Bây giờ Tô Yên chỉ ước gì phủi sạch sẽ với Sở Hướng Nam, Chu Kiệt lại đẩy người đến bên cạnh cô, đây không phải là mang phiền phức tới cho cô sao?
Lời của Chu Kiệt khiến cho Sở Hướng Nam vô cùng vui mừng trong lòng, cực kỳ tích cực nói: “Tiểu Yên, anh vẫn luôn yêu em, chưa từng thay đổi, nếu như không phải vì Tô Vân cứ bám chặt, anh đã sớm ly hôn với cô ta rồi.”
Nói xong, Sở Hướng Nam lại bày tỏ thái độ với Chu Kiệt: “Cậu cả Chu, nếu như anh có thể giúp tôi thoát khỏi Tô Vân, để tôi có thể quay lại với Tiểu Yên, ân tình này, Sở Hướng Nam tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Tô Vân vừa nghe đã nổi giận: “Sở Hướng Nam, anh có ý gì? Trong bụng tôi đang mang đứa con của anh, anh lại muốn ly hôn với tôi, anh có còn là người không?”
Tô Vân đi qua kéo Sở Hướng Nam.
“Ai biết đứa con trong bụng cô rốt cuộc là của ai. Tô Vân, Sở Hướng Nam tôi cũng đã tận tình tận nghĩa với cô rồi.” Sở Hướng Nam nói bằng giọng điệu ác liệt, đẩy Tô Vân ra: “Cô chia rẽ tôi và Tiểu Yên, khiến tôi có lỗi với Tiểu Yên. Một người đàn bà ác độc như vậy, ngay cả tư cách xách dép cho Tiểu Yên cô cũng chả có, Sở Hướng Nam tôi sao có thể để ý cô.”
Tô Vân gào khóc như mưa: “Đứa con trong bụng tôi chính là con của anh. Sở Hướng Nam, anh không thể không có chút lương tâm nào mà nói xấu tôi như vậy.”
“Cô nói tôi uống say rồi va phải cô, tôi không hề có chút ấn tượng gì. Nói không chừng chính cô đã cắm sừng tôi, lấy đứa con này đổ tội cho tôi.” Sở Hướng Nam vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với Tô Vân, lời gì cũng có thể nói ra.
“Sở Hướng Nam, anh là đồ khốn nạn.” Tô Vân lại đến kéo tay Sở Hướng Nam, la lối khóc lóc: “Anh thấy tôi nghèo túng rồi, nhà họ Tô không cần tôi nữa, nhà họ Chu cũng không nhận tôi, nên anh muốn trở mặt. Chút suy nghĩ đó của anh, đừng cho là tôi không biết. Anh vốn không hề thích Tô Yên, anh chỉ là nhìn trúng thân phận con gái nuôi của Lý Mộc Sinh của cô ta bây giờ mà thôi.”
Tô Vân và Sở Hướng Nam cứ như vậy mà xé mặt nhau. Tô Yên và Chu Kiệt nhìn nhau một cái, ai cũng không tới ngăn cản, bày ra dáng vẻ yên lặng xem kịch.
Chỉ là Tô Yên thấy có chút buồn bực. Làm quái gì mà hai người này cắn xé nhau còn lôi cả cô vào, chả phải đây là nằm không ăn đạn sao?
Sở Hướng Nam tranh cãi: “Tấm lòng tôi dành cho Tiểu Yên có trời cao chứng giám. Đều tại người đàn bà ác độc như cô đã hại Tiêu Yên hiểu lầm tôi. Tiểu Yên, em nhất định phải tin anh, anh thật sự yêu em. Mọi chuyện đều là do Tô Vân ép anh, đêm tân hôn cũng là cô ta bỏ thuốc anh.”
“Tôi khinh.” Tô Vân phun một ngụm nước miếng, hổn hển nói: “Lúc đó đừng cho rằng tôi không biết anh căn bản là tỉnh táo, anh chỉ giả vờ, anh nghe thấy tôi là con gái của Chu Hoàng Long, anh đã vì tương lai của bản thân mà tự nguyện vứt bỏ Tô Yên, là anh tư lợi cá nhân, tôi không hề ép anh.”
Hai người này tố giác nhau. Trước kia vì lợi ích mà bu bám vào nhau, hiện tại trên người Tô Vân đã không còn lợi ích đáng mưu cầu nữa, đương nhiên là Sở Hướng Nam hận không thể đá cô ta đi.
Sở Hướng Nam thấy Tô Yên thờ ơ không chút động lòng, thầm hạ quyết tâm, hung hăng hất Tô Vân ra, tức giận chỉ Tô Vân: “Đủ rồi! Cô nhìn thử bộ dạng hiện tại của cô đi, có khác gì với mấy mụ đàn bà chanh chua trong chợ không. Hai chúng ta đã bước đến điểm cuối rồi, thức thời thì dứt khoát ly hôn đi, dễ hợp dễ tan, có lẽ tôi còn có thể cho cô một ít bồi thường.”
“Muốn ly hôn thì không có cửa đâu.” Tô Vân ôm bụng, sắc mắt trắng bệch, bụng dưới đau đớn từng đợt. Hành vi của Sở Hướng Nam khiến cô ta cảm thấy thất vọng tột cùng, cười khẩy nói: “Sở Hướng Nam, anh thật sự nghĩ là Tô Yên còn có thể quay lại với anh à? Anh đúng là nằm mơ. Cô ta đã trèo lên được nhà họ Lục, còn một đứa con riêng như anh, cô ta căn bản là không thèm liếc đến. Không tin thì anh hỏi cô ta xem.”
Sở Hướng Nam nhìn về phía Tô Yên, mở miệng, nhưng lại không dám nói.
Từ sau khi anh ta trở mặt với Tô Yên, Tô Yên như thể đã hoàn toàn thay đổi. Thậm chí anh ta tặng hoa cũng vô dụng, nói lời ngon tiếng ngọt cũng đều dùng hết rồi, Tô Yên vẫn quyết tâm không quay đầu lại.
Trong bữa tiệc từ thiện, Sở Hướng Nam đã nhìn ra quan hệ giữa Tô Yên và Lục Cận Phong không bình thường, khẳng định có chuyện. Nếu như đi hỏi, không phải câu trả lời mà anh ta muốn, đó chả phải là vả mặt sao?
Chu Kiệt nhíu mày, nhìn Tô Yên một cái, giọng điệu xen lẫn sự khinh bỉ: “Sao ánh mắt của cô trước kia tệ thế, thứ đàn ông như vậy mà cũng nhìn trúng được.”
Tô Yên xòe hai tay ra, nhún vai: “Có ai sống cả đời mà chưa từng gặp qua vài tên cặn bã.”
“Tiểu Yên.” Sở Hướng Nam nhìn Tô Yên một cách thâm tình: “Tất cả mọi chuyện thật sự đều là do Tô Vân gây trở ngại ở giữa. Bây giờ anh lập tức ly hôn với cô ta, cho em một lễ cưới hoành tráng. Trước kia không phải em đã nói muốn tổ chức lễ cưới ở Provence sao, chúng ta sẽ đến Provence…”
“Dừng lại.” Tô Yên vội vàng giơ tay ngắt lời Sở Hướng Nam: “Ngài Sở, tôi và anh không quen.”
Cô thật sự chịu không nổi sự thâm tình giả dối của Sở Hướng Nam. Vừa nghĩ đến trước kia mình từng qua lại với loại đàn ông như vậy, cô thật sự là ước gì có thể xuyên ngược về lúc biết Sở Hướng Nam, hung hăng tát bản thân mấy bạt tai.
Đây đúng là một vết nhơ lịch sử của cô.
Tô Yên nhìn Chu Kiệt: “Người do anh dẫn đến, làm phiền anh xử lý cho.”
Chu Kiệt cũng thật sự không quen nhìn vẻ mặt ghê tởm, dối trá đó của Sở Hướng Nam, quả thật là làm mất mặt các cậu ấm nhà giàu trong giới quyền thế.
“Xin lỗi, đã gây thêm rắc rối cho cô rồi.” Chu Kiệt xin lỗi Tô Yên một cách vô cùng chân thành, giọng điệu còn có mấy phần đồng cảm với Tô Yên. Sau đó anh ta phân phó vệ sĩ: “Mời cậu Sở ra ngoài.”
Chu Kiệt vừa ra lệnh, vệ sĩ đã lập tức đi về phía Sở Hướng Nam, rất có điệu bộ nếu như Sở Hướng Nam không đi thì sẽ quăng người ra ngoài.
Sở Hướng Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Yên: “Tiểu Yên, anh chỉ cần em nói một câu, em và Lục Cận Phong rốt cuộc có quan hệ gì? Có phải là vì anh ta nên em mới từ chối anh?”
Tô Yên thật sự cạn lời.
Cái giọng điệu như thể cô có lỗi với anh ta đó là có ý gì?
“Sở Hướng Nam, làm phiền anh hiểu cho rõ, tôi và anh sớm đã không còn quan hệ gì rồi, tôi và ai có ở bên nhau hay không, cũng chẳng liên quan gì đến anh hết.”
Nếu như không phải trước kia tốt xấu gì cũng từng ở bên nhau, Tô Yên thật sự muốn chửi thề.
Trước kia cô còn cảm thấy đó là một kỷ niệm đẹp, dù sao thì cũng là người đàn ông đầu tiên mà cô thích. Hiện tại, cô chỉ hận không thể xóa bỏ Sở Hướng Nam khỏi cuộc đời mình.
Sở Hướng Nam bày ra dáng vẻ chịu tổn thương quá nặng, đau lòng nói: “Tiểu Yên, em quả thật ở bên Lục Cận Phong. Lục Cận Phong sống không lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, em tìm một người sắp chết để trả thù anh. Ngoài anh ra, em còn có thể tìm được một người đối xử tốt với em như anh sao?”
“Ngài Sở, anh nghĩ nhiều quá rồi.” Chút lòng nhẫn nại còn sót lại của Tô Yên hoàn toàn biến mất, cười lạnh: “Lục Cận Phong mạnh hơn anh nhiều đấy. Hơn nữa, nếu như ngày nào đó anh ấy ngoẻo rồi, tôi sẽ trực tiếp được kế thừa gia tài hàng tỷ, đó chính là điều mà người khác có nằm mơ cũng không có được.”
Vừa nghe đến gia tài hàng tỷ, đôi mắt của Sở Vân và Sở Hướng Nam phát sáng, sự tham lam và thèm muốn trong đáy mắt có muốn che giấu cũng không được.
Tô Vân buột miệng nói: “Nhiều vậy sao?”
Chu Kiệt cũng kinh ngạc nhìn Tô Yên một cái. Người phụ nữ này, dã tâm thật lớn, cũng thật… đủ vô tình.
Người còn chưa chết, đã bắt đầu nhớ thương đến di sản của người ta rồi.
Sở Hướng Nam bị vệ sĩ đuổi ra ngoài. Tô Vân cũng muốn đi, nhưng Chu Kiệt chưa nói, cô ta cũng không dám đi.
Tô Vân ôm bụng, thay đổi dáng vẻ chua ngoa khi đối mặt với Sở Hướng Nam lúc này, yếu ớt nhìn về phía Chu Kiệt: “Cậu cả Chu, bụng tôi thật sự rất đau, cậu cũng thả tôi đi đi.”
Tô Vân không dám gọi “anh” nữa, tự rước lấy nhục.
Chu Kiệt lạnh lùng nói: “Cô vội vã thế làm gì. Cái chân này của tôi là vì mụ đàn bà đê tiện là mẹ cô mà gãy, mẹ làm con chịu, muốn đi cũng được, để lại một chân.”
Tô Vân trực tiếp sợ điếng người.
Tô Yên liếc Chu Kiệt một cái. Sẽ không thật sự chặt đứt một chân của Tô Vân chứ?