Như Phong một đường đi thẳng đến nhà ăn, vị quản gia đó thấy vậy liền bưng
lên vài món ăn địa phương. Như Phong suy nghĩ rồi chọn ăn bánh bao với
bát cháo.
Ngồi ăn được một lúc thì Như Phong thấy bốn người bọn họ đi tới.
Như Phong gật đầu chào, trong miệng ngốn 1 đống bánh bao, thật sự là khó nói ra lời.
Dục Tuyên đi đến, đưa giúp cho Như Phong ly trà, còn miệng thì quát: “Thật
là, ta đã nhắc ngươi đừng ăn một lần nhiều như thế. Bây giờ thì tốt rồi, ngay cả nói cũng không nói được.
Hai má Như Phong đều
phồng lên, nàng ăn món điểm tâm bánh bao hay gì đó thì luôn muốn một lần ăn cho nhanh, vì vậy đôi khi cũng hay bị nghẹn, nhưng lại không rút
được kinh nghiệm. Còn Dục Tuyên và nàng đã ở chung với nhau được một
tháng thì đương nhiên biết rõ nàng có thói quen nhỏ này.
Như Phong liền uống một ngụm trà của Dục Tuyên đưa, nuốt được hết đống đồ
ăn trong miệng rồi mới hỏi: “Sao các người dậy muộn thế ta còn tưởng
rằng ta dậy muộn nhất chứ.”
Thật ra ngươi là người dậy muộn nhất đấy. Dục Tuyên bĩu môi nói: “Ha ha, lâu lâu mới ngày không đi học mà.”
Dục Tước thấy Dục Tuyên và Như Phong có hành động ăn ý như vậy thì trong lòng có tư vị không nói nên lời.
Như Phong gật đầu đồng ý, nói: “Buổi sáng hôm nay, các ngươi có vui vẻ hay không vậy?”
Trong lòng mọi người đều sửng sốt, tưởng rằng hắn đã biết chuyện cố ý an bài hôm nay rồi.
Không ngờ Như Phong lại nói tiếp: “Tâm trạng ta thì đang rất tốt, sáng sớm đã gặp phải một đôi tỷ muội song sinh xinh đẹp như hoa. Thiên Trạch, ngươi thật là có phúc, có thể có được các nàng hầu hạ.” Ngữ khí của Như Phong mang theo vẻ hâm mộ.
Trong lòng mọi người đều nhẹ nhỏm, lúc Vân Thiên Trạch đang định nói gì đó thì Như Phong liền nói tiếp:
“Nhưng ngày tháng vui vẻ của ta cũng sắp đến rồi. Không bao lâu nữa, sư
muội sư đệ sẽ đến thăm ta, lúc đó tới các ngươi sẽ hâm mộ ta. Ha ha,
không phải ta khoe khoang chứ sư muội sư đệ của ta đều là mĩ nhân đó.”
Như Phong vỗ ngực: “Nhìn ta là biết rồi”
Mọi người trợn tròn mắt, suýt cắn phải lưỡi của mình.
Sau khi ăn xong, Vân Thiên Trạch liền mở miệng hỏi: “Như Phong, tối hôm nay ở Phàm Tiên Các sẽ có một buổi biễu diễn ca múa, ngươi có muốn đi xem
không?”
Đang vui vẻ nhưng Như Phong đột nhiên cau mày lại: “Nhưng không phải Tước ca ca không cho ta đi vào trong đó sao?”
Dục Tuyên tiếp lời: “Ai da, ca ca chỉ không cho ngươi đi làm loạn, còn hôm
nay là đi xem biễu diễn ca múa chuyên nghiệp. Chúng ta chỉ có tinh thần
là thưởng thức nghệ thuật, vậy mà đầu ngươi lại nghĩ đi đâu rồi?”
“Ồ, là như vậy hả? Như thế cũng tốt, dù sao chỉ cần đi là được. Mà các ngươi cũng đi sao?”
Mọi người đều gật đầu, khóe miệng của Như Phong cong lên: “Tiểu Ảnh à, ta
không nghĩ tới nhà ngươi cũng có hứng thú với buổi biễu diễn này. Thật
sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo ha.”
Dung Ức Ảnh gật đầu nhanh: “Không nghĩ là ngươi cũng nhiều chuyện hơn rồi.”
“Thì vốn là thế mà.” Như Phong lơ đễnh trả lời.
***
Ăn điểm tâm xong, Vân Thiên Trạch phải đi thu xếp việc xem biểu diễn còn mọi người tụm lại một chỗ để nói chuyện phiếm.
Như Phong, cuộc thi khảo lần này như thế nào?” Dục Tước thấy Như Phong đang đùa với tỷ muội xinh đẹp người ta liền vội hỏi.
Như Phong đành quay sang Dục Tước rồi trả lời: “Còn như thế nào? Trừ âm học ra, những môn khác thì không có vấn đề gì.”
“Vậy ngươi thấy việc trở thành học trưởng có bao nhiêu phần chắc chắn?”
“Ít hay nhiều gì thì ta cũng đã gắng hết sức. Yên tâm, ta tin tất cả sẽ
không tệ, vì chúng ta có duyên tốt như vậy, chắc là không sao.” Nói đến
việc này thì Như Phong cũng có chút không tự tin rồi, Phong Hiền Viện
nhân tài đông đúc. Mặc dù bản thân mình cũng không tệ nhưng cũng không
biết thực lực của người khác như thế nào. Cho nên dù muốn nói nắm chắc
phần thắng nhưng Như Phong cũng không nói nên lời.
“Yên
tâm đi, ngươi nhất định có thể được.” Dục Tước vốn là không muốn cho Như Phong thân thiết với các thị nữ, nhưng bây giờ thấy Như Phong phiền
não. Hắn cũng không chịu được mà vội vàng an ủi.
………
Sau
khi ngồi tán chuyện phiếm thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Mọi
người muốn đi sớm hơn nửa tiếng để đến Phi Tiên Các chờ. Liền sớm khởi
hành, Như Phong vừa bước xuống ngựa liền quan sát cách bày trí của Phàm
Tiên Các.
Màn che màu trắng thật long trọng, bên trong
đại sảnh có mấy cây trụ lớn màu đỏ, bên trên dán những bông giấy vàng.
Chỗ ngồi được bày trí hợp lý, dùng rèm ngăn ra. Các chất liệu kiến trúc
đều làm bằng gỗ loại thượng hạng. Tú bà lại rất thông minh, khóe léo mà
bày trí khung cảnh đẹp như phàm trần mà ngược lại có vài phần giống như
tiên cảnh.
Nhóm Như Phong có chỗ ngồi ở hàng đầu, đúng
là có tiền có thể khiến quỷ đẩy ma, tầm nhìn thật là tốt. Lúc Như Phong
vừa ngồi xuống thì lại thấy tên Bạch Nhất Quân kia đang ngồi trước mặt
nàng lắc lư.
“Úy Trì Như Phong, chúng ta thật có duyên
ha, vậy mà cũng có thể gặp nhau.” Bạch Nhất Quân ngoài cười nhưng trong
không cười mà nói.
Như Phong giương mắt lên nhìn, cùng
ngồi với Bạch Nhất Quân có mấy người đều là đồng môn quen biết. Vì vậy
có chút lịch sự gật đầu chào hỏi. Bên kia có chút kinh ngạc nhưng đều
gật đầu đáp lại. Như Phong nghĩ cũng đúng. Dù sao học viện cũng chỉ cho
phép thời gian nghỉ mới được ra ngoài du ngoạn, vì vậy bây giờ thấy các
bạn đồng môn trong thanh lâu cũng không phải chuyện lớn.
“Như Phong, ngươi biết người cuối cùng ra biễu biễn là ai không?” Bạch Nhất Quân phe phẩy cây quạt, đắc ý hỏi.
Như Phong chớp mắt mấy cái, nghi hoặc lắc đầu.
“Đó là người đẹp của ta, Vũ Yên cô nương. Nàng vì ta mà cố ý nhận lời tới Phàm Tiên Các”.
Như Phong lúc này mới hiểu ra, khó trách vừa đến đây đã cảm thấy cảnh nơi
này có cảm giác quen thuộc, nguyên do nơi này là xích điếm [chắc là chi
nhánh] của Phi Thiên Các ở thành Càng Châu.
“ Ngươi chắc chắn là nàng đến vì ngươi?” Như Phong dùng cây quạt che khuất nữa bên
mặt, tới gần Bạch Nhất Quân thấp giọng nói: “Ta nhớ là lần trước ngươi
bại bởi ta, Vũ Yên cô nương vốn là bằng hữu của ta”.
“Hừ, thế thì sao? Tuy võ công của ta so với ngươi ngang nhau, nhưng hôm nay
là so về tiền tài.” Bạch Nhất Quân sắc mặt trắng không còn chút máu
nhưng rất nhanh liền hồng nhuận trở lại.
Như Phong cau mày, vậy thì thật là…, rốt cục lúc nào mình mới có nhiều tiền đây?
Một tay tựa má, một tay phe phẩy quạt, nhưng Như Phong lại hấp dẫn nhiền
ánh mắt nhìn. Như các cô nương này ngượng ngùng xấu hổ, tự nhiên lại dịu dàng trang nhã…
Nhóm người Dục Tước lại một lần nữa cảm nhận được: Như Phong rất có sức hấp dẫn đối với nữ nhân.
Buổi biễu biễn chính thức bắt đầu, Như Phong nghiêm túc thưởng thức, đã ném tiền vào đây thì đương nhiên phải xem cho tốt.
Như Phong thật nồng nhiệt say mê nhưng bốn người khác cứ len lén mà nhìn Như Phong.
Thật ra Như Phong không thèm để ý tới bọn họ nhưng trong lòng lại thấp thỏm
không yên. Cũng sắp đến buổi tối rồi, không biết rốt cuộc là bọn họ nghĩ ra cách gì để đối phó mình đây?