Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 88: Q.2 - Chương 88: Mong ngóng






Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Trong thời gian Như Phong chịu sự huấn luyện trong quân doanh thì chính nàng cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chú ý vào nàng nữa, toàn bộ tâm trí của nàng bây giờ chỉ quanh quẩn trong trạng thái “có cần bộc lộ hay không”, cho nên nhận thấy thời gian trôi qua thật là chậm…

***

Trong kinh thành, ở trong phủ của nhị hoàng tử.

Ngoài phòng, ngói xanh tường hồng, nắng trời chói chang, phản chiếu một dải mênh mông vô số điểm trắng.

Dục Tuyên và Dục Tước mang theo cái nóng bức ở bên ngoài đẩy cửa bước nhanh vào thư phòng.

Sau khi cho lui người hầu, Dục Tuyên phẫn nộ nói: “Ca, thái tử thật là quá đáng, hắn sao có thể làm như vậy?

Dục Tước rót cho hắn một ly trà, thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi nói nhỏ chút.”

Dục Tuyên lúc này mới nhìn quanh bốn phía, thanh âm cũng điều chỉnh xuống, cúi đầu nói: “Ca, nơi này không có người khác, nếu có cũng là thủ hạ của chúng ta.”

Dục Tước chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao bây giờ cũng là khoảng thời gian nguy hiểm.”

Dục Tuyên gật đầu uống cạn chén trà, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ lê được điêu khắc tỉ mỉ, thoáng chốc cả gian thư phòng sạch sẽ lặng im không một tiếng động.

Thật lâu sau, tâm tình của Dục Tuyên rốt cục cũng ổn định, hắn chậm rãi nói: “Thái tử chủ chiến, việc này cũng không thành vấn đề, dù sao Xuân Đằng quốc cũng hiếp người quá đáng. Nhưng hắn dựa vào cái gì muốn thay nguyên soái khác? Hắn không phải là muốn thay người của hắn vào sao? Không phải là muốn đoạt công sao? Lại còn nói cái gì mà Úy Trì Hòe Dương tuổi già sức yếu, không đảm nhiệm nổi trọng trách như vậy. Úy Trì tướng quân trước giờ đều là rường cột nước nhà, hơn nữa ông ấy đối với địa hình Lạc Nhạn sơn vô cùng quen thuộc, không biết đã đánh thắng bao nhiêu trận ở đấy rồi. Thế nhưng bây giờ, hắn cư nhiên lại muốn thay chủ soái!” Dục Tuyên nói xong lời cuối cùng thì thanh âm đã có chút tăng âm lượng.

Dục Tước lãnh đạm cười nói: “Tiểu tam, ngươi tại sao đối với chuyện này lại đặc biệt tức giận chứ?”

Dục Tuyên vừa nghe xong, ánh mắt liền lẫn tránh, nửa ngày sau mới nói: “Như Phong hắn…hắn bây giờ chắc là đang chịu sự huấn luyện ở Lạc Nhạn sơn đi?”

Dục Tước nghe vậy, ánh mắt có chút hoảng hốt, nói: “Đ‎úng vậy, chắc cũng được một thời gian rồi.” Mặc dù Dục Tước trông có vẻ hòa nhã, kỳ thật đối với mọi người đều tỏ vẻ xa cách, có thể làm cho hắn nói ra chân ngôn (1), chắc là chỉ có người anh em cùng cha cùng mẹ là Dục Tuyên này thôi.

Nộ khí của Dục Tuyên cũng vơi dần, hắn nhớ tới những ngày ở học viện, nhớ tới thời điểm bọn hắn rời đi, Như Phong đối với mình và ca ca tỏ ra quyến luyến, tâm tình thoáng chốc trở nên mềm mại hẳn lên.

Kỳ thật bọn họ còn chưa có xa nhau bao lâu, mới có mấy tháng mà thôi, thế mà giống như đã xa nhau nhiều năm lắm rồi vậy.

Dục Tước nhìn thấy vẻ mặt của Dục Tuyên, huynh đệ nhiều năm như vậy cũng đoán ra được vài phần, nhưng hôm nay, rất nhiều chuyện đã thoát khỏi sự khống chế của bản thân. Vì vậy, bình tĩnh nói: “Tiểu tam, thái tử nghĩ muốn thay Úy Trì tướng quân là vì hắn ta đã nhận định Úy Trì tướng quân là người của phe ta, sợ Úy Trì tướng quân lập công lần nữa sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn sau này.”

Dục Tuyên liền hiểu ra, phân tích tiếp: “Không sai, có điều…ca ca, người bên ngoài đoán là đoán như vậy, nhưng tính cách của của Úy Trì tướng quân thì ngươi ta đều rõ, ông ta rõ ràng là không muốn dính líu đến chuyện của chúng ta. Cho nên, ông ta chỉ coi chúng ta là bạn tốt của cháu nội mà thôi. Lần trước chúng ta đến Úy Trì phủ không phải ngươi đã nhìn ra điểm này rồi sao? Ông ấy đối với chúng ta chỉ như tiền bối đối với vãn bối, hoặc chỉ xem chúng ta là bạn cùng trường của Như Phong, không để ý đến hàm ý trong lời của chúng ta gì cả.”

Dục Tước ý vị thâm trường cười: “Ông ấy rất thông minh, bằng không, ngươi cho rằng tại sao Úy Trì phủ có thể tồn tại ở nước ta hơn sáu trăm năm mà không bị tiêu vong trong vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi? Một, là bởi vì nhà Úy Trì bọn họ trước sau đều trung thành như một, chỉ cần là chuyện có lợi cho Tử La quốc thì sẽ dốc sức mà làm, còn nữa, mỗi lần bọn họ đối mặt với những cuộc chiến tranh quyền đoạt vị nếu không phải bảo trì trung lập thì cũng chỉ ở ngoài đứng nhìn, quan điểm không thể không tinh tường, năm đó, phụ hoàng của chúng ta nếu như không có sự hỗ trợ của Úy Trì gia, e rằng sẽ không dễ dàng leo lên hoàng vị như vậy.”

Dục Tuyên gật đầu đồng ý, bổ sung thêm: “Hơn nữa Úy Trì tướng quân có uy vọng cao như vậy, thế mà chỉ đảm nhiệm một chức quan nhị phẩm, nếu không phải chiến tranh sắp xảy ra, ông ấy hiện tại chắc vẫn chỉ là quan tam phẩm. Nghĩ xem, bọn họ đều là người không tham mê quyền thế, nhìn Như Phong thì biết, bình thường đều là cái dạng mạn bất kinh tâm (2).” Nói đến chỗ này, trong mắt đã hiện lên nét cười.

Dục Tước nhớ lại thường ngày Như Phong đối với việc thăng quan tiến chức đều tỏ ra cái vẻ tránh còn tránh không kịp, aii, không biết hắn là do chưa cân nhắc kĩ càng, chưa hiểu rõ sức mạnh của quyền thế hay là do trời sinh đã không muốn bị trói buộc nữa.

Nghĩ nghĩ, hẳn là lý do sau đi.

“Ca, thật ra hiện giờ Úy Trì phủ trên cơ bản đã đứng cùng một thuyền với chúng ta rồi, có Úy Trì phủ, lực lượng của chúng ta lớn hơn rất nhiều, ca, ngươi không lo lắng chút nào sao?” Dục Tuyên suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi, giọng điệu có điểm trách móc.

Dục Tước nghiêm mặt, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo cũng không nói lời nào.

Dục Tuyên đành phải kiên trì nói tiếp: “Ca, Úy Trì Như Tuyết có tâm ý với ngươi, kẻ ngu cũng nhìn ra được, ta xem Như Phong cũng vui vẻ tác thành, ngươi nếu như cùng với nàng…” Lời sau Dục Tuyên cũng không nói ra khỏi miệng, bởi vì sắc mặc của Dục Tước đã trở nên thật khó coi rồi.

Thấy sắc mặt Dục Tước không tốt, Dục Tuyên tự hỏi một hồi, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: “Ca, ngươi rốt cục cũng không từ bỏ được sao?”

Tay cầm chén trà của Dục Tước run lên, nửa ngày sau mới nói: “Đều đã đến nước này, ta có cái gì không từ bỏ được đâu?” Ngữ khí có phần mất mát, khóe miệng vẽ ra nụ cười khổ.

Trong lòng Dục Tuyên cảm thấy hỗn loạn, tâm tư ca ca mình thế nào lại không rõ chứ? Như Phong là người phóng khoáng như thế, làm cho người ta bị thu hút cùng hâm mộ, hơn nữa, bề ngoài Như Phong lại tuấn mỹ như vậy, ca ca nhất thời bị mê hoặc cũng là chuyện bình thường, chỉ là mình…Ôi, mình không nên nghĩ loạn nữa.

Vì vậy không nhịn được nói thêm: “Nếu như có thể bảo trụ được viên châu kia, chúng ta hôm nay đâu cần khổ cực như vậy?”

Dục Tước trừng mắt: “Ta không phải đã nói sau này không được nhắc lại chuyện đó sao? Cho dù lúc đó Như Phong đem nó về cho chúng ta, chúng ta cũng không nhất định giữ nổi nó, cho nên hủy đi rất tốt, cũng làm cho Vân Thiên Trạch vô công trở về.”

Dục Tuyên cúi đầu, đã biết mình lỡ lời.

“Vô luận thế nào cũng không thể để cho phụ hoàng thay Úy Trì tướng quân được, đổi người rồi chúng ta biết tìm ai thế vào đây? Tướng lĩnh cấp cao có năng lực cơ hồ đều bị thái tử thao túng. Đáng ghét! Nếu hắn không lớn tuổi hơn ca ca, cái ghế thái tử này ca ca ngồi chắc rồi.”

Dục Tước không nói gì, lẳng lặng nghe Dục Tuyên oán hận, biết hắn đã kiềm nén lâu lắm rồi. Mẫu thân mình vốn là nữ nhi của một danh gia vọng tộc thời kì suy tàn, điềm đạm lại xinh đẹp như tiên nữ, một lần vô tình gặp gỡ, phụ hoàng nhất kiến chung tình, nhanh chóng đưa vào hậu cung, khoảng thời gian ấy, phụ hoàng ân sủng mẫu thân đến nỗi phong người lên làm hoàng hậu, đáng tiếc, trong mắt mẫu thân không chứa nổi một hạt cát, đối với việc làm của phụ hoàng tỏ ra không vui, làm cho kẻ khác rắp tâm lợi dụng, thu thập được một ít tội danh “có lẽ có” (3), mẫu thân cuối cùng mặc dù bảo vệ được tánh mạng, thế nhưng lại bị phế đi hậu vị.

Từ đó mẫu thân buồn bực không vui, đúng lúc này, đại hoàng tử ra đời, gia tộc mẫu thân hắn trong triều rất có quyền thế, còn phụ hoàng lại lo lắng chuyện huynh đệ tương tàn sẽ xảy ra, cho nên lúc đại hoàng tử trưởng thành, người lại thông minh lanh lợi liền lập hắn làm thái tử.

Mình và đệ đệ vốn cũng không để tâm, dù sao hai người cũng không tính làm hoàng đế. Thế nhưng, cuối cùng phụ hoàng lại không quên được mẫu thân, sau khi rửa sạch tội danh của người lại lần nữa lập người làm hậu, lúc này lại người bắt đầu gây sóng gió, nói ta mới là trưởng tử, ta hẳn nên là thái tử mới đúng. [Hồ đồ! *nhíu mày, đập bàn*]

Vốn tưởng nghe rồi thì thôi, dù sao đại hoàng tử đối với hai huynh đệ mình không nóng cũng không lạnh, nhưng cũng coi như là một người có năng lực, cho nên mình cùng đệ đệ cũng tâm phục khẩu phục, lại không ngờ hắn cư nhiên vì nghe được mấy lời đồn này mà nổi lên sát tâm, nhiều lần phái người đến ám sát mình cùng đệ đệ.

Từ khi mình mười lăm tuổi đến giờ đã bị ám sát không biết đã bao nhiêu lần, mình vẫn tiếp tục nhẫn nhịn, thế nhưng lùi một bước hắn lại tiến một bước, đúng lúc này, đệ đệ lại điều tra ra hắn trong ngoài không đồng nhất, âm thầm làm bao nhiêu chuyện ác, vì vậy cuối cùng mình mới quyết định thẳng tay tranh đấu.

Dục Tước cười khổ, nếu như mình không tranh, sau này thái tử đăng cơ, mình và đệ đệ còn toàn mạng sao? Nhất là mạng sống của mẫu thân…ôi~~~

Dục Tuyên cũng không biết tâm tư của Dục Tước đang bay tới nơi nào, sau khi hắn tiếp nhận thư tín từ người hầu, mở ra xem một lượt, lúc này mới đưa cho Dục Tước vẫn còn đang trầm tư: “Ca, ngươi xem cái này đi, Như Phong bị người khác hiếp đáp rồi.”

“Cái gì?” Dục Tước lập tức hồi tỉnh, nhanh chóng đọc thư.

“Biết người nào muốn đối nghịch với Như Phong không?” Dục Tước lập tức hỏi.

Dục Tuyên lắc đầu: “Mặc dù Như Phong che giấu thân phận, nhưng mấy kẻ có dã tâm đã phát hiện, cho nên cũng như không che giấu cái gì. Người của chúng ta cũng không tra ra được tại sao cái tên họ Mã kia lại muốn nhắm vào một mình Như Phong, trong quân doanh, những chuyện như thế này rất thường thấy, vì vậy mọi người cũng không quan tâm, chỉ cần không xảy ra án mạng là được. Ta chỉ thấy lạ ở chỗ tại sao Như Phong không phản kháng? Dựa theo tính cách của hắn, một khi bị đối xử không công bằng thế này thì sớm đã động tay động chân một ít rồi.”

Dục Tước gật đầu đồng ý: “Có phải Như Phong có kế hoạch gì khác?”

“Ca, chúng ta có nên giúp hắn hay không?” Dục Tuyên hỏi, khi dễ Như Phong? Hừ, quả nhiên không biết sống chết là gì, Như Phong chỉ có mình mới có thể khi dễ thôi.

Ánh mắt Dục Tước chợt lóe lên, nói: “Bây giờ, kẻ sốt ruột nhất không phải là chúng ta, yên tâm đi, sẽ có người ra tay thôi. Hơn nữa, quân doanh là địa bàn của Úy Trì tướng quân, có hắn ở đó, Như Phong sẽ không gặp chuyện gì không may đâu.”

Dục Tuyên im lặng…

***

Tương tự, ở trong kinh thành.

Mộc Vấn Trần vò nát tờ tình báo trong tay, bất động hồi lâu, ngồi im lìm như tượng, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy, hàn quang rét lạnh lóe lên.

Mộc Đồng rũ hai tay đứng trước mặt hắn, không dám di chuyển, thỉnh thoảng len lén nâng mi mắt nhìn chủ tử trước mắt, cũng không dám nói thêm gì.

Ôi, có thể làm cho tâm tình chủ tử dao động lớn như vậy cũng chỉ có mỗi tên Úy Trì Như Phong thôi, cũng không biết có phải Úy Trì Như Phong xảy ra chuyện gì rồi?

Qua nửa ngày, Mộc Đồng rốt cục cũng nhịn không được mà hỏi: “Chủ tử, có phân phó gì không ạ?”

Mộc Vấn Trần liếc hắn một cái, không nói gì. Tâm tư trong lòng đã bay đến nơi nào, Như Phong đang chịu khổ ư? Lúc đầu đã bảo hắn không nên đi, nhập ngũ nhất định sẽ khổ cực, hắn cũng không phải là nam nhân bình thường, thế nhưng không ngờ hắn lại quá quật cường, bộ dạng không đi không được.

Mình khổ sở khuyên nhủ cũng không được. Tôn trọng suy nghĩ của hắn, cho hắn ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, nếu không hắn sẽ không từ bỏ ý định đâu, tương lai còn có thể oán giận mình, mà bản thân mình lại nghĩ đến lúc đó phái người theo bảo vệ hắn là được, không ngờ tới giờ lại bị người trong quân doanh ác chỉnh, Úy Trì tướng quân không quản cũng không để ý, thế nhưng lại làm tiểu tử kia chịu khổ rồi.

Aii, nếu như hắn không chịu được khổ rồi chạy về bên mình thì tốt rồi, mặc dù biết là chuyện không thể, thế nhưng Mộc Vấn Trần vẫn xấu xa nghĩ.

Có điều, lúc này Như Phong đang có chủ ý gì? Đối tượng là ai? Mình có cần ra tay hay không?

Còn nữa, quan trọng là, hắn… rốt cuộc có… nhớ tới mình hay không? Giống như tâm tư này của mình vậy?

Trong mắt Mộc Vấn Trần thoáng qua vài tia không thể tả, trên mặt vẫn biểu lộ tâm tình bất định, làm cho Mộc Đồng không dám hỏi gì thêm.

***

Lúc này, ở Xuân Đằng quốc.

Vân Thiên Trạch mím chặt môi, nằm trên thảng y (4) tinh xảo, đôi mắt ngơ ngẩng nhìn ra phong cảnh mùa hè xinh đẹp bên ngoài, tâm tư…cũng không biết bay đến nơi nào rồi.

Tiểu Thanh lẳng lặng đứng phía sau hắn, diện vô biểu tình, chỉ có trong mắt toát ra tia âm hàn phẫn hận.

Chỉ có hắn biết Vân Thiên Trạch đang suy nghĩ cái gì, bởi vì tình báo nhất định phải qua tay của hắn, mặc dù mình không mở ra xem, nhưng là tin tức từ Tử La quốc truyền đến, có thể làm cho thiếu gia biểu hiện như vậy, cũng chỉ có tên kia mà thôi.

Thiếu gia đối với tên Úy Trì Như Phong đáng ghét kia vẫn rất tốt, tốt đến bất bình thường! Hễ chuyện gì liên quan đến hắn thiếu gia đều tìm mọi cách hỏi thăm, phải biết rằng, bây giờ bọn họ đã không còn ở Tử La quốc, những cứ điểm trước kia cũng đã gần như bị phá hủy toàn bộ, vì vậy nhiều tin tức tình báo cũng trở nên ít ỏi, đặc biệt là trong quân đội.

Nhưng tiểu Thanh không ngờ tới, xa nhau như vậy mà thiếu gia vẫn chưa từ bỏ ý định.

Lúc tiểu Thanh đang căm giận thì có người lặng yên không tiếng động bước vào, tiểu Thanh vừa thấy liền vội vàng thi lễ, nhanh chóng lui ra ngoài.

Người đến vẻ mặt kiên nghị, vốn là một người bình thường, thế nhưng tinh quang hiện lên trong mắt đã nói rõ hắn không bình thường. Nếu như để Như Phong gặp nhất định sẽ nhận ra hắn, người này chính là mã phu đánh xe ngày đó.

Hắn ngồi đối diện Vân Thiên Trạch, nhìn hắn nói: “Còn đang trách hành động của ta ngày đó?”

Sau đó nhìn thoáng qua tờ tình báo trong tay của Vân Thiên Trạch, trong lòng sơ lược nhận định một chút rồi nói: “Ta cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi lúc ấy lỗ mãng phạm lỗi ta cũng đã giúp ngươi xử lý, hôm nay ngươi lại không muốn bỏ qua sao?”

Vân Thiên Trạch không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Người nọ tức giận: “Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, sau này đừng trách ta tàn nhẫn.”

Vân Thiên Trạch trong lòng chấn động, biết hắn đang nói tới cái gì, vì vậy chậm rãi nói: “Ta biết trách nhiệm của chính mình.” Thùy hạ mí mắt, đôi hàng mi mà Như Phong từng khen ngợi khẽ rung động, che giấu tất cả tâm tình.

Còn Như Phong lúc này đang quét dọn ở cái sân tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ quét xong, hung hăng mà thề: MD (5), lão tử mặc kệ rồi!

—hết chương 89———

(1) chân ngôn: lời nói thật lòng.

(2) mạn bất kinh tâm : thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới.

(3) có lẽ có: uhm, từ này không hiểu theo nghĩa bình thường được, “có lẽ có” này được có một đoạn cố sự là: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi tội mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

(4) thảng y: ghế nằm. (hinh được lấy từ nhà bạn phuvanthanh, ta đã tìm khắp, thế nhưng tắm này là ưng ý nhất)

(5) MD = TMD: mụ đích….theo tiếng Thuần-Việt nó chính là: Mẹ nó *nhìn trời*

(nói thêm, NND = nãi nãi đích = bà nội nó. *tiếp tục nhìn trời*)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.