Edit : Stupid mermaid
Beta: Lan Hương
Thấy Như Phong mê man, Túy Nguyệt thở dài một hơi, trên trán đầy mồ hôi.
Ngoài cửa, Dục Tước, Vân Thiên Trạch cùng Hàn Sơn sốt ruột chờ đợi, ba người
làm các học tử khác chú ý, nhưng toàn bộ đều bị Dục Tuyên đuổi đi.
Không lâu sau, Dục Tuyên chạy trở về, gấp gấp hỏi: “Ca ca, Như Phong bây giờ thế nào rồi?”
“Vẫn còn ở bên trong, bây giờ đã nửa canh giờ rồi, tại sao còn không đi ra, cũng không biết tình huống bây giờ thế nào?”
Dục Tuyên nghe vậy, liền nhìn về phía cửa sổ, vừa nhìn, thấy bên trong rèm
cửa sổ che mất, nhất thời bực mình mà nói: “Ta cuối cùng không biết Như
Phong lúc đầu tại sao muốn giả bộ bày ra cái này, nguyên lai thời khắc
mấu chốt còn có thể có loại tác dụng này.” Nếu là bình thường, tầng cửa
sổ chỉ dùng sức đâm là được, nhưng là bây giờ? Đâm rồi còn có một tầng
vải dày.
“Yên tâm đi, y thuật cao minh Túy Nguyệt, sư huynh nhất
định không có việc gì.” Hàn Sơn mặc dù cũng lo lắng, nhưng vẫn an ủi
nói.
“Nhưng dù sao nàng tuổi còn trẻ như vậy.” Dục Tước có điểm
lo lắng, mới vừa rồi bộ dáng Như Phong hù dọa hắn rồi, bây giờ còn đang
nghĩ có muốn hay không tìm lão Đại phu trong viện.
Hàn Sơn giải
thích: “Trong nhà Túy Nguyệt vốn là học y địa, nàng tuy là nữ tử, nhưng
từ nhỏ liền đi theo học y, sau lại theo sư phụ, lại càng cố gắng, cho
nên mọi người không cần lo lắng.”
Dục Tuyên tiếp lời nói: “Kỳ quái, sư phụ các ngươi là ai? Hình như bộ dáng các ngươi cũng rất lợi hại?”
Như Phong thì không cần phải nói rồi, cuộc thi võ thuật lúc trước, nàng
nhất cử đánh bại phu tử võ thuật rồi, làm cho phu tử thiếu chút nữa xấu
hổ, xấu hổ đến vô cùng, từ đó, Như Phong không bao giờ dùng võ thuật
khóa nữa. Mà hôm nay, Hàn Sơn, sư đệ Như Phong, bản lãnh tựa hồ cũng
không nhỏ, trên lưng cõng một người dĩ nhiên thi triển khinh công bay
lên, chính mình thiếu chút nữa lại theo không kịp.
Phải biết rằng mình đã trải qua chỉ dạy của danh sư, từ nhỏ cố gắng luyện tập, cho nên bây giờ Dục Tuyên đối với sư phụ bọn họ tò mò vô cùng.
Hàn Sơn thật là có chỗ khó nói, hắn chỉ có thể nói: “Cái này không thể nói cho các ngươi.”
Mọi người cũng hiểu rõ, trên đời này chung quy có rất nhiều thế ngoại cao
nhân, không nghĩ để cho người khác biết cũng là bình thường.
d to
Hàn Sơn biết bọn họ hiểu sai rồi, nhưng cũng không sửa đúng, nói về sư phụ cho bọn họ nghe, ôi…
Chính lúc bọn hắn bên ngoài vừa vội vã xoay quanh, cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng hé mở.
Túy Nguyệt đi ra, nhìn ánh mắt chờ mong của bọn họ, trấn định mà nói:
“Trước tiên, nấu một thùng nước nóng đem đến đây, sư huynh muốn tắm rửa, như vậy ta cũng sẽ châm cứu một lần nữa tốt hơn.”
Dục Tước vội hỏi : “Vậy bây giờ hắn như thế nào rồi? Như Phong có còn kinh khủng như trước không?”
“Tốt hơn nhiều.” Túy Nguyệt cũng không nói nhiều.
“Nước nóng thì một lần nữa nấu qua mới được .Vân Thiên Trạch có chút vẻ mặt
đau khổ, nhóm lửa việc này mấy người bọn họ hoàn toàn không biết, nhưng
ngặt một nỗi lúc này ở trong phòng bếp lại không có một ai.
Nhưng hắn vừa mới dứt lời, Hàn Sơn cũng đã cầm lấy thùng không ở sân bên
ngoài, hỏi nơi có nước sạch sau đó liền vội chạy đi, không lâu sau liền
hai tay ôm một thùng nước trở về, quan trọng nhất là, thùng nước lại có
hơi nóng tỏa ra.
Bọn Dục Tước kinh hãi, Hàn Sơn đã ôm thùng nước
vào cửa phòng, trước khi đi lại còn lo lắng nhìn thoáng qua tại ổ chăn
mà Như Phong mê man bên trong. Sau khi đi ra, Vân Thiên Trạch nhẹ giọng
nói: “Có thể sử dụng nội lực để đun nóng nước, môn công phu này hiện tại trong chốn võ lâm hình như chỉ có một môn phái có.”
Hàn Sơn quay đầu nhìn Vân Thiên Trạch, hắn mới vừa rồi cũng không chú ý, chỉ là cảm
giác được cái nam nhân này rất đẹp, nhưng thân thể tựa hồ thật không
tốt, cũng không chú ý nhiều hơn, không nghĩ tới hắn bây giờ lại một phen mà nói ra cái này.
Vì vậy Hàn Sơn khẽ cười nói: “Ha hả, sư huynh nói, …., sư phụ và sư huynh ta cùng luyện môn công phu này, chẳng lẽ họ cùng một môn phái ư? [Nguyên văn hôm nay hạ tương tự chính là chuyện
hơn nhiều, sư phụ ta cùng sư huynh cũng sẽ môn công phu này, chẳng lẽ
bọn họ cũng là nọ vậy môn phái địa người?"]
Vân Thiên Trạch không nói nữa, chỉ là không biết nghĩ gì mà cười. Dục Tước cùng Dục Tuyên
nhìn thoáng qua nhau, không có nói nữa.
Trong phòng, Túy Nguyệt đem Như Phong đẩy đẩy: “Sư huynh, mau đứng lên tắm rửa đi.”
Trong khi đang hồn phiêu phách lạc, Như Phong vừa nghe đến hai chữ “Tắm rửa”, liền hoàn hồn tỉnh lại, nhìn thấy Túy Nguyệt cùng thùng tắm nước nóng
[nguyên văn là mạo hiểm thùng], vội vàng cảm kích mà nói: “Cám ơn.”
“Sư huynh, chúng ta trong lúc này nói cám ơn cái gì đây. Ngươi nhanh đi đem tắm giặt cho sạch, sau đó liền ăn một chút gì.” Như Phong sờ sờ bụng,
cảm giác mình tốt hơn nhiều, vội vàng cao hứng mà đứng lên, nghe vị mồ
hôi trên người mình thối cùng luồng khí mùi đặc biệt, không nhịn được
cau mày.
Túy Nguyệt ôn nhu mà cười cười, nói: “Ta đi ra ngoài, ta sẽ nói bọn hắn không nên vào, ta bây giờ phải đi ra nói Hàn Sơn chuẩn
bị đồ ăn.”
“Uh uh.” Như Phong đã sớm không thể chờ đợi được rồi,
vội vàng vội vàng gật đầu.[Con bé thế mà người lớn quá, chả bù ta, tuổi
lớn mà cứ như trẻ con >”
Túy Nguyệt sau khi đi ra, liền canh giữ ở cửa, sau khi nói với Hàn Sơn, Hàn Sơn liền chạy vội đi xuống.
“Túy Nguyệt cô nương, Như Phong có còn bị kinh khủng như vậy nữa không?” Dục Tước sau khi thấy Hàn Sơn đi rồi, vội hỏi.
Túy Nguyệt mặc dù không rõ Như Phong lúc nào tới kỳ [kinh nguyệt], nhưng vẫn nói: “Bệnh cũ thôi, là bệnh mãn tính.”
”Như vậy có thể hay không trị tận gốc?” Dục Tuyên hỏi tiếp.
Túy Nguyệt trầm ngâm mà lắc đầu: “Phải từ từ điều trị, kỳ thật cũng không
phải rất nghiêm trọng, chỉ là ngẫu nhiên tái phát một lần, sau này thì
tốt rồi.”
Thấy Túy Nguyệt không muốn nhiều lời, những người khác cũng không hỏi, hơn nữa còn phải chờ Như Phong tỉnh dậy.
Sau khi Như Phong ở trong tiểu phòng giặt sạch rồi ngâm mình tắm, đem đáng
buộc vứt bỏ, nhân tiện đem sàng đan cấp đâu tiến vào chính mình thùng
trong, thay tân địa sàng đan, thuận tiện đem chăn bông chiết điệp đứng
lên phóng ra hảo, lại ra một lọ chất lỏng nhỏ từ trong ngăn tủ, phun vào trong không khí, cuối cùng cũng giấu được loại mùi cần che dấu.
Sau khi thấy mọi thứ đã ổn, Như Phong mới mở ra cánh cửa, đối với bọn họ
cười nói: “Cuối cùng cũng sống lại đây!” Mặc dù bây giờ bụng còn rất
đau, nhưng thân thể dễ chịu rồi, còn hơn mới vừa rồi đau nhức, bây giờ
đau đớn còn đang trong phạm vi có thể chịu được.
Mọi người mừng
rỡ, sau khi Như Phong ăn xong gì đó mà Hàn Sơn mua trở về, tinh thần
liền rất tốt, mà Hàn Sơn cùng Túy Nguyệt cũng cần phải trở về, Túy
Nguyệt trước khi đi muốn Như Phong ngày mai xuống núi một chuyến, nàng
cho Như Phong một ít dược, Hàn Sơn lại nói: “Sư huynh, kế hoạch cửa hàng chúng ta đã chuẩn bị tốt, chờ sau lúc ngươi đã khỏe, chúng ta lại
thương lượng một chút.”
Như Phong cũng nhất nhất cười gật đầu.
Sau khi sư đệ sư muội rời đi, Như Phong híp mắt nhìn chằm chằm ba người,:
“Ai nha, hảo mệt, phải ngủ hơn nữa.” Vừa nói sờ sờ hai cái hốc mắt đen
đen của mình.
Ba người khác khí cực, nhưng cũng bất đắc dĩ.
Buổi tối, bụng Như Phong không thể nào thoải mái, cho nên liền đứng lên đi
nhà xí, trong lúc vô ý thấy được bóng đen hiện lên rất nhanh trong viện, nàng vội vàng ngồi xổm xuống, may mắn chính mình bước đi nhẹ nhàng,
trên người mặc vừa là áo ngủ màu đen, cho nên thật ra không có để lộ dấu vết.
Như Phong cau mày, lại nghe được trên mái hiên có chút
tiếng vang, sách này sân gần đây là chuyện gì xảy ra hả? Buổi tối luôn
luôn người không ngủ được đi ra đi dạo, nhưng là sư phụ nói, rất nhiều
chuyện nhìn thấy rồi cũng nên trở thành không phát hiện, đặc biệt đã
biết tính tình tò mò, càng lại muốn thiết kỵ[Ko rõ a~], miễn cho gặp
phải cái gì họa bưng[đại loại là tai họa thì phải, ko rõ lắm]
Trong lòng từ chối một hồi lâu, Như Phong mới âm thầm mà đi trở về phòng, đắp cái chăn mỏng, không nên có ý định xen vào việc của người khác , dù
sao mạng nhỏ chỉ có một cái.