Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 90: Chương 90: Trêu ghẹo Tô Yên trước mặt Lục Cận Phong




Lần này Tô Yên thật sự không tính buông tha cho Tô Vân, luật sư cũng đã nói qua, Tô Vân ít nhất cũng phải ba năm tù, Trần Hạo năm năm.

Tòa án bên kia đã tiếp nhận hồ sơ và chờ xét xử, nhưng ai có thể ngờ Tô Vân lại mang thai vào lúc này.

Dựa theo quy định của pháp luật, phạm nhân trong thời gian mang thai hoặc cho con bú, có thể tại ngoại chờ xét xử.

Cho dù trong lòng Tô Yên có cứng rắn thế nào, cũng sẽ không thể để Tô Vân đang mang thai phải ngồi tù.

Người lớn có tội, đứa nhỏ không có tội.

Tô Yên lập tức đi đến cục cảnh sát, Lục Cận Phong cũng đi theo.

Khi hai người đến, Tô Vân đang ngồi ở đại sảnh, Tần Phương Linh ở một bên làm thủ tục tại ngoại.

Làm người ta không ngờ nhất chính là, Sở Hướng Nam gọi điện cho cô không lâu đang ở đây, ngồi đối diện Tô Vân, cúi đầu hút thuốc.

Vẻ mặt Tô vân hạnh phúc, bụng còn bằng phẳng, nhưng tay vẫn vuốt ve, dường như cô ta sợ người khác không biết mình đang mang thai.

Cảnh sát Lý thấy Tô Yên, hô một tiếng: “Cô chủ Tô.”

Cảnh sát Lý chú ý đến Lục Cận Phong ở bên cạnh Tô Yên, cho dù ngồi xe lăn, thì khí chất hơn người của anh, vẫn khiến người khác không thể xem thường.

Xe lăn, mặt nạ, cảnh sát Lý nhanh chóng đoán ra được thân phận của đối phương, vội buông việc ở trong tay xuống, giọng mang theo vài phần kính nể nói: “Cậu chủ Lục.”

“Ừm.” giọng điệu Lục Cận Phong thoải mái nói: “Thủ tục xong chưa?”

Cảnh sát Lý thành thật trả lời: “Chỉ còn đóng dấu nữa.”

Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Vậy đợi một lát, để tôi tìm bác sĩ kiểm tra xem, Sở thiếu phu nhân có thật là mang thai hay không.”

Nghe vậy, Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, cô cũng nghi ngờ Tô Vân đang giở trò.

Lời của Lục Cận Phong khiến cho ba người Sở Hướng Nam, Tô Vân, Tần Phương Linh đều biến sắc.

Sở Hướng Nam kinh ngạc, sao Tô Yên và Lục Cận Phong lại cùng xuất hiện ở nơi này, không phải Tô Yên đã hủy hôn ước với nhà họ Lục rồi ư, thế nào mà hai người bọn họ vẫn còn dây dưa với nhau?

Lục Cận Phong xuất hiện làm cho Tô Vân và Tần Phương Linh có chút luống cuống, ai mà dám chống lại nhà họ Lục?

Chỉ cần Lục Cận Phong nói một câu, dù Tô Vân có tài cán đến mức nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở bên trong.

Tô Vân vuốt ve bụng đứng lên, dáng vẻ tội nghiệp, nhìn Tô Yên: “Chị, em thật sự mang thai, vì tương lai của cháu chị, chị tha thứ cho em lần này được không? Em quỳ xuống xin chị.”

Nói xong, Tô Vân thật sự quỳ xuống, tiếng đầu gối va vào sàn nhà, cực kỳ thanh thúy.

Đáy lòng Tô Yên chấn động, Tô Vân rốt cuộc cũng đã thông suốt.

Tần Phương Linh đưa tay muốn đỡ, nhưng lại không đỡ được, cúi thấp người, nói với Tô Yên: “Tiểu Yên, nói thế nào thì Tiểu Vân cũng là em gái con, con bé đã biết sai rồi, con tha cho con bé lần này đi, nó sẽ không dám tái phạm nữa đâu.”

Trong khi vợ và mẹ vợ mình đang cầu tình, Sở Hướng Nam lại thờ ơ, chỉ một mực nhìn Tô Yên.

Sở Hướng Nam cũng không ngờ tới, Tô Vân mang thai, kế hoạch của anh ta đều bị đứa nhỏ trong bụng Tô Vân phá nát, sao anh ta có thể vui mừng chứ, càng đừng nói là cầu tình thay.

Vẻ mặt Tô Yên bình tỉnh nhìn lướt qua Tô Vân và Tần Phương Linh: “Dì Tần thật thích nói đùa, cha mẹ tôi chỉ có một đứa con gái là tôi, ở đâu ra em gái, cháu ruột chứ?”

Lời của Tô Vân khiến hai người mặt đỏ tai hồng.

Tô Vân là con gái của Chu Hoàng Long, ai cũng biết chuyện này, còn quan hệ dây dưa với Tô Yên

“Chị!” Tô Vân quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã nói: “Em biết em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị, hiện tại em đã biết lỗi rồi.”

Mặt Tô Yên không chút thay đổi nói: “Vậy để bác sĩ kiểm tra thử, trong bụng cô có thật là đang mang thai không, pháp luật rất khoan dung với phụ nữ có thai, tôi đương nhiên cũng không có lý do tiếp tục truy cứu.”

Tô Vân âm thầm cắn chặt răng, dùng ánh cầu cứu nhìn Sở Hướng Nam.

Sở Hướng Nam rốt cuộc cũng nói: “Vậy để bác sĩ kiểm tra đi.”

Tô Vân thất bại, trong lòng oán hận, nhưng trên mặt lại rất dịu dàng: “Được, để bác sĩ kiểm tra lại.”

Lục Cận Phong gọi điện, nửa giờ sau Xa Thành Nghị mới đến, đối với đông y, Xa Thành Nghị rất am hiểu, nhưng chẩn đoán có đúng là mang thai hay không, bắt mạch rồi mới biết.

Xa Thành Nghị vươn tay bắt mạch cho Tô Vân, mười giây sau, mới gật đầu với Lục Cận Phong: “Là hỉ mạch.”

Tô Vân thật sự đang mang thai.

Trong lòng Sở Hướng Nam không những không chút vui mừng, ngược lại còn cảm thấy mất mác, mặt mày cau có.

Anh ta chỉ có một lần duy uống rượu chạm vào Tô Vân, không nghĩ tới lại mang thai.

Sớm không có muộn không có, cố tình lại mang thai ngay lúc này, anh ta hoàn toàn không có cách nào vứt Tô Vân.

Trên mặt Tô Vân lộ ý cười, cả người tản ra hơi thở tình thương của mẹ, còn cười hỏi Xa Thành Nghị: “Là con trai hay con gái? Tôi nghe nói đông y bắt mạch rất lợi hại, có thể chẩn đoán ra không?”

“Sinh xong sẽ biết.” Xa Thành Nghị đương nhiên sẽ không nói ra.

Tô Yên nhìn chằm chằm bụng Tô Vân, cũng không tiếp tục cản trở, đồng ý tại ngoại trong thời gian chờ xét xử.

“Tô Vân, tại ngoại trong thời gian chờ xét xử thật ra cũng chỉ là lùi ngày xét xử lại thôi, lần này vì đứa nhỏ, tôi cho cô cơ hội, nếu cô vẫn không biết sai, vậy thì đừng trách tôi.”

“Cám ơn chị.” Vẻ mặt Tô Vân cảm kích: “Chị, hiện tại em chỉ muốn chăm sóc thai nhi thật tốt, sinh đứa nhỏ ra, sau này em sẽ là mẹ, em sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế này nữa đâu.”

Tô Yên cũng không muốn ở đây thêm nữa, giúp Lục Cận Phong đẩy xe lăn, xoay người định đi, Sở Hướng Nam đột nhiên mở miệng: “Tiểu Yên, lời hứa của anh với em, sẽ luôn hiệu nghiệm.”

Đúng là thứ đàn ông cặn bã, trước mặt vợ mình đang mang thai lại đi trêu ghẹo người khác.

Lục Cận Phong liếc một cái, cười nhạo nói: “Cậu Sở đúng là phong lưu đa tình, về mà quản tốt vợ mình đi, nếu để chuyện này xảy ra lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”

Vẻ mặt Sở Hướng Nam khó coi, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Tại sao Lục Cận Phong lại ra mặt giúp Tô Yên?

Tô Yên ngay cả mắt cũng chưa nhìn Sở Hướng Nam, trực tiếp đẩy Lục Cận Phong đi.

Sở Hướng Nam đứng tại chỗ nhìn theo, Tô Vân đi qua, dịu dàng nói: “Hướng Nam, chúng ta về đi.”

“Em tự bắt xe về đi, anh còn có việc.” Sở Hướng Nam khó chịu nói.

Tần Phương Linh nhìn con gái mình chịu uất ức, không vui nói: “Sở Hướng Nam, con nói như vậy là có ý gì, Tiểu Vân đang mang thai con của con, con không chăm sóc nó thì đã đành, còn đối xử với nó như thế, có ai làm chồng như con không, con có tin mẹ đưa Tiểu Vân về nhà, sau này ngay cả đứa nhỏ cũng không thèm liếc con một cái.”

Sở Hướng Nam cười khẩy một tiếng: “Cầu còn không được, nhưng mẹ vợ này, mẹ muốn về đâu? Nhà họ Tô hay nhà họ Chu?”

“Sở Hướng Nam, con nói chuyện với người lớn thế à? Tốt xấu mẹ cũng là mẹ vợ của con.”

Tần Phương Linh tức giận, sắc mặt trắng bệch, bà ta không thể quay về nhà họ Tô, cũng không thể quay về nhà họ nhà họ Chu với cái mác tình nhân của Chu Hoàng Long được.

Mấy ngày nay, Tần Phương Linh đều ở ngoài khách sạn.

“Mẹ, Hướng Nam, hai người đừng ầm ĩ.” Tô Vân dịu dàng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ về trước đi, một mình con có thể, Hướng Nam, nếu anh có việc thì mau đi đi, em tự bắt xe về được.”

“Tiểu Vân.” Tần Phương Linh nhìn con gái mình chịu uất ức như vậy, bà ta thật sự rất đau lòng.

“Mẹ, con là con dâu của nhà họ Sở, lại đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Sở, đương nhiên phải về nhà họ Sở rồi.” Tô Vân nháy mắt với Tần Phương Linh.

Cô ta vất vả lắm mới có được đứa nhỏ làm ô dù, nên nhất định phải tận dụng đứa nhỏ để vượt qua khó khăn này.

Nỗi nhục mà Tô Yên cho cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ trả lại.

Biệt thự Nam Sơn.

Tô Yên cũng cùng Lục Cận Phong trở về, vừa vào đại sảnh, Hạ Vũ đi đến, nói với Lục Cận Phong: “Đại ca, Hạ Phi gọi điện đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.