An Hinh vô cùng kinh ngạc, nếu như Hạ Phi là con trai của Tô Yên, vậy Hạ Vũ Mặc cũng như thế rồi.
Trước đó hai người còn thảo luận qua lại về cha mẹ của hai đứa nhỏ, Tô Yên cũng vì chuyện tìm con mà đã hao tổn không biết bao nhiêu là tinh lực. Lại không ngờ vòng tới vòng lui, hai đứa bé này lại ở ngay bên cạnh mình.
Đây quả thực là ông trời phù hộ mà.
Tô Yên nói: “Bây giờ không phải là lúc giải thích, mình sẽ nói chuyện này với cậu sau. Hồ Thanh đâu?”
“Mình nhốt cô ta lại trong nhà vệ sinh rồi.” An Hinh rất căng thẳng: “Nhưng mà sẽ không đóng được bao lâu đâu.”
Tô Yên mỉm cười nói: “Hinh Hinh, cảm ơn cậu.”
“Khách sáo với mình làm gì chứ.” An Hinh hỏi: “Tô Yên, tiếp theo phải làm như nào đây. Cậu nói đêm nay có trò hay, mặc dù mình thích hóng drama, nhưng mà tuyệt đối không muốn hít hà drama của cậu đâu.”
Tô Yên nghĩ ngợi: “Chuyện này quả thật là khó giải quyết, khó tránh khỏi Hồ Thanh không có nóng vội, là đi một bước dò xét một bước.”
Cô cũng không có ý kiến gì hay, chỉ có thể đụng chiêu thì phá chiêu thôi.
Cô có linh cảm rằng đêm nay sẽ vô cùng náo nhiệt.
“Hinh Hinh, trước tiên cậu mang túi xách trả lại đi.”
“Ừ.” An Hinh cũng không có chủ ý gì hay ho, mọi chuyện đều nghe theo Tô Yên.
Hồ Thanh bị giam trong phòng toilet. dùng sức đẩy mãi mà không mở cửa ra được. An Hinh bẽn lẽn đi vào trong đặt túi xách xuống.
“Ai ở ngoài đó?”
Hồ Thanh nghe thấy có tiếng bước chân, gào lên: “Có phải là mấy người nhốt tôi lại hay không, tốt nhất là đừng để tôi biết mấy người là ai, nếu không thì tôi sẽ cho mấy người biết tay.”
Đáp lại lời Hồ Thanh là không khí im lặng.
Hồ Thanh tức giận khôn nguôi, hô to lên: “Có ai ngoài đó không vậy?”
Một bà dì dọn dẹp vệ sinh đi ngang qua, nghe thấy âm thanh lại tò mò đi vào, lấy gậy chắn ngang cửa xuống.
Hồ Thanh thấy cửa vừa mở, trước mặt là một bà dì dọn dẹp vệ sinh lại vô cùng tức giận mà quát tới: “Mấy người bị điếc hết rồi hả? Tôi đã gọi cả nửa ngày mà không có người tới là sao, có biết tôi là ai không hả? Trong bụng tôi có mang đứa chắt trai đầu tiên của nhà họ Lục đó, nhỡ có gì sơ xuất thì mấy người có gánh nổi trách nhiệm không?”
Hồ Thanh hùng hùng hổ hổ, dồn hết sự tức giận của mình phát tiết lên đầu của bà dì dọn dẹp vệ sinh.
Nhân viên quét dọn đó không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.
Hồ Thanh nhìn thấy túi xách của mình đặt trên bồn rửa tay lại nhanh chóng tới cầm lấy, khẽ thở phào một tiếng trong lòng: “May là túi xách này không có mất, cái túi xách này có giá tới mấy chục ngàn đó.”
Chỉ là cái túi xách mấy chục ngàn mà thôi, Hồ Thanh lại xem như bảo bối mà nâng niu.
Cô ta đột nhiên nhận ra, mới vừa rồi là trò đùa dai của ai cơ chứ? Nhốt cô ta ở trong phòng vệ sinh có mục đích gì?
Hồ Thanh nhanh chóng mở túi xách ra, quả nhiên là bản kết quả xét nghiệm ADN đã không thấy đâu nữa.
“Là Tô Yên, nhất định là cô ta. Được, nghĩ rằng trộm đi rồi thì tôi sẽ hết cách vạch trần cô à.”
Hồ Thanh vừa nghĩ tới chuyện vừa nãy bị chơi xỏ lại tức giận lấy túi xách đi ra, muốn tìm Tô Yên tính sổ.
Sảnh lớn ở bữa tiệc mừng thọ liên tục xuất hiện rất nhiều khách khứa, nhưng vì sảnh lớn có độ chứa trên ngàn người nên cũng không cảm thấy chật chội lắm.
Hồ Thanh đi tìm Tô Yên ở trong đám người đó.
Người đâu rồi?
Sao lại không nhìn thấy nữa?
Lúc này, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bỗng xuất hiện ở sau lưng Hồ Thanh, Hạ Vũ Mặc cất giọng sữa non gọi tới: “Dì Hồ, dì đang có em bé, chắc đứng cũng mệt lắm nhỉ, nhanh ngồi xuống đi.”
Hạ Vũ Mặc bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, mỉm cười sáng lạn nhưng một đóa hoa tươi nở rộ.
Hồ Thanh quay đầu lại nhìn thấy hai đứa nhóc, nhớ đến chuyện đây là con của Tô Yên nên cô ta cũng không hề nể tình: “Đừng tưởng rằng như thế thì tao sẽ cảm kích mày, hai đứa con hoang như tụi bây, đợi lát nữa tao xử lý xong con nhỏ Tô Yên đó rồi sẽ tới dọn dẹp tụi bây.”
Dám gọi hai người họ là con hoang?
Ánh mắt Hạ Phi vô cùng lạnh lẽo, chỉ thoáng chốc đã muốn tiêu diệt Hồ Thanh này rồi.
Hạ Vũ Mặc cũng rất tức giận, nhưng mà hai đứa nhóc càng tức giận thì càng mỉm cười hiền lành đến vô hại.
Hạ Vũ Mặc mũm mĩm nói: “Dì Hồ đừng có nóng giận, nóng giận sẽ không tốt cho em bé đâu.”
Hạ Phi kéo cái ghế qua, cũng nói: “Dì Hồ nhanh ngồi xuống đi, cũng mệt rồi. Bà nội Trần có nói, bảo tụi con phải chăm sóc tốt cho dì Hồ.”
Vừa nghe được là Trần Tố Anh dặn dò, mà hai đứa nhóc này cũng rất hiểu chuyện, Hồ Thanh vênh váo tự đắc mà nói: “Coi như là tụi bây biết điều đó, vậy tao cũng miễn cưỡng ngồi xuống vậy.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc liếc mắt nhìn nhau, bên trong đôi mắt đen láy đó xoẹt qua một tia gian manh.
Hồ Thanh đặt mông ngồi trên ghế, lúc đầu cũng không cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ta ngồi bắt chéo chân, ngạo nghễ nói: “Rót cho tao cly nước, khát rồi.”
“Được, có ngay.” Hạ Vũ Mặc nở nụ cười ngọt ngào, lập tức chạy tới khu đồ ăn rót cho Hồ Thanh ly nước trái cây.
Hạ Vũ Mặc nở nụ cười gian tà, cái mụ phù thủy này dám bắt nạt dì Tô, tôi bỏ muối mặn chết bà.
Hạ Vũ Mặc cho vào rất nhiều muối, còn nhổ thêm mấy bãi nước bọt vào trong, lúc này mới ngay ngắn đi qua.
“Dì Hồ, mời dì uống nước trái cây.” Hạ Vũ Mặc cười tươi đến mức nhìn như một tên ngốc.
Hồ Thanh thật sự coi bản thân mình lúc này giống như một bà hoàng, tận hưởng sự phục vụ của hai đứa nhóc.
“Cũng nghe lời lắm đó.”
Hồ Thanh duỗi tay nhận lấy ly nước, đưa tới bên mép.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc rất ăn ý mà cùng nhau lùi lại mấy bước, hai anh em đều là bệnh vực người của mình. Hồ Thanh khi nãy nhắm vào làm khó dễ Tô Yên, bọn họ làm sao có thể buồn rầu mà đi được chứ.
Đó cũng không phải là phong cách của hai anh em bọn họ.
Hạ Vũ Mặc nhí nha nhí nhảnh, có vô số chiêu thức để chơi khăm người khác. Trước đây lúc còn ở trại mồ côi, những giáo viên cùng với hiệu trưởng có ai mà không bị Hạ Vũ Mặc chọc phá tới bấn loạn đâu chứ.
Lý Văn cũng đã từng bị Hạ Vũ Mặc chơi khăm suốt mấy đêm liền không dám ngủ, bởi chỉ lo ngủ dậy rồi lại phát hiện ra có con vật sống nào đó trên giường.
Tác phong của hai anh em chính là kiểu Hạ Vũ Mặc tạo ra rắc rối, Hạ Phi sẽ phụ trách dọn dẹp hỗn loạn.
Hồ Thanh uống một ngụm nước trái cây, mặn đến phun hết ra ngoài: “Sao lại mặn vậy chứ.”
Hồ Thanh theo bản năng đứng lên lại không đứng được, bởi váy bị dính chặt vào ghế rồi.
“Thứ con hoang, hai tụi bây chơi xỏ tao.”
Hồ Thanh kịp phản ứng, giận dữ không thôi, cầm ly nước trong tay ném về phía Hạ Vũ Mặc. Hạ Phi thân thủ nhanh nhẹn, ngay lập tức đá bay cái ly ra.
“Dám đả thương em trai tôi, muốn chết hả.”
Cái ly bị đá ra khiến nước trái cây bên trong bắn ra tung tóe, đổ ập về phía Hồ Thanh.
“Đồ của tôi!” Hồ Thanh vội vàng đứng lên, vì có hơi dùng sức nên chỉ nghe “rẹt” một tiếng, chiếc váy bị rách một miếng dính lại ở trên ghế, cả cái mông phía sau của Hồ Thanh đều lộ ra bên ngoài.
“Á!”
Hồ Thanh hét đến chói tai, cuống cuồng tìm vật che chắn nhưng xung quanh lại không có thứ gì cả. Cô ta lúc này trông như một gã hề vậy, gấp đến độ nhảy cẫng lên dò tìm xung quanh.
Tiếng la chói tai đó của Hồ Thanh thu hút tầm nhìn của đông đảo khách khứa ở bên này nhìn qua, nhìn thấy rõ đồ lót của người kia mặc là màu gì, mọi người đều xôn xao bàn tán, cũng có người cười vang một trận, thật khiến Hồ Thanh hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi cùng nhau làm mặt quỷ, nói: “Ai bảo bà mắng bọn tôi chứ, đáng đời.”
Hai nhóc con rất thông minh, không có nói là ra mặt vì Tô Yên, bởi không muốn người kia bị nói xấu.
Lúc vừa mới rời khỏi sảnh lớn, hai thằng nhóc đã cố ý đi tìm nhựa cao su vạn năng bôi lên khắp ghế.
Vạn Nhất nhìn thấy cảnh này cũng dở khóc dở cười. Mới vừa nãy anh còn đang tự hỏi hai thằng nhóc này tìm nhựa cao su làm gì, hóa ra là để dùng với mục đích này.
Trần Tố Anh đi qua, Hồ Thanh gấp đến độ suýt khóc: “Mẹ, hai thằng con hoang đó hại con.”
Trần Tố Anh lập tức cảm thấy khó chịu. Hai cục cưng mà bà thương yêu như vậy sao lại có thể chấp nhận việc nghe người khác gọi hai thằng bé là thằng con hoang chứ.
Kết quả giám định vẫn chưa có, nhưng Trần Tố Anh đã xem hai thằng nhóc như cháu của mình rồi, thân thương đến không chịu được.
“Còn không mau đi thay quần áo, đừng có làm xấu mặt với người khác nữa.” Trần Tố Anh ném áo choàng qua cho Hồ Thanh.
Hồ Thanh giận đến mặt đỏ hồng, nghiến răng nghiến lợi mà cầm lấy áo choàng buộc ở trên eo, che cái mông rồi cúi đầu chạy đi.