Tô Yên lái xe vào biệt thự Nam Sơn rồi đỗ lại trước cửa nhà Lục Cận Phong, sau đó cô đưa chìa khóa cho người giúp việc nhờ đỗ xe hộ.

“Tiểu Yên, sau này con sẽ ở đây sao?” Tô Đình Nghiêm quan sát căn biệt thự xa hoa, giống như một người nhà quê vừa lên thành phố, ánh mắt ông ta toát lên vẻ háo hức.

Tô Đình Nghiêm nhìn thấy nhà cửa của Lục Cận Phong sang trọng như vậy, rồi lại nghĩ tới căn nhà mà mình đang ở mới thấy nơi ở của mình thật tồi tàn làm sao, giờ ông ta mới biết giàu có thật sự là như thế nào.

“Tiện thể tới ở vài ngày thôi.” Tô Yên nói: “Chỗ này khá xa thành phố, không tiện tới chỗ làm việc.”

Tô Yên cười nói: “Ông Tô, cái này thì cha nói không đúng rồi, không bàn đến số tiền lương con kiếm được, cho dù chỉ là mấy chục ngàn thì cũng là tiền con tự mình kiếm ra, là do chính sức lực của con làm ra.”

Hai người đi qua một cái hồ nhân tạo, Tô Đình Nghiêm hỏi: “Sao trong nhà lại làm một cái hồ to như này, thật là lãng phí, bên trong trồng gì vậy?”

“Hoa súng.” Tô Yên liếc mắt nhìn qua rồi nói: “Cách đây không lâu Lục Cận Phong đã cho người tới sửa lại nó, anh ấy nói con thích hoa súng nên đã bảo họ trồng một vùng, phía đằng sau căn biệt thự cũng có trồng nữa.”

Vừa nghe nói đến Lục Cận Phong vì muốn làm Tô Yên vui mà có lòng trồng hoa súng cho cô, Tô Đình Nghiêm thấy trong lòng vui vẻ: “Tiểu Yên, cậu con rể này đối xử với con thật tốt, cha cũng cảm thấy yên tâm rồi.”

Hai người cùng nhau đi qua chỗ nào thì người giúp việc đều tỏ ra rất cung kính chào hỏi: “Chào cô chủ Tô.”

Tô Yên không cảm thấy có vấn đề gì, ngược lại Tô Đình Nghiêm lại thấy trong lòng lâng lâng: “Tiểu Yên, khai nào thì hai đứa kết hôn, đã định ngày cưới chưa? Không thể chậm trễ hơn nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải mọi thứ đều xôi hỏng bỏng không hết sao!”

“Không vội.” Tô Yên không hề cảm thấy sốt ruột, hiện giờ Trần Tố Anh còn chưa tỉnh lại, bên cạnh Lục Cận Phong còn vài vấn đề chưa giải quyết xong, thế nên cô cũng tuyệt đối không vội.

So với cách người ta gọi cô là cô chủ Tô thì Tô Yên vẫn thích được gọi là cô Tô như ngày thường hơn.

Tô Yên đi vào phòng khách, ngay lập tức đã có người giúp việc mang dép trong nhà ra cho cô thay.

Tô Yên hỏi: “Lục Cận Phong đâu?”

Người giúp việc cười đáp: “Đang ở trong bếp ạ, cậu ấy nói là muốn tự mình hầm canh cho cô Tô.”

Tô Đình Nghiêm ngạc nhiên: “Con rể tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho Tiểu Yên? Đúng là người đàn ông tốt, Tiểu Yên, cha quyết định gả con rồi.”

Tô Đình Nghiêm chỉ tiếc là không thể để hai người bọn họ kết hôn ngay tại đây, ngay bây giờ.

Tô Yên lườm ông ta một cái: “Cha còn không mau thay đồ đi ạ.”

Tô Đình Nghiêm suýt thì quên mình còn đang mặc áo khoác ngoài của nữ.

Tô Yên kêu người giúp việc mang đồ Tô Đình Nghiêm vừa thay ra đi, còn mình thì vào phòng bếp.

Trong phòng bếp rộng lớn, Lục Cận Phong xắn tay áo lên, anh đang nếm thử vị của món canh vừa nấu, bên cạnh còn có mấy đĩa thức ăn, nhìn vào khiến người ta có cảm giác thèm thuồng.

Tô Yên rón rén đi tới rồi ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Hôm nay tự dưng anh lại tốt thế, còn tự mình xuống bếp.”

Lục Cận Phong ngoảnh đầu lại nhìn Tô Yên, anh rất tận hưởng dáng vẻ cô đang dính chặt lấy anh.

“Giờ em đang có thêm một sinh linh nữa trong bụng, ăn nhiều một chút, vì hai mẹ con mà xuống bếp nấu cơm chính là niềm vinh hạnh của anh.”

Lục Cận Phong múc một miếng canh: “Nào, nếm thử xem.”

Tô Yên nếm thử một ngụm: “Ngon quá, đây là canh gì vậy?”

“Canh gà ác.” Lục Cận Phong tắt bếp, sau đó anh múc thêm cho Tô Yên một bát canh: “Em ngồi xuống trước đi, anh sẽ mang lên ngay cho em đây.”

“Được.” Tô Yên tiện tay bưng theo mấy đĩa thức ăn đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống chuẩn bị ăn.

Đột nhiên cô lại nhớ lại cảm giác hồi còn ở nhà thuê, Lục Cận Phong nấu cơm, còn cô thì ngồi đợi anh để cả hai cùng ăn cơm với nhau, vừa đơn giản vừa ấm áp.

“Yên Yên, giờ em đã có thai, vậy thì chuyện đám cưới của chúng ta phải đặt lên hàng đầu.” Lục Cận Phong bưng canh lên: “Bên phía ông nội, ngày mai anh sẽ sang đó nói một tiếng trước.”

“Không cần vội.” Tô Yên vẫn giữ đáp án này từ đầu tới cuối: “Dì còn chưa tỉnh lại, bà ấy vẫn luôn mong muốn được chứng kiến chúng ta lấy nhau, cũng nhất định muốn đích thân tới dự đám cưới này, nếu chúng ta kết hôn trước thì chắc chắn bà ấy sẽ rất nuối tiếc.”

Lục Cận Phong nhớ đến Trần Tố Anh đã nhọc công biết bao đối với chuyện hôn nhân của anh và Tô Yên, con trai mình kết hôn, người làm mẹ chắc chắn mong muốn được tự mình lo liệu cho con của họ.

Tô Yên có thể nghĩ được như vậy, trong lòng Lục Cận Phong bỗng cảm thấy ấm áp: “Được, vậy thì nghe lời em.”

“Cận Phong, em nghe người giúp việc nói là hôm nay anh đích thân xuống bếp hầm canh gà cho em.” Tần Nhã Hân từ trên tầng đi xuống, cô ta vừa cười vừa nói, giống như vừa mới nhìn thấy Tô Yên: “Cô Tô cũng ở đây sao?”

Vừa mới có được chút không gian riêng tư đã lại bị Tần Nhã Hân phá hỏng mất.

“Canh gà này là tôi...”

Lục Cận Phong định mở miệng nói rằng canh gà là anh hầm cho Tô Yên, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tô Yên đã ngắt lời, cô vừa cười vừa nói: “Canh gà vừa mới đun xong, cô Tần mau tới đây ngồi xuống uống đi, cơ thể cô yếu như vậy, cần phải bồi bổ mới được.”

Tô Yên đích thân múc cho Tần Nhã Hân một bát canh, đúng lúc Tần Nhã Hân định uống thì Tô Yên nói với Lục Cận Phong: “Hôm sau anh nấu cho em canh hồ ly đi, nghe Hinh Hinh nói thịt hồ ly rất ngon, chắc chắn nấu thành canh cũng ngon.”

Tô Yên cố ý nói như vậy để chọc tức, cũng là để thăm dò Tần Nhã Hân.

Ngược lại, cô ta lại chẳng thể hiện ra chút khác thường nào, hơn nữa còn cười nói: “Tôi cũng nghe nói canh hồ ly rất ngon, cũng muốn nếm thử.”

Nói năng không chút sơ hở nào.

Lục Cận Phong có thể cảm nhận được Tô Yên này là đang cố ý với Tần Nhã Hân.

Hai người phụ nữ cùng chung sống dưới một mái nhà, thật là đau đầu.

“Đang ăn cơm, đến sớm không bằng đến đúng lúc, cũng vừa kịp lúc ăn.”

Vạn Nhất người còn chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng.

“Đại ca, em mang tin tốt tới cho anh đây, vừa nãy em nói chuyện với Xa Thành Nghị, anh ta nói dì tỉnh lại rồi.”

Đây đúng thật là một tin tốt.

Lục Cận Phong nói: “Giờ tôi lập tức gọi điện hỏi Xa Thành Nghị.”

Vốn là anh đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, giờ Trần Tố Anh tỉnh lại rồi, tất nhiên Lục Cận Phong vô cùng kích động.

Điện thoại được kết nối, Lục Cận Phong hỏi ngay: “Mẹ tôi tỉnh rồi sao?”

“Ừm, vừa mới tỉnh lại, tôi đang định gọi cho anh đây.” Xa Thành Nghị nói: “Vừa nãy dì còn thì thầm rằng muốn đi, muốn gọi điện thoại cho anh, nói là có chuyện quan trọng cần gặp anh để nói.”

“Có thể chuyển mẹ tôi về bệnh viện Đế Đô được không?”

“Nếu bà ấy đã tỉnh lại thì tất nhiên là có thể về đấy điều trị rồi.”

“Được, tôi lập tức cho người tới đón mẹ tồi về.”

Tô Yên ở một bên nghe thấy nhắc đến Trần Tố Anh, nói rằng bà ấy đã tỉnh lại, còn nói là muốn về thì trong lòng cô mới thở phào một hơi.

Tô Vân làm Trần Tố Anh bị thương, trong lòng Tô Yên vẫn luôn cảm thấy áy náy, Tô Vân căm ghét cô, là do cô đã liên lụy đến Trần Tố Anh.

Giờ đây nghe tin người đã tỉnh lại, Tô Yên mới cảm thấy cảm giác tội lỗi trong lòng vơi đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.