Chân Tô Yên càng run lên dữ dội, trong lòng Lục Cận Phong lại càng hoảng sợ hơn.
Nhưng anh thật sự không biết những thứ này ở đâu ra, anh vô cùng oan uổng.
“Yên Yên, em nghe anh giải thích...”
“Được, anh giải thích đi.”
“Là thế này, Trình Mẫn này là người mới đến, người bên dưới tuyển dụng, anh cũng không có hỏi đến...”
Tô Yên ngoảnh đầu sang một bên nói: “Em không nghe, em không nghe.”
Lục Cận Phong: “...”
Đây không phải là kiểu ngang ngược không nói lý lẽ điển hình sao?
Người bảo anh giải thích là Tô Yên, người không muốn nghe giải thích cũng là Tô Yên.
Làm đàn ông cũng khổ quá rồi.
“Vậy được thôi.” Lục Cận Phong lại thở dài một hơi nói: “Nếu em đã không nghe, vậy thì xem đi.”
Trong phòng làm việc của Lục Cận Phong có camera giám sát, muốn biết tại sao trong phòng làm việc lại xuất hiện những thứ này, chỉ cần xem video giám sát là biết ngay.
Lục Cận Phong trích xuất video giám sát ra, rất nhanh đã trích ra được sự thật.
Đôi vớ da và bao cao su trong thùng rác đều do thư ký tên là Trình Mẫn này làm, còn về mục đích làm vậy thì trong lòng cũng tự hiểu được.
Còn trẻ như vậy mà lòng dạ lại thâm sâu quá.
Có chứng cứ rành rành, Lục Cận Phong đứng thẳng lưng lên, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn nhiều: “Yên Yên, em cũng không tin tưởng anh quá rồi.”
Lục Cận Phong làm ra vẻ thất vọng, giọng điệu rất đau lòng.
Tô Yên trừng mắt lườm Lục Cận Phong một cái, nói: “Nếu bà đây không tin anh, vừa nãy đã lấy gia pháp ra chăm sóc anh rồi, hơn nữa suy cho cùng vẫn là số đào hoa anh gây ra, trách nhiệm của anh hết.”
“Đúng đúng đúng, vợ nói gì cũng đúng.” Lục Cận Phong thuận theo Tô Yên nói: “Anh lập tức đuổi việc cô ta ngay.”
Lục Cận Phong không chỉ đuổi việc Trình Mẫn, tất cả nữ nhân viên của phòng thư ký đều phải đổi thành nhân viên nam, đày tất cả nữ nhân viên của công ty vào lãnh cung hết.
Mọi người trêu đùa qua lại, vẫn có rất nhiều người ngưỡng mộ Tô Yên.
Cả đời người phụ nữ có thể có được tình cảm chân thành như vậy, có thể có được một người đàn ông mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến mình, đó chính là chuyện đáng để khoe khoang và hạnh phúc biết bao.
Chuyện của Tô Duy cũng trở thành chuyện Tô Yên lo lắng nhất, cô vẫn không liên lạc được với cậu ta, cô không thể làm gì hơn chỉ đành nói với Lâu Doanh.
Lâu Doanh cũng ở nước M, nếu như Lệ Quốc Minh đưa Tô Duy đến nước M thật, không chừng Lâu Doanh còn có cách để đưa người trở về.
Lâu Doanh biết được Tô Duy đã nhận Lệ Quốc Minh, còn đi cùng Lệ Quốc Minh, cô ta tức giận mắng trong điện thoại: “Ăn cháo đá bát, đi theo chịu chết đi.”
Ngoài miệng mắng như vậy, nhưng sao Lâu Doanh có thể không quan tâm được.
Tô Duy chính là em trai ruột của cô ta.
Tô Yên gọi điện thoại xong, cô nghĩ có Lâu Doanh ở đó, trong lòng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Hạ Phi vừa trở về từ nhà cũ lại phải ra ngoài, Tô Yên nhìn thấy vẫy tay gọi: “Cục cưng à, con đi đâu đó?”
“Thầy Xa tìm con, đề tài làm lúc trước đã có tiến triển rồi, bảo con qua đó.” Hạ Phi bước đến nói: “Mẹ, có việc gì sao?”
“Cục cưng à, sau này con muốn làm bác sĩ sao?”
“Tạm thời chưa có ý định này, nhưng học nhiều thêm một chút cũng không phải là chuyện xấu.” Giọng điệu của Hạ Phi toát lên sự sâu xa không phù hợp với lứa tuổi, nói: “Con muốn giống như cha, trở thành một người tài giỏi.”
“Có chí lắm.” Tô Yên vô cùng vui mừng nói.
Hạ Vũ Mặc từ trên lầu đi xuống, bỗng nhiên chêm thêm một câu: “Anh ơi, không phải người giỏi nhất trong nhà chúng ta là mẹ sao?”
Nếu Lục Cận Phong có ở đây, nghe những lời này chắc chắn sẽ rất tổn thương.
Địa vị trong nhà, vừa nhìn đã biết ngay.
Tô Yên bị chọc cười nói: “Giác ngộ sâu sắc ghê.”
Hạ Phi nói: “Bàn về vũ lực thì cha giỏi nhất, còn bàn về lực sát thương đương nhiên mẹ giỏi hơn rồi, ai bảo mẹ là người cha yêu thương nhất chứ.”
“Sao hôm nay hai đứa con dẻo miệng vậy, ai dạy đó?”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cùng đồng thanh: “Bọn con biết thức thời mà.”
Tô Yên: “...”
Hai đứa con trai này, suy nghĩ cũng rất chín chắn.
Hạ Phi lại nói: “Mẹ ơi, cha nói đợi các em trai trong bụng chào đời, sau này năm người đàn ông bọn con sẽ bảo vệ mẹ.”
“Vậy chẳng phải mẹ sẽ rất ngầu sao?” Tô Yên nghĩ đến cảnh tượng đó, năm người đàn ông vây quanh cô, quả thật là đứng trên đỉnh cao của cuộc đời mà.
Đừng thấy Lục Cận Phong ngoài miệng nói không thích con trai, nhưng nếu như là con trai của mình thật anh cũng rất quan tâm.
Dù sao thì lúc mang thang Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc Lục Cận Phong không ở cạnh Tô Yên, lần này lại mang thai hai bé trai song sinh, cho dù Lục Cận Phong buồn vì không phải con gái, nhưng anh cũng rất yêu thương ba mẹ con cô.
Hạ Vũ Mặc cười nói: “Chắc chắn rồi.”
Hạ Phi còn vội đến chỗ Xa Thành Nghị, nói: “Mẹ ơi, con phải đi rồi, sắp đến giờ hẹn với thầy Xa rồi.”
“Đi đi, bảo Vệ Long đưa con đi.”
Hạ Phi đã đi, Tô Yên lại nhìn sang Hạ Vũ Mặc nói: “Tiểu Vũ, mẹ tìm cho con một trường học rồi, ngày mai đi học nhé.”
Hạ Vũ Mặc đã rất lâu không đến trường, cho dù Lục Cận Phong có thể mời thầy giáo đến nhà dạy, nhưng suy cho cùng vẫn không sánh được với bầu không khí ở trường.
“Mẹ ơi, vậy anh con có đi không?”
“Với chỉ số thông minh của anh trai con, không cần đi học tiểu học nữa.”
Tiểu Vũ cũng đã hơn năm tuổi, Tô Yên không cho Tiểu Vũ đi học mẫu giáo nữa, vào thẳng tiểu học.
Hạ Vũ Mặc: “...”
Cậu bé có cảm giác chỉ số thông minh của mình đang bị dẫm đạp dưới đất.
“Mẹ à, con đã tự học xong kiến thức trung học cơ sở rồi, mẹ bảo con đi học tiểu học, như thế cũng làm khó con quá.”
“Cục cưng à, con mới hơn năm tuổi thôi, có thể đừng xuất sắc hơn người như thế được không.” Tô Yên kinh ngạc, cả thế giới biết bao nhiêu năm mới xuất hiện một thần đồng như vậy, mấy năm trước có một đứa trẻ mười một tuổi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Harvard, như thế đã xuất sắc lắm rồi, bây giờ nhà cô có tới hai đứa con trai thần đồng, thật sự chịu không nổi mà.
Hạ Vũ Mặc buông thõng hai tay, vẻ mặt bất lực nói: “Cũng hết cách, ai bảo gen của cha mẹ tốt như vậy.”
“Con vẫn nên đi học tiểu học trước đi, cùng lắm thì mẹ đồng ý mỗi năm cho con nhảy lớp một lần.” Tô Yên không muốn hai đứa con trai của mình đều quá nổi bật, bây giờ vẫn còn nhỏ, vẫn chưa đến lúc để bọn chúng tỏa sáng.
“Vậy được thôi, cứ coi như đi chơi vậy.”
Những ngày tiếp theo vẫn rất yên bình.
Tô Yên đi khám thai định kỳ, Lục Cận Phong cho dù bận cách mấy cũng sẽ bớt chút thời gian đi cùng Tô Yên.
Sau khi Tô Duy đi cùng với Lệ Quốc Minh, hoàn toàn không có tin tức gì, Lâu Doanh cũng không có tin tức. Truyện mới cập nhật
Mùa đông lạnh lẽo lặng lẽ trôi qua, đã sắp bước sang mùa xuân rồi.
Lục Cận Phong lại càng bận rộn hơn, Tô Yên đã mấy ngày liền không nhìn thấy Lục Cận Phong.
Sau khi Trần Tố Anh xuất viện, mỗi ngày đều đến ở cùng Tô Yên cho cô đỡ buồn, An Hinh cũng cách dăm ba hôm lại đến ngồi một chút, như thế Tô Yên mới không thấy quá buồn chán.
Chớp mắt.
Bụng của Tô Yên cũng được tám tháng rồi, cô đã từng bị xuất huyết một lần.
Bên phía bệnh viện đề nghị giữ lại thai, nếu thật sự không được nữa thì chỉ có thể cho đứa bé chào đời sớm.
Càng đến gần ngày sinh trong lòng Tô Yên lại càng lo lắng.
Tô Yên đã nhập viện để theo dõi.
“Lục Cận Phong, em thấy hơi sợ.” Ban đêm Tô Yên phải nắm lấy tay Lục Cận Phong, nếu không cô sẽ không ngủ được.
Lục Cận Phong túc trực bên giường, nói: “Có anh ở đây mà, mau ngủ đi.”
Đôi mắt Lục Cận Phong hằn lên tia máu, anh cũng đã lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
“Lục Cận Phong, có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
“Không có” Lục Cận Phong cười nói: “Có chồng em trấn giữ, có thể xảy ra chuyện gì được sao?”
“Đúng rồi, đã lâu em không thấy Hạ Huy rồi, không phải anh ta đến nước M rồi sao, vẫn chưa về à?”
“Chưa, tạm thời anh để cậu ta ở bên đó, bảo cậu ta ở đó trông chừng, không phải Tô Duy cũng ở đó sao? Đúng lúc có thể nghe ngóng chút tin tức.”
“Ồ!”
Trong lòng Tô Yên hơi hoang mang, nhưng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến.
Chưa được bao lâu Tô Yên đã ngủ rồi.
Lục Minh Khánh xuất hiện ở trước cửa, Lục Cận Phong đắp chăn cho Tô Yên xong mới ra ngoài.
“Ra ngoài nói chuyện.”
Đóng cửa lại, Lục Cận Phong bước ra xa một chút nói: “Sao cậu lại đến đây?”
Lục Minh Khánh muốn nói rồi lại thôi: “Anh cả, nếu như chống đỡ không nổi thì xin phá sản đi.”