Dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt của Tô Yên lộ ra vẻ kiên định, ngũ quan đẹp đẽ lại toát ra một mị lực khó nói thành lời.
Chu Kiệt nhất thời sửng sốt, nhìn chằm chằm Tô Yên một lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Cậu cả Chu, chúng ta đi trước.” Người vệ sĩ kia cõng Chu Kiệt lên, đến cả xe lăn cũng vứt đó.
Chu Kiệt hoàn hồn, vội vã nói với Tô Yên: “Lên xe, cùng nhau đi.”
“Mấy người đi trước đi.” Tô Yên nghiêm túc nói với vệ sĩ: “Nhất định phải đưa người trở về an toàn có biết không. Cậu cả Chu mà có mệnh hệ gì, mấy người không thoát được trách nhiệm đâu.”
“Vâng.” Vệ sĩ cũng không biết làm sao, theo bản năng nghe theo lời dặn dò của Tô Yên.
Ở phía sau nhà xưởng bỏ hoang còn có một con đường, đám người của Chu Kiệt lái xe rời đi.
Chu Kiệt ngồi trong xe, nhìn bóng người của Tô Yên dần dần khuất xa, trong lòng lại bỗng nôn nóng: “Nhanh dừng xe lại đi, cả đám người mấy anh thân là đàn ông lại để một cô gái ở sau chặn đường, có đáng mặt đàn ông nữa không hả.”
“Cậu cả Chu, đối phương chính là người của tổ chức Ám Dạ giết người không chớp mắt. Bọn họ nhất định là tới tìm cậu, chỉ cần chúng ta đi khỏi thì cô Tô nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vệ sĩ không dừng xe, ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn.
Tô Yên nhìn thấy người đã đi rồi, lập tức dập tắt lửa than đi, sau đó chạy về phía con đường nhỏ.
Tô Yên cắm đầu chạy đến lạc đường.
Nơi này quá vắng vẻ, cỏ đây đều mọc cao tận nửa người, vốn dĩ không nhìn thấy được phương hướng.
Chân của cô đau không chịu được, vết thương trên trán bị máu khô đông lại dính bệt cũng cảm thấy có chút đau.
Năm nay đúng là tam tai, cô đã gặp tai nạn xe cộ hai lần rồi, may là vẫn còn sống chưa chết.
Đột nhiên, Tô Yên nghe thấy ở phía sau có tiếng bước chân cùng với âm thanh cỏ cây bị dạt ra.
Có người đuổi tới.
Tô Yên thoáng quay đầu lại nhìn, nhưng bởi vì trời đã tối lại còn có cỏ cây che khuất tầm nhìn nên chỉ có thể mơ hồ thấy được có một người đàn ông đang đuổi theo phía sau.
Trong lòng cô có hơi khẩn trương, không tiếp tục chạy về phía trước nữa mà là tìm một bụi rậm để ẩn nấp.
Cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim cũng đập nhanh liên hồi.
Lại nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tô Yên sợ đến nhắm chặt hai mắt, trong lòng đọc tới đọc lui một câu.
Nhất định đừng bị phát hiện, không nhìn thấy tôi không nhìn thấy tôi.
Tô Yên ngập tràn sợ hãi không dám mở mắt ra, bỗng nhiên, bả vai bị một bàn tay chụp lấy, Tô Yên sợ đến mức giật bắn mình.
“Mấy người tìm nhầm người rồi, đừng giết tôi mà!”
Tô Yên bị người đó ôm chặt, sợ đến hét càng lúc càng lớn, đôi mắt vẫn trước sau như một không có mở ra.
“Yên Yên, mở mắt ra.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cõi lòng Tô Yên bình tĩnh, đôi mắt cũng bỗng mở to lên, quay đầu nhìn lại.
Lục Cận Phong tháo mặt nạ quỷ kia xuống.
Tô Yên trợn tròn mắt, vừa mừng vừa sợ: “Lục Cận Phong? Sao lại là anh? Cuối cùng anh cũng đến rồi, anh còn không đến, em sẽ bị phơi thây ở chốn đồng không mông quạnh này mất.”
Như tìm thấy được chỗ dựa rất vững chắc, Tô Yên khi nãy còn cố gượng mình phải kiên cường nay bỗng ôm chầm lấy Lục Cận Phong vừa khóc vừa cười.
“Không sao rồi, anh ở đây. Sau khi em mất tích, anh đã điều tra được em bị Chu Kiệt bắt cóc tới đây nên đã lập tức chạy tới.” Lục Cận Phong nhìn thấy trên trán người kia có vết máu, ánh mắt lại lập tức chìm xuống: “Sao lại bị thương rồi? Có còn bị thương chỗ nào nữa không?”
“Chỗ nào cũng bị thương, chỗ này chỗ này đều đau.” Tô Yên chỉ vào đôi chân cùng tay của mình, cô cảm thấy toàn thân đều đau nhức, hai chân cũng như nhũn ra. Sự căng thẳng và hồi hộp vừa nãy biến mất, Lục Cận Phong tới rồi, cô cũng không cần gắng gượng nữa.
Lục Cận Phong ôm lấy người kia vào lòng: “Chu Kiệt đánh em bị thương?”
Tô Yên nghe được giọng nói của anh có sát khí, vội vàng nói: “Lần này không có liên can gì tới anh ta đâu. Lục Cận Phong, trước đó anh chặt một chân của người ta, hiện tại em cũng bị chút vết thương ngoài da, không đáng kể. Anh không được vì em mà lại đi trả thù người ta.”
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên bằng ánh mắt sâu thẳm, nói: “Anh đưa em đi bệnh viện trước đã.”
Tô Yên lại nói đỡ cho Chu Kiệt, chuyện này khiến Lục Cận Phong hơi kinh ngạc.
Ở phía chiếc xe đang dừng lại ven đường, đám người Hạ Vũ và Hạ Huy nhìn thấy Lục Cận Phong quay trở lại cũng bận bịu tháo mặt nạ trên mặt xuống.
“Đại ca, cô Tô.”
Tô Yên liếc nhìn Hạ Vũ và Hạ Huy, còn cả một đám tầm mười mấy người đều đang mang mặt nạ quỷ, bừng tỉnh ra: “Lục Cận Phong, anh chính là người đứng đầu tổ chức Ám Dạ?”
“Ừm.” Lục Cận Phong thẳng thắn gật đầu.
Tô Yên kinh ngạc: “Rốt cuộc anh còn bao nhiêu thân phận giấu em nữa hả.”
Lúc này cô mới hiểu ra, lúc trước cô dắt An Hinh đi vào con hẻm nhỏ ở sau quán bar đó đã đụng phải đám người của Ám Dạ, lúc đó còn tưởng rằng bản thân mình chết chắc rồi, cuối cùng lại được thả đi. Tới bây giờ mới nhận ra được nguyên nhân là vì đâu.
“Hết rồi.” Lục Cận Phong rất thành thật nói: “Anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội thích hợp để thẳng thắn với em...”
“Chỉ là không tìm được cơ hội, có đúng không.” Tô Yên nghe được lời Lục Cận Phong nói, tay vuốt ngực trấn tĩnh lại: “Anh để em bình tĩnh lại chút đã. Anh trong một thoáng lại biến thành một kẻ giết người không chớp mắt, con tim bé nhỏ này của em chịu không nổi.”
“Được.” Lục Cận Phong ôm cô lên xe, dặn dò Hạ Vũ: “Tới bệnh viện, bảo những người khác trở về phân bộ đi.”
Hạ Vũ: “Vâng, đại ca.”
Tô Yên nhìn xuyên qua cửa kính xe thấy đám đàn em mang mặt nạ đó của Lục Cận Phong rất có quy củ mà rời đi, trong lòng lại cảm thấy hoảng sợ.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày khoảng cách giữa mình và người của tổ chức Ám Dạ lại gần như vậy, mà lúc này cô lại còn nằm trong lồng ngực của người đứng đầu Ám Dạ nữa chứ.
Thế giới này thật quá vi diệu rồi.
Lúc trước Lục Cận Phong còn nói với cô tới bến tàu xem kịch vui, nghe thì chỉ đơn giản là nói nhăng nói cuội vậy thôi, nhưng thực chất bản thân anh đã âm thầm sắp đặt để đối phó với Lục Gia Hành rồi.
Mấy thứ này không còn quan trọng nữa, Tô Yên bỗng nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Lục Cận Phong, Tiểu Duy đâu?”
“Tô Duy bị người của tổ chức Thiên Lang bắt đi rồi, nhưng mà em không cần lo lắng, bọn họ cũng không có ý muốn làm hại Tô Duy. Còn nguyên nhân cụ thể là gì thì tạm thời anh cũng không rõ.” Lục Cận Phong dời tầm mắt, hỏi: “Yên Yên, cha mẹ của Tô Duy là ai?”
“Em không biết.” Tô Yên thật sự là không biết: “Năm đó mẹ em đưa Tiểu Duy về nhà, cũng không ai biết cha mẹ của nó là ai. Mẹ cũng không có nhắc tới, mà sao anh lại hỏi như thế?”
Lục Cận Phong khẽ nhếch môi đáp: “Anh nghi ngờ Tô Duy là người của Thiên Lang.”
“Sao lại có thể?” Tô Yên càng thêm khiếp đảm.
Cô cũng coi như là nuôi Tô Duy lớn lên, cho tới giờ cậu chưa từng tiếp xúc với tổ chức Thiên Lang, Tô Yên có thể khẳng định điều này.
“Nếu như anh đoán không lầm thì chẳng bao lâu nữa, Tô Duy sẽ liên lạc với em thôi.” Lục Cận Phong nói: “Bây giờ em không cần lo lắng cho cậu ta, trước tiên cứ tới bệnh viện kiểm tra cơ thể đã.”
Chỗ tay và chân bị trói của Tô Yên đều đỏ hồng lên, trên trán lại có vết thương chảy máu, những chỗ khác không có nhìn thấy được. Lục Cận Phong bây giờ không còn hơi sức để tâm tới những thứ khác, chỉ để ý đến tình trạng của Tô Yên mà thôi.
Tới bệnh viện đã gần bốn giờ sáng rồi, bác sĩ ở phòng trực đều tới kiểm tra cho Tô Yên.
Kiểm tra lần cuối cùng vẫn cho ra kết quả chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Lục Cận Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Yên cũng cảm thấy ngoại trừ cảm giác đau ra thì mình vẫn có thể chạy, vấn đề không lớn, lúc này lại thấy rất buồn ngủ.
Y tá trực ban lúc này cũng cầm một ly mì đi qua, mùi vị nồng nặc đó khiến dạ dày của Tô Yên lật ngược trào lên, không nhịn được mà nôn khan một trận.
Bác sĩ thấy thế, hai mắt lại sáng ngời hỏi: “Cô Tô, kỳ kinh nguyệt vào tháng trước của cô là tới vào lúc nào?”
“Tháng trước?” Tô Yên tỉ mỉ nhớ lại: “Hình như tháng trước là ngày mười bốn, bác sĩ, sao vậy?”
Lục Cận Phong cũng khẩn trương: “Bác sĩ, có phải vợ tôi bị bệnh gì rồi không?”
Một câu “vợ tôi” đó khiến Tô Yên đỏ mặt.
Bác sĩ cười nói: “Tôi đề nghị nên kiểm tra lại cho cô Tô đây, có thể là có tin mừng đó.”
Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau, đồng loạt hiểu ra.
Khoảng thời gian này hai người quả thật có làm mấy chuyện vợ chồng hơi nhiều lần, nói không chừng trong bụng cô thật sự đã có một đứa bé rồi cũng nên.