- Hán Đường
Cẩm Nhiên quỳ xuống đất, nâng đầu Hán Đường lên, nhìn kẻ gây ra chuyện này: Kim Lăng. Cô bé nhìn cậu với anh mắt giận dữ, giọng như kìm nén cơn giận, hét lớn
- Anh điên à, sao đánh cậu ấy
- Đừng xen vào, đây là truyện của đàn ông
- Chuyện đàn ông? Anh bị bệnh hả, anh mới có 11t Hán Đường còn kém anh tới 5 tuổi, đàn ông gì chứ
- Tốt nhất nên im lặng để tôi xử lý, đừng xen vào
- Cậu ta có làm gì cậu đâu chứ
- Có! Cậu ta muốn cướp đồ của tôi
- Cướp đồ của cậu? Là món đồ gì? Tôi sẽ đền cậu cái khác
- Em biết gì mà nói, nó là thứ quan trọng nhất, không bao giờ có cái thứ hai, chỉ có tôi mới có, không được
- Rốt cuộc nó là thứ gì, Anh cứ vòng vo làm sao tôi biết được
- Không nói nhiều, cậu ta đáng đánh
- Anh...
- Các cô các cậu rốt cuộc đánh lộn cãi nhau xong chưa? Lên phòng hội đồng uống trà cho tôi!!!
Thầy giám thị hét lớn, ba đứa nhóc bị dẫn tới phòng hội đồng uống trà ăn bánh, “ tâm sự” với thầy hiệu trưởng. Thầy bước vào, mái tóc nâu bị gió đánh rối, khuôn mặt thanh thoát như bông hoa sen giữa đầm lầy. Cơ thể cao chừng mét 8, bộ đồ comple màu nâu cà phê chỉnh tề nghiêm trang. Đôi giày da bóng nhoáng, cặp khính màu đen tri thứ vô cùng. Càng nhìn cành đẹp zai, a.... Không đúng, sao quen vậy, Kim Lăng nhìn lại. Chết rồi, ANH HAI
- Yo, Nhị thiếu gia Lý, có vẻ tôi đi lâu quá nên cậu ngày càng đổ đón nhỉ?
- Ất ơ
- Cái thằng nhóc này..... e hèm... Các em vì sao đánh nhau trong trường học?
- Dạ... thưa thầy, Kim Lăng anh ấy nói Hán Đường bạn cùng lớp với em cướp đồ của bạn ấy?
- Cướp đồ? Thiếu gia họ Lý đồ còn để xó hàng tấn sao lại chi ly một món đồ với đàn em lớp dưới
- Nó là đồ quan trọng
- Quan trọng tới cỡ nào?
- Quan trọng.... Bằng mấy lần nhìn đi vệ sinh của tôi
- Phụt.... Khụ khụ.... không lẽ Lý KIm Lăng cậu lớn rồi vẫn đóng bỉm á? Hay cậu ta lấy cái bô nhà cậu.
Thầy hiệu trưởng đang uống nước thì sặc, Cẩm Nhiên và Hán Đường cười tủm tỉm, các giáo viên thì dở khóc dở cười với đoạn hội thoại.
- Tôi đã gọi cho phụ huynh các em, giờ thì ngồi đây làm bản tường trình.
- Thầy em viết xong rồi!!!
Cẩm Nhiên đưa bản tường trình dài 2 mặt đưa cho Hiểu trưởng, anh chàng lại bị sặc lần hai, vỗ ngực lia lịa
- Em làm xong rồi?
- Vâng
- Sao em biết?
- Thế không làm bản tường trình thì lên đây ngắm thầy chắc. Hoang tưởng
- - - Em là giải phân cách nỗi tức giận của Thầy Hiệu trưởng yêu quý - - -
- Con trai, rốt cuộc con đánh bạn vì sao?
- Nó cướp đồ của con
- Thôi đi ông tướng, người ta lấy đồ của anh chưa?
- Vừa lúc nãy con không tới kịp là mất
- Thế là gì?
- Là....
- Mẹ ơi!
- Nhiên Nhiên hả con? Rốt cuộc Lăng Lăng bị lấy gì mà đánh người vậy?
- Con không biết?
- Thiệt tình? Thôi mấy đứa bổ qua cho nhau rồi đi về lớp đi, nhớ đừng có gây lôn nữa đó.
- Vâng! Con chào mẹ
Vậy là Cẩm Nhiên một thân một mình lôi hai tên con trai về lớp học. Thời gian cứ trôi thế đến lúc tan học, Cẩm Nhiên ra khỏi của thì Kim Lăng đã đứng đợi sẵn
- Á, KIM LĂNG. SOÁI CA CỦA TRƯỜNG< I LOVE YOU.
- Trời ơi, công tử Lý tới đợi ai kia, mau xem ai để làm quen....
Mọi người xì xào to nhỏ, nhìn tới nhìn lui. Thấy con mồi xuất hiện ( Cẩm Nhiên) cậu như báo lớn.
- Đi về, mẹ tôi đang chờ
- Biết rồi
Hai đứa lẽo đẽo trong sự ghen tị của cả nam và nữ học sinh trong trường.