Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 52: Chương 52: Vịt chết còn cứng miệng




Sau khi Tô Yên vào trụ sở tập đoàn Lục Thị, thì trở nên rất bận rộn, từ đó mà dần đưa Lục Cận Phong vào quên lãng.

Hôm nay.

Ngay khi Tô Yên nộp bảng báo cáo và ra khỏi văn phòng, thì gặp phải Vạn Nhất.

Vạn Nhất là cậu ấm của điện ảnh Vạn thị. Tuy chỉ mới vào trụ sở mấy ngày, nhưng Tô Yên cũng biết Vạn Nhất đang tạm thời giữ chức phó tổng giám đốc tập đoàn Lục thị.

Tô Yên nhìn thấy Vạn Nhất, tự dưng lại nghĩ đến Lục Cận Phong.

Sau khi chia tay, cả hai đều không liên lạc lại với nhau.

Tô Yên vừa định quay người rời đi, thì Vạn Nhất thấy và gọi cô lại: “Cô Tô.”

Tô Yên đành đứng lại: “Anh Vạn, thật trùng hợp.”

Vào trụ sở lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Yên nhìn thấy Vạn Nhất.

Vạn Nhất không thường xuyên có mặt ở công ty mà chỉ thỉnh thoảng đến đây.

“Hình như cô Tô đang trốn tôi?” Vạn Nhất nói một cách nửa đùa, nửa thật nhưng rất nghiêm túc: “Tuy cô và đại ca đã chia tay, nhưng chúng ta vẫn xem là bạn. Cô Tô làm như vậy, sẽ khiến người ta đau lòng lắm đó.”

“Sao tôi lại trốn anh chứ? Thật tình là lúc nãy tôi không nhìn thấy anh Vạn.” Tô Yên cười trợn mắt và nói lời bịa đặt, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh Vạn định đi ra ngoài à?”

Đương nhiên Vạn Nhất đã nhìn thấu cái suy nghĩ nhỏ nhoi của Tô Yên, ý của cô là muốn đuổi anh ta đi.

Kể từ sau khi Tô Yên vào trụ sở, anh ta vẫn luôn cho người theo dõi cô.

Sau khi Tô Yên và Lục Cận Phong chia tay, Lục Cận Phong bèn trở nên rượu chè be bét, tính khí cũng đột nhiên trở nên nóng nảy, còn Tô Yên thì lại giống như chẳng bị ảnh hưởng gì. Có lẽ nên làm gì đó?

Vạn Nhất nói: “Đúng vậy. Cơ mà, khoảng thời gian này cô Tô với đại ca không có liên lạc hay gặp mặt gì lại à?”

“Dù sao cũng chia tay rồi, cần gì phải liên lạc, gặp mặt lại.” Tô Yên nói: “Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.”

Thật quá dứt khoát.

Vạn Nhất cố ý thở dài, nói: “Tôi phải đến bệnh viện rồi, chúng ta tạm dừng cuộc trò chuyện ở đây thôi. Mà này, đại ca nhập viện rồi đó, cô Tô có biết chuyện này không?”

Vạn Nhất đã biết lại còn hỏi, dĩ nhiên là Tô Yên không biết rồi.

Nghe vậy, Tô Yên rất sửng sốt, cô vô thức hỏi: “Anh ta bị sao vậy?”

Thấy Tô Yên vẫn còn quan tâm Lục Cận Phong, Vạn Nhất thấy như còn có hy vọng, anh ta cố ý thở dài một hơi: “Còn có thể bị gì chứ, chẳng qua là tai nạn giao thông thôi. Chuyện cô và đại ca chia tay đã ảnh hưởng rất lớn đến anh ấy. Anh ấy cứ uống rượu say xỉn cả ngày. Mà anh ấy là tài xế xe công nghệ, uống rượu bia mà chở khách thì chắc chắn là rất nguy hiểm. Hôm qua lúc anh ấy chạy xe, thì xảy ra va chạm với một xe tải lớn.”

Trong lòng Tô Yên có chút lo lắng: “Những người khác thì sao?”

“Rất nghiêm trọng. Giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện. Chiếc xe bị va chạm nát bét tại chỗ, những người tham gia lúc đó cũng hôn mê, bác sĩ có thông báo mấy lần là bệnh tình rất nguy kịch, phải qua một đêm, mới có người tới cấp cứu.”

Vạn Nhất cố ý thêm mắm dặm muối, nói quá lên là tình hình rất nghiêm trọng. Thực ra đó chỉ là một vụ tai nạn nhỏ và chỉ bị chấn thương đầu nhẹ. Thậm chí Lục Cận Phong còn không bị rách một miếng da.

Vạn Nhất thấy sắc mặt Tô Yên, bèn nói thêm: “Đại ca bị thương rất nặng, cho dù có người tới cấp cứu, thì trái tim cũng đã chết mất rồi. Haizz!”

Tô Yên vội hỏi: “Anh ta ở bệnh viện nào?”

“Bệnh viện nhân dân số 1.” Vạn Nhất đảo mắt, bình tĩnh nói: “Cô Tô, cô với đại ca đã chia tay rồi, cô không nên đến thăm thì hơn, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô.”

“Nói tào lao gì vậy, anh ta bị thương nặng đến nhập viện, sao tôi có thể không đến thăm chứ?” Tô Yên lo lắng nói: “Dẫn đường đi, tôi cùng đi với anh.”

“Vừa rồi không phải cô Tô còn nói là không cần liên lạc, gặp mặt lại sao?”

“Lời của phụ nữ mà anh cũng tin à?” Tô Yên hùng hổ bước ra ngoài: “Tôi thích đổi ý đấy, rồi sao? Sớm nắng chiều mưa, khẩu thị tâm phi chính là độc quyền của phụ nữ.”

Vạn Nhất: “...”

Bệnh viện.

Lục Cận Phong đang ngồi dựa vào giường, lật xem mấy tờ báo và tạp chí, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.

Tô Yên vội vàng xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.

“Lục Cận Phong, anh bị thương ở đâu...”

Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Yên thấy Lục Cận Phong vẫn đang lành lặn ngồi trên giường, một chút vết thương nhỏ cũng không có, huống chi là bị thương nặng, thì lập tức nhận ra là mình đã bị lừa.

Tô Yên nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu Vạn Nhất đang đứng sau lưng.

Vạn Nhất tức giận, sờ mũi: “Thể chất của đại ca tốt thật đó, mới vậy mà đã tỉnh lại rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện đi nha, tôi ra ngoài dạo chút đây.”

Vạn Nhất nhường chỗ lại cho hai người.

Đã một tuần không gặp. Khi gặp lại, Tô Yên cảm thấy có hơi mất tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào cô của Lục Cận Phong, nó khiến cô cảm thấy rất có lỗi.

Không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên yên tĩnh.

Cũng không biết phải sau đó bao lâu, Tô Yên lên tiếng phá bỏ bầu không khí yên ắng: “Anh đã không sao rồi, vậy tôi đi đây.”

“Ai nói tôi không sao.” Lục Cận Phong đột nhiên nói: “Bác sĩ nói, tuy là chấn thương đầu nhẹ, nhưng có thể sẽ để lại di chứng.”

Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong: “Có nghiêm trọng không?”

“Nghiêm trọng.” Lục Cận Phong gấp tờ báo lại.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Nằm viện theo dõi.”

“Vậy anh...” Đột nhiên Tô Yên không biết nên nói cái gì.

Cái kiểu một hỏi một đáp thế này, có chút xấu hổ.

Tô Yên nhớ tới lời Vạn Nhất nói thì đắn đó, cô khuyên nhủ: “Lục Cận Phong, tôi không ngờ chuyện chia tay lại gây cho anh đả kích lớn như vậy. Tôi hy vọng anh sẽ không sa sút tinh thần đến thế. Nếu anh cứ như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ thấy khó chịu.”

Lục Cận Phong híp mắt, lạnh giọng nói: “Vạn Nhất đã nói gì với cô?”

“Anh ta nói là anh uống rượu say xỉn cả ngày, nên mới xảy ra tai nạn giao thông.” Tô Yên cũng đoán được Vạn Nhất có phần phóng đại, nhưng cô vẫn có phần trách nhiệm.

Vẻ mặt Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn: “Cô đừng tin những gì cậu ta nói là thật. Sự việc lần này chỉ là một sự cố, tôi cũng chẳng có say xỉn gì cả. Chỉ là chia tay thôi mà, tôi không có để chuyện này trong lòng đâu.”

Vạn Nhất đang nghe trộm ngoài cửa nghe vậy thì không khỏi than thở.

Thật đúng là vịt chết còn cứng miệng.

Nếu đã không để trong lòng, vậy sao còn kéo anh ta đi uống rượu mỗi ngày?

Cứ như vậy mà còn muốn quay lại sao?

Có vẻ như vấn đề này còn phải phụ thuộc vào anh ta hành động.

Tô Yên nghe vậy thì thở dài, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu, cô bỏ qua cái cảm giác không đau, không ngứa trong lòng và nói: “Vậy thì tốt rồi, anh dưỡng thương cho tốt đi, tôi phải về làm việc rồi.”

“Ừ.”

Lục Cận Phong dời mắt sang chỗ khác, mặt không chút cảm xúc, nhưng bàn tay đang cầm lấy tờ báo lại vô thức nắm chặt, tờ báo bị nắm đến biến dạng.

Tô Yên thật sự rời đi như vậy.

Lúc ở cửa, cô cũng nhìn thấy Vạn Nhất, nhưng vẫn cứ đi mà không nói gì.

Sau khi Tô Yên rời đi, Vạn Nhất mới đi vào phòng bệnh: “Đại ca, trong lòng anh rõ ràng là đang hy vọng cô Tô ở lại, vậy sao lại để người ta đi.”

“Lắm mồm.” Lục Cận Phong quăng cho anh ta một cái ánh mắt lạnh lùng.

Vạn Nhất kéo ghế sang ngồi: “Em mà không lắm mồm, thì cô Tô cũng đã không đến bệnh viện thăm anh rồi. Đại ca à, đừng ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh này quá lâu, nếu không tình cảm cũng sẽ dần nguội lạnh mất. Với tài sắc của cô Tô, thiếu gì đàn ông theo đuổi, đến lúc đó thì đừng có hối hận. ”

Lục Cận Phong trầm mặc không nói.

Lúc này y tá bước vào: “Anh Lục, thủ tục xuất viện của anh đã làm xong, anh có thể xuất viện rồi.”

Lục Cận Phong lật xem tờ báo, mặt không chút biểu cảm: “Ở lại vài ngày nữa.”

“Hả?” Cô y tá kinh ngạc.

Làm gì có người nào nghiện nằm viện?

Vạn Nhất lập tức hiểu được ý đồ của Lục Cận Phong, anh ta mừng rỡ, và nói với y tá: “Gia hạn tiền phòng thêm một tháng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.