Mẹ?
Chữ này giống như một quả bom, khiến mặt đất rung động, cả đại sảnh bữa tiệc đột nhiên trở nên im lặng.
Tô Yên cúi đầu nhìn chằm chằm cậu bé đang ôm lấy chân mình, trắng nõn như ngọc, đúng là rất xinh đẹp.
Một tiếng mẹ khiến Tô Yên nhớ lại ký ức lúc trước, khiến cô nhớ đến đứa con vừa sinh ra còn chưa gặp đã mất đi của cô.
Lúc đó, còn là do chính miệng Tô Đình Nghiêm nói là con cô đã chết rồi.
Sau đó Tần Phương Linh lại nói là đứa nhỏ chưa chết.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật sự là con trai của cô sao?
Người Tô Yên cứng đờ đứng đó, cậu bé ngẩng đầu nói: “Mẹ, mẹ không cần con và cha nữa sao? Tại sao mẹ lại không cần Tiểu Vũ? Hu hu, Tiểu Vũ rất nhớ mẹ.”
Cậu bé nói xong thì bật khóc nức nở, trông vô cùng đau lòng.
Người ta thường nói trẻ con không biết nói dối, hơn nữa cậu bé này nói như thật vậy, người có mặt đều mờ mịt.
Tô Yên phản ứng lại đầu tiên, nở một nụ cười: “Bạn nhỏ, con nhận nhầm người rồi, dì không phải là mẹ con.”
“Mẹ là mẹ con mà, mẹ, mẹ không cần Tiểu Vũ nữa, có phải là vì Tiểu Vũ không ngoan không?” Cậu bé kéo váy Tô Yên không chịu buông: “Tiểu Vũ sẽ ngoan mà, mẹ đừng bỏ rơi Tiểu Vũ và cha.”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Tô Yên tỏ vẻ mờ mịt, nhưng cô tin chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Rốt cuộc cậu bé này là ai?
Và làm sao đến được đây?
Lúc này, Tô Vân mở miệng nói: “Chị, đã đến lúc này rồi, cho dù tôi và mẹ tôi muốn giấu giúp chị cũng không giấu được nữa, đứa nhỏ này đáng thương như vậy, chị nhẫn tâm không nhận nó sao?”
Tần Phương Linh phản ứng lại, cũng phối hợp với Tô Vân, tỏ vẻ thương xót mà lau nước mắt: “Đúng là tạo nghiệp mà, Tiểu Yên à, đứa nhỏ là vô tội mà.”
Tần Phương Linh và Tô Vân kẻ xướng người họa, khiến cả đại sảnh buổi tiệc đều nổ tung.
“Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy? Sao lại gọi cô Tô là mẹ?”
“Đúng đấy, tôi chưa từng nghe nói cô Tô đã kết hôn.”
“Nghe ý của bà Tô thì trước đây cuộc sống riêng của cô Tô rất hỗn loạn, có phải là đã thật sự sinh con riêng không?”
“Không phải chứ, không nhìn ra đấy, nếu thật là vậy, nhà họ Lý cũng sẽ không nhận người có hành vi không đứng đắn như vậy làm con gái nuôi đâu.”
“Có lẽ bà Lý cũng không biết thì sao? Trông đứa trẻ này cũng bốn năm tuổi rồi, ai biết được lúc trước con bé này là người thế nào.”
Cả người Tô Yên phát run, cái bẫy mà Tần Phương Linh và Tô Vân tạo ra lần này còn độc ác hơn những lần trước nhiều.
Chỉ cần cô không cẩn thận thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Dù là chuyện vòng tay lúc trước hay chuyện ảnh chụp, Tô Yên cũng không hề hoảng sợ, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ những chuyện đó đều không phải là thật.
Nhưng còn chuyện này, là thật.
Năm năm trước, cô thất thân là thật.
Cô sinh con cũng là thật.
Lưu Tuyết Lam đè thấp giọng hỏi: “Tiểu Yên, chuyện này là sao?”
Lưu Tuyết Lam cũng không biết tình hình thế này nên xử lý thế nào.
Mà chuyện trong đại sảnh cũng kinh động đến Lục Cận Phong ở trên lầu.
Sắc mặt Lục Cận Phong lạnh lùng, Vạn Nhất ở một bên kinh hồn bạt vía: “Lão đại, đây chắc chắn là vu khống, sao cô Tô có thể từng sinh con được, thằng nhóc đó trông chẳng giống cô Tô chút nào.”
Lục Cận Phong không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Yên trong đại sảnh, ánh mắt sắc bén thu hết sự căng thẳng và chột dạ của cô vào đáy mắt.
Cho dù Tô Yên che giấu rất tốt, nhưng vẫn không lọt khỏi ánh mắt của Lục Cận Phong.
Lý Mộc Sinh cũng nói: “Để tôi cho người đưa đứa nhỏ đó đi, điều tra rõ ràng xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
“Khoan đã.” Lục Cận Phong nâng tay lên.
Lúc này, trong đại sảnh bữa tiệc, một người đàn ông què khập khiễng đi vào, đi thẳng về phía Tô Yên.
“Tô Yên, em có thể nhẫn tâm với anh, nhưng em có thể đừng không cần con trai chúng ta không? Nó vẫn luôn rất nhớ em, luôn muốn đi tìm em.” Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, trông khá thành thật, vẫy tay với cậu bé: “Tiểu Vũ, đến bên cha nào.”
“Không, con muốn mẹ cơ.” Cậu bé oa một tiếng rồi bật khóc nức nở.
Sự xuất hiện của người đàn ông khiến Tô Yên khẳng định rằng, hai người này chắc chắn là do Tô Vân và Tần Phương Linh tìm đến.
Cho dù năm đó cô không có ấn tượng với người đàn ông kia, nhưng hiển nhiên là hình dạng cơ thể của người này không giống.
Người đó cao lớn và rắn chắn hơn nhiều.
Tô Yên mau chóng bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng: “Ai bảo hai người đến vu khống tôi? Tôi vốn dĩ không hề quen biết hai người.”
“Tô Yên, sao em có thể nói không quen biết anh? Anh là Trâu Quang đây, năm năm trước chúng ta ở bên nhau, rồi có Tiểu Vũ. Nếu không phải do Tiểu Vũ quá nhớ em, anh lại không sống được bao lâu nữa, anh cũng sẽ không để Tiểu Vũ đến tìm em, liên luỵ đến em.”
Trâu Quang nói như thật, không hề giống như đang nói dối. Anh ta kích động ho khan mấy tiếng: “Anh biết anh không xứng với em, anh chỉ hy vọng sau khi anh chết, em có thể chăm sóc cho Tiểu Bảo thật tốt.”
Câu nói của Trâu Quang thật tình sâu nghĩa nặng, khiến người khác rơi lệ.
Xây dựng hình tượng người cha vĩ đại cho mình, lại bộc lộ sự thấp kém của mình trước mặt Tô Yên ra, khiến người khác nghe thấy đều cảm thấy anh ta vô cùng yêu Tô Yên, nghe lời cô, không muốn liên lụy đến cô.
Nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta cũng sẽ không đến tìm Tô Yên.
Đồng thời, những lời này cũng nói với mọi người rằng Tô Yên vô tình thế nào, máu lạnh với con mình thế nào.
Người trong đại sảnh thì thầm bàn tán, nhưng Tô Yên không hề hoảng loạn.
Cô biết Tô Vân và Tần Phương Linh đang chờ để cười nhạo mình.
Tô Yên cười lạnh một tiếng: “Một đứa nhỏ tự nhiên chạy ra nói là con của tôi thì là con của tôi sao? Tô Yên tôi chưa kết hôn, lấy đâu ra con. Trâu Quang phải không, anh có biết tội phỉ báng sẽ bị phán bao nhiêu năm không?”
“Em, em có ý gì? Tô Yên, chẳng lẽ em còn muốn tuyệt tình đẩy anh vào tù như vậy sao?” Trâu Quang kích động liên tục ho khan: “Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Vũ là con trai của anh và em, năm năm trước chúng ta ở bên nhau chính là chứng cứ.”
Trêu Quang đột nhiên lấy một xấp ảnh ra, giơ lên cho mọi người xem: “ Từ trước đến giờ Trâu Quang tôi chưa từng nói dối, hôm nay tôi chỉ là muốn Tô Yên chăm sóc cho con mình, tôi sống không được bao lâu nữa, lời nói của một người sắp chết chẳng lẽ còn có thể là giả sao?”
Trên ảnh là chụp lúc hai người ở trên giường.
Người đàn ông là Trâu Quang, còn người phụ nữ chính là Tô Yên.
Ánh mắt của Lục Cận Phong ở tầng hai loé lên sự nghi ngờ.
Mấy tấm ảnh đó khiến tiếng bàn tán trong đại sảnh càng nhiều hơn, nhưng Tô Yên vẫn tỏ ra ung dung.
Cô không quen biết người đàn ông này, làm sao có ảnh giường chiếu được.
Cậu bé khóc lóc, vô cùng hiểu chuyện mà đỡ Trâu Quang: “Cha, mẹ, mẹ đừng đưa cha vào tù, Tiểu Vũ sẽ ngoan, Tiểu Vũ sẽ không tìm mẹ nữa, hu hu hu.”
Có tấm ảnh làm bằng chứng, cộng thêm dáng vẻ đáng thương của cậu bé, trong một lúc, tiếng bàn tán càng to hơn.
“Không ngờ cô Tô lại là người như vậy, nhìn người đàn ông đó đáng thương biết bao, đứa nhỏ đó khiến người đó đau lòng biết bao.”
“Đúng đấy, năm năm trước chắc là cô Tô mới trưởng thành nhỉ, không ngờ lại hư hỏng như vậy, đến con cũng có luôn.”
“Lúc nãy nghe bà Tô nói cô Tô ở nhà họ Tô tùy hứng làm càn, xem ra là thật rồi.”
“Làm mẹ kế khó lắm, bà Tô cũng rất đáng thương.”
Dư luận thay đổi rất nhanh, Tần Phương Linh nhân cơ hội đóng vai làm người chịu uất ức: “Tiểu Yên à, dì và cha con đã bao che chuyện cho con lâu như vậy rồi, bây giờ đứa nhỏ đã tìm đến tận đây, đứa nhỏ này đáng thương như vậy, chúng ta không thể để mặc con làm sai nữa.”
Tần Phương Linh kéo Tô Đình Nghiêm ra, trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Đình Nghiêm, mong ông ta chứng thực chuyện này.
Tô Đình Nghiêm thở dài một hơi, sắc mặt hơi khó coi, cũng không nói gì. Ông ta cũng không chắc đứa nhỏ này có phải là đứa bé mà năm đó ông ta vứt bỏ không, nhưng chuyện Tô Yên chưa kết hôn mà sinh con là sự thật.
Phản ứng của Tô Đình Nghiêm càng khiến người khác tin rằng đây là sự thật.
Sở Hướng Nam khó có thể tin, Lúc Tô Yên ở bên anh ta, đến đầu ngón tay của cô anh ta còn chưa chạm qua, thế mà cô lại sinh con từ lâu rồi.
Sự tức giận vì bị phản bội và bị lừa gạt khiến sắc mặt của Sở Hướng Nam vô cùng khó coi.
Tô Vân nhìn thấy sắc mặt của Sở Hướng Nam, vô cùng hài lòng mà nở nụ cười.
Thấy Tô Yên từ trên mây rơi xuống vũng bùn, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, sự hả hê trong mắt cũng không thể che giấu được.
Tần Phương Linh thấy bầu không khí như vậy, định cho Tô Yên một cú cuối cùng: “Tiểu Yên, mặc dù Trâu Quang tàn tật, nhưng con không thể không có lương tâm như vậy, làm người không thể ích kỷ như vậy, huống chi hai đứa còn có con…”
Thấy việc đã không nằm trong kiểm soát nữa, Lục Cận Phong vừa định xuống lầu, giọng nói có lực của Tô Yên vang vọng trong đại sảnh.
“Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt.” Tô Yên cắt đứt lời Tần Phương Linh, nắm lấy thời cơ, vô cùng bình tĩnh mà nói với Lưu Tuyết Lam: “Mẹ nuôi, làm phiền mẹ giúp con báo cảnh sát, rồi cho người tìm một cái máy tính đến giúp con.”
“Được.” Lưu Tuyết Lam lập tức báo cảnh sát, rồi bảo người làm đem một cái máy tính đến.