Nghĩ ngợi một hồi, Úy Trì Hòe Dương dự định tự mình đi kiểm tra.
Bước thật nhanh tới đình viện, Úy Trì Hòe Dương và Chung Anh đã đứng trong
viện của Như Phong. Chỉ thấy song cửa sổ vẫn còn có ánh đèn hắt ra,
Chung Anh ho khẽ một tiếng, ngụ ý ra hiệu cho người trong phòng, lại
không có động tĩnh, đành phải ho khan vài tiếng to hơn, nhưng vẫn không
có động tĩnh gì.
Chung Anh đành nhìn Úy Trì Hòe Dương, trong mắt có nghi ngờ.
“Như Phong ở trong đấy sao?” Trong phòng còn ánh đèn, chứng tỏ người vẫn
chưa ngủ, có người nói hắn vừa sai hai tùy tùng đến trù phòng (phòng
bếp) lấy nước ấm, có lẽ thằng nhóc kia vừa từ bên ngoài trở về.
Lúc
này trong phòng, Như Phong chỉ mặc mỗi nội y đứng bên bồn tắm, Mộc Vấn
Trần đứng bên cạnh muốn hỗ trợ. Như Phong đương nhiên không chịu, nếu
không nhờ từ trước đến giờ đã luyện được trực giác sắc bén, lúc chuẩn bị cởi quần áo đã giật mình tỉnh lại nếu không chắc bây giờ mình đã trần
truồng luôn rồi.
“Để ta giúp nàng tắm!” Mộc Vấn Trần nóng nảy nói, mắt thì nhức nhối nhìn chằm chằm vào thân thể Như Phong.
Như Phong nhìn trên mặt nước không nhiều hoa lắm, liền cười khổ, cự tuyệt nói: “Không cần, ta tự tắm được.”
“Nhưng bây giờ cả người nàng yếu như vậy, ta phải giúp nàng a, còn miệng vết
thương vừa mới lành, nàng muốn nó rách ra nữa sao?” Mộc Vấn Trần nói
năng hùng hồn đầy lý lẽ, nghiêm túc nói. Đương nhiên nếu mặt hắn không
đỏ bừng, mắt không nhìn chằm chằm vào Như Phong thì có lẽ sức thuyết
phục sẽ tăng thêm không ít. =))
“Vấn Trần, chàng ra ngoài đi, tắm rửa là chuyện riêng tư, ta sao có thể cho chàng nhìn?” Không biết có phải
vì hơi nước nóng hay không mà mặt Như Phong đỏ hồng lên, trông mê người
vô cùng, làm con ngươi ai kia lại sáng hơn.
“Ta đã thấy qua thân thể
của nàng, bây giờ giúp nàng tắm rửa có gì nghiêm trọng đâu?” Uyên ương
hí thủy (là cặp đôi chơi đùa dưới nước a), Mộc Vấn Trần nhớ tới bức họa
nào đó, hứng thú liền tăng.
Như Phong vẫn lắc đầu, bọn họ thân mật
cũng chừng mực, nhưng vẫn chưa tới mức “Thanh thảng tương kiến”* hơn nữa Mộc Vấn Trần lần này làm cho mình cảm thấy có… ‘nguy hiểm’, để cho hắn
giúp mình tắm rửa, xấu hổ chết được. Quên đi, tuyệt đối cự tuyệt !
>
(chỉ hai người đối đãi chân thành với nhau,
phơi bày tất cả ý nghĩ cua mình cho đối phương, cứ biết là ý Như
Phong: nàng với Mộc Vấn Trần chưa đến mức phơi bày trần trụi cho nhau
*đỏ mặt*)
Hai người đang giằng co lẫn nhau, thì nghe thấy tiếng bước
chân, tuy rằng rất nhẹ, Như Phong nghiêng tai lắng nghe, Mộc Vấn Trần
nhăn mày lại.
Đêm khuya thế này, ở đây sao lại có tiếng động, trừ gia gia ra còn có ai nữa ?
Quả nhiên, sau đó không lâu, liền truyền đến tiếng người.
Như Phong vội vàng trả lời, xối nước cho ra tiếng ào ào, rồi lớn tiếng đáp: “Gia gia, con đang tắm, nếu không được người đánh thức, con đã ngủ gục
trong bồn tắm luôn rồi.”
Úy Trì Hòe Dương vừa nghe, liền muốn đẩy cửa ra: “Ta muốn vào nói chuyện với con.” Ngữ khí vốn không cho cự tuyệt.
Như Phong lên tiếng: “Gia gia, người chờ một chút, con mặc quần áo sẽ ra mở cửa.”
Úy Trì Hòe Dương đợi trong chốc lát, quả nhiên thấy Như Phong ra mở cửa, chỉ là. . .
“Đây là kiểu ăn mặc gì? Trời hôm nay cực nóng, con sao mặc như thế.” Chỉ là
thấy Như Phong dùng chăn mỏng quấn quanh người, bộ dạng chẳng ra cái gì.
Như Phong rùng mình một cái, nói: ” Gia gia, đối với người là ngày nóng
nực, nhưng với con vẫn có chút lạnh a, với lại con vẫn chưa khỏe lại
mà.”
Úy Trì Hòe Dương ngửi được mùi vị thuốc đông y, liền gật gật
đầu, bảo Như Phong đi vào, sau đó quét mắt một trận khắp phòng, ngay cả
giường cũng quan sát. Thấy không có gì khác thường mới quay lại nhìn Như Phong nói :” Ta nghe gần đây con hay gần gũi với một nam nhân có phải
không ? Đêm nay hình như còn lén lút ra ngoài. Rốt cuộc là làm cái gì ?” Câu sau âm lượng liền tăng cao.
Như Phong điềm tĩnh, dựa vào cửa
đáp: “Bị người phát hiện rồi, đúng vậy, con ở kinh thành vừa quen một vị bằng hữu, hai ngày nay cùng hắn đi ra ngoài, đó là người ở kinh thành.
Gia gia con vốn thích trèo tường, không thích đi cổng chính, đã thành
thói quen lâu rồi.” Ngữ khí nhẹ nhàng, nói xong còn ngáp một cái.
Mùi thuốc đông y lại xông vào mũi làm Úy Trì Hòe Dương có chút mềm lòng,
giọng điệu dịu lại: “Tên thằng nhóc này luôn làm toàn chuyện kì quái,
thân thể bây giờ có vẻ đã hồi phục khá rồi, sao phải uống thuốc lâu đến
thế?”
Như Phong trong lòng vui vẻ, nói:” Chẳng phải muốn con nhanh
nhanh khỏe lại sao, cho nên đại phu nói thế nào con liền làm như thế ấy. Gia gia đêm khuya rồi, người cũng nên nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng con
nói chuyện tiếp, còn tí chuyện cần lo lắng nữa.”
Úy Trì Hòe Dương
nghe xong, lại nhìn bộ dáng mệt mỏi của Như Phong thấy đau lòng nên mau
chóng quay về. Úy Trì Hòe Dương đi rồi, Như Phong liền đóng cửa lại,
thổi tắt nến, đi đến bên giường lăn lộn một chút, căn phòng sau đó yên
tĩnh hoàn toàn.
Không biết qua bao lâu, phòng tắm truyền đến một tiếng, Mộc Vấn Trần cả người ướt đẫm đi ra, bóng người thong thả lặng lẽ.
Như Phong nhẹ nhàng cười, nói: “Gia gia thực khôn khéo!”
Giờ phút này Úy Trì Hòe Dương rốt cục mới yên tâm trở về, nói với Chung
Anh: “Được lắm, trong phòng hắn không có ai.” Úy Trì Hòe Dương là ai? Là ngươi đã lãnh hội bao nhiêu binh pháp, cho nên đầu tiên là làm bộ đã
rời đi, sau đó quay lại chú ý nghe thanh âm, tình huống xảy ra là nếu có người như lời bẩm báo, hắn ta sẽ liền đi ra. Thời điểm ông nhẹ nhàng
quay lại viện thì không có động tĩnh gì, do đó xác định phòng tôn tử
mình không lưu ai cả.
Kì thực ông không biết Mộc Vấn Trần có võ công rất cao, trí lực càng không kém, nên hai người mới thoát nạn.
Trong Hồng Tử lâu.
Ba người kia đã cho mọi người lui hết ra ngoài, mặt không có chút ý cười.
Trầm mặc một hồi, Dục Tuyên mở miệng trước: “Chúc mừng ngươi đã trở thành
hoàng đế. Nhưng mà một mình ngươi ngồi cùng hai huynh đệ chúng ta, bộ
không sợ bọn ta sẽ đem ngươi đi xử tử sao, một chút võ công ngươi còn
không có.”
Vân Thiên Trạch cười, ánh mắt long lanh nhưng con ngươi
tối đen thật ảm đạm, không một chút ánh sáng, từ từ nói: “Ta không có võ công, nhưng sẽ có những vật dụng khác, bằng không các ngươi cho là ta
sống qua mấy năm nay như thế nào? Lần nào cũng phải chờ người tới cứu
sao?
Dục Tước không phản ứng, liếc nhìn họ, phất tay nói: “Được rồi,
hai người các ngươi đừng nói qua nói lại nữa, Thiên Trạch, lần này đến
là có chuyện gì?”
Vân Thiên Trạch liếc nhìn Dục Tuyên một cái mới lên tiếng: “Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ muốn gặp Như phong.”
Dục Tuyên cùng Dục Tước sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.
“Ngươi có ý gì?” Dục Tuyên tức thì tỏ vẻ rất tức giận, vội hỏi.
Vân Thiên Trạch thư thả ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Chính là ý này, không lẽ ta không được nhớ đến Như Phong sao?”
Dục Tước nhìn với vẻ sâu xa, nói: “Không ngờ ngươi cũng thích Như Phong!”
“Các ngươi không phải cũng vậy sao?” Vân Thiên Trạch cười nói, cầm lấy một
cái chén bạch ngọc mà đùa nghịch, Dục Tuyên cùng Dục Tước tinh tường
nhìn thấy dưới cái chén có hai chữ Như Phong, tuy chỉ là chữ viết hoáy.
“Như Phong rốt cuộc có phải là nữ hay không?” Ba người trầm mặc một hồi, Dục Tuyên lại đột nhiên lên tiếng.
Vân Thiên Trạch mỉm cười nói: “Ta không quan tâm hắn là nam hay nữ, dù sao
hắn đã định là của ta rồi.” Thật ra, hôm nay trong lúc vô ý thấy được
Như Phong cải trang, hắn biết chắc nàng chính là nữ, có điều phát hiện
này sao phải để cho mấy người tình địch này biết chớ.
“Hừ, cho dù Như Phong là nữ, cũng sẽ không yêu ngươi đâu.” Dục Tuyên hừ một câu.
Dục Tước nhìn qua Vân Thiên Trạch, như nghĩ tới cái gì vẫn chưa mở miệng nói.
“Lại nói tiếp, trận chiến này ba người chúng ta đều lấy được lợi nhiều nhất, thông qua trận chiến này, ta xuất kỳ bất ý (hành động khi người ta
không đề phòng) rồi leo lên ngôi vị hoàng đế, mà thế lực hai người các
ngươi bây giờ cũng đã là ngang bằng với thái tử, hình như thậm chí vượt
qua mặt, thật sự là không dễ dàng nha.” Vân Thiên Trạch đột nhiên cảm
thán nói, chuyển sang đề tài vừa nói.
“Có điều rất nhiều binh lính đã hy sinh, hủy hoại rất nhiều gia đình.” Dục Tước cảm thán
nói, lúc đầu trận chiến này là do thân phận của Vân Thiên Trạch khơi
mào, cho nên bây giờ hết thảy đều xảy ra theo kế hoạch của bọn họ, song
phương cũng chiếm được thứ mình đáng được có, chỉ có điều làm khổ cho
những người đã hy sinh.
Vân Thiên Trạch lạnh lùng nói:
“Nhìn không ra ngươi vẫn nhân từ nương tay như vậy, nếu như tâm ngươi
cứng rắn thêm chút nữa, chức thái tử này làm sao đến phiên tên kia làm.
Muốn chiếm thứ mình muốn thì luôn phải trả một cái giá thích hợp.” Hắn
nghiêng người liếc mắt nhìn Dục Tước, trong mắt có vẻ khinh bỉ.
Dục Tuyên căm tức nhìn hắn, nhưng mà cũng biết hắn nói rất đúng, cho nên
kéo đề tài cũ lại: “Như Phong với ngươi là không có khả năng, cho dù hắn là nữ, huống chi hắn có thể là nam.” Thật ra hắn vốn muốn nói rằng,
ngươi với ca ca không ai thích hợp hết, ta mới là người thích hợp nhất.
Nhưng vì bận tâm đến ca ca vẫn đang ở đây, những lời đành phải nuốt vào. Vân Thiên Trạch chỉ gượng cười, cũng không trả lời với hắn. Hắn nhìn
Dục Tuyên hiểu rõ, biết người trước mặt này cũng có tâm tư giống mình.
Dục Tước quay đầu nhìn ra cửa sổ nói: “Ngươi đừng quên, vẫn còn hoàng thúc, người Như Phong chính thức thích mới là hắn.”
Vừa dứt lời, mặt của Dục Tuyên và Vân Thiên Trạch lập tức đen xuống, không hẹn mà cùng nhớ tới một màn lúc nãy.
“Nhưng mà Như Phong mặc nữ trang vào thật sự rất xinh đẹp, so với nam trang
còn đẹp hơn. Bây giờ ta lo lắng là phụ hoàng lỡ như biết Như Phong vốn
là nữ, như vậy Tướng Quân phủ có thể bình an vô sự sao? Như Phong sẽ
không bị gì sao?” Dục Tước lại nói thêm, quay đầu nhìn qua Dục Tuyên và
Vân Thiên Trạch.
Mặt hai người này lại đen thêm một chút, cùng quay đầu nhìn nhau.
Nửa ngày, Vân Thiên Trạch đột nhiên cười nói: “Bởi vậy, bây giờ chúng ta lại phải bắt đầu hợp tác rồi.”
Dục Tuyên nghe vậy, cũng cười tà mị.
Dục Tước chỉ chớp chớp mi, buồn bã.
Trong căn phòng xa hoa, ba người đều tâm tư riêng, im lặng không nói.