Phía sau, bảo kiếm của Mộc Đồng đã tuốt khỏi vỏ, vận sức chờ tấn công.
Như Phong nghe được tiếng tuốt kiếm, nhưng lại không hề để ý tới, chỉ lo sờ soạng trước ngực của Mộc Vấn Trần một hồi, cuối cùng nàng cũng lấy ra được một thỏi bạc trong một cái túi áo.
Như Phong nhất thời cười ngẩn người nhìn vàng trong tay, đó là thỏi có hình như một tiểu oa nhi, được tạc rất khéo léo đáng yêu, vì vậy ngạc nhiên mà hỏi: “Tại sao vàng này lại giống như búp bê vậy?”
Mộc Vấn Trần sửa sang lại quần áo trước ngực, nhìn tứ phía một hồi, nói: “Không có gì, chỉ là đồ chơi nho nhỏ của một người thôi, ngươi muốn mượn thì dùng đi.”
“Không được đâu “, Như Phong vội vàng lắc đầu, “Nhìn thỏi vàng đáng yêu như vậy ta sao có thể dùng nó? Hay là cho ta cái khác đi.”
Lời này vừa nói ra, Mộc Đồng với ánh mắt như đao phóng tới, Như Phong chỉ vào hắn nói: “Ngươi không có, nhưng hắn chắc chắn là có!”
Mộc Vấn Trần gật đầu, vì vậy Mộc Đồng không thể làm gì khác hơn tuy không cam tâm, tình nguyện mà phải móc ra một túi bạc nhỏ, Như Phong đoạt liền, mở túi ra, móc từ bên trong ra một thỏi bạc nhỏ, rồi đem túi trả lại cho Mộc Đồng. (chậc nữ chính đúng là lưu manh)
“Ngươi không lấy thêm nhiều một chút sao?” Nhìn Như Phong tươi cười thỏa mãn, Mộc Vấn Trần hỏi.
“Không cần, đã đủ rồi, hơn nữa ta sợ nếu ta lấy thêm, Mộc Đồng sẽ lấy mạng của ta.” Như Phong lắc đầu.
Mộc Vấn Trần xoay người liếc mắt nhìn Mộc Đồng, Mộc Đồng lập tức cúi đầu, lui về phía sau hai bước.
“Vấn Trần, ngươi hôm nay sao lại đối với ta tốt như vậy? Còn nói nhiều như vậy?” Như Phong khó hiểu, nhớ lại trước kia đều là mình ở một bên tự lầm bầm lầu bầu, Mộc Vấn Trần rất ít đáp lời, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi bản tính?
Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong chăm chú mà không nói một lời.
Như Phong nhìn vào hai mắt của hắn, đen sâu thẳm, như suối chảy, cơ hồ có thể hút người vào, bây giờ trong con ngươi còn có một nhân ảnh của Như Phong nho nhỏ.
Tim Như Phong nhất thời đập nhanh hơn, nàng vỗ về ngực, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Mộc Vấn Trần.
Ánh mắt Mộc Vấn Trần chợt có tia lóe lên, nhẹ giọng nói: “Như Phong, làm đệ đệ của ta được không?”
Phía sau, Mộc Đồng nhất thời cứng đơ người, đầu bỗng nhiên mà ngẩng lên, hai mắt trợn to.
Như Phong giống như không nghe đến câu hỏi của Mộc Vấn Trần, trả lời không đâu vào đâu: “Ánh mắt của ngươi tự nhiên sao lại biến thành màu lam, mới vừa rồi ta thấy được một đạo lam quang.”
“Ngươi nguyện ý làm đệ đệ của ta sao?” Mộc Vấn Trần tiếp tục hỏi.
Như Phong nhìn về phía sân cách mình không xa, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi là sư trưởng của ta, ta không thể làm đệ đệ của ngươi.” Muốn làm cũng không thể làm, mình vốn là nữ tử, vạn nhất sau này Mộc Vấn Trần biết thân phận mình, như vậy mình có thể bị chết không toàn thây hay không? Như Phong vừa nhìn là biết người trước mắt rất thống hận người khác lừa gạt.
Hơn nữa người trước mắt tuổi không rõ, thân phận không rõ, tự nhiên lỗ mãng như vậy mà nhận đệ tử của hắn làm đệ đệ, sau này hắn đem mình bán thì làm sao bây giờ? Như Phong càng nghĩ càng có khả năng, mặt nhăn lại khổ sở.
Thấy mặt Như Phong nhăn như thế, Mộc Vấn Trần nhìn hắn một cái, liền bỏ lại một câu: “Không làm thì thôi.” Dứt lời liền phất tay áo đi, không chịu quay đầu lại.
Như Phong miệng cong lên, người ta còn chưa nghĩ tới, một mỹ nam như vậy sao hắn có thể xem mình như người một nhà, đang nghĩ tới mình sao không cảm kích, bây giờ còn làm người ta giận bỏ đi, cái này phiền toái rồi, nhưng mà thôi, qua vài ngày chờ lúc mình rảnh rỗi lại đi tìm hắn giải thích, cùng lắm thì thật sự vừa làm đệ tử của hắn vừa làm đệ đệ, dù sao chuyện sau này, chung quy hắn cũng không thể ăn thịt mình được.
Chờ lúc Như Phong trở lại phòng Vân Thiên Trạch, Dục Tước cùng Dục Tuyên liền vội hỏi: “Không phải tiễn một chút thôi sao? Sao mà đi lâu như vậy mới trở về?”
Như Phong lấy vàng đã nhét vào trong túi ra, giơ giơ bạc khoe, nói: “Ta tìm hắn đòi tiền, nhìn đi, đây là phí dưỡng bệnh cho Thiên Trạch.”
“Vì cái này?” Dục Tuyên hoài nghi hỏi, “Bởi vì chuyện, chuyện tiền bạc mà đi lâu như vậy hả?” Hắn thấy sắc mặt Như Phong không thích hợp, hoàn toàn không có hưng phấn khi nhắc đến tiền, ngược lại tỉnh bơ như không có chuyện gì, cho nên ôm hoài nghi mà hỏi.
Như Phong bĩu môi, trừng mắt: “Biết ngươi lợi hại rồi, thật sự là còn phát sinh chuyện khác.”
“Ách… Sơn trưởng hình như thật sự đối xử rất tốt với Như Phong.” Dục Tước sờ sờ cằm, mở miệng nói.
Như Phong thấy Vân Thiên Trạch đang nằm ở trên giường nhìn mình, vội nói: “Sư muội, hắn thế nào rồi?”
Túy Nguyệt đang ngồi viết đơn thuốc tại bàn, cúi đầu hồi đáp: “Cũng không có chuyện gì lớn đâu, ta chỉ sửa đơn thuốc một chút thôi, như vậy Vân công tử có thể rút ngắn một nửa thời gian, không nên nằm ở trên giường lâu như vậy.” Vừa nói liền nhìn thoáng qua Như Phong.
Như Phong và Túy Nguyệt sống cùng nhau mấy năm, đương nhiên biết ý tứ của nàng, cũng chỉ là gật đầu.
“Ta sẽ đưa sư muội của ta xuống núi, thuận tiện đem dược thảo về.” Như Phong thấy Túy Nguyệt đã viết xong, liền mở miệng nói.
Dung Ức Ảnh ngồi im nãy giờ cũng mở miệng nói: “Nếu Thiên Trạch không có việc gì, ta cũng đi thôi.”
Dục Tuyên kéo ống tay áo Như Phong, truy vấn: “Ngươi còn chưa nói sơn trưởng và ngươi có chuyện gì?”
Như Phong thu hồi bước chân đi ra cánh cửa, kinh ngạc nói: “Ngươi sao lại quan tâm đến chuyện này như vậy?”
Dục Tuyên miệng giật giật, nói: “Thôi quên đi, ngươi đi đi, trở về sớm một chút.”
“Được rồi.” Như Phong hào phóng gật đầu, liền đi tới.
Dục Tước và Dục Tuyên nhìn nhau rồi lại nhìn Như Phong.
“Chờ hắn trở về đi.” Dục Tước thở dài nói, Dục Tuyên gật đầu.
Trên giường, hiếm thấy Vân Thiên Trạch nhíu chặt đôi mày lại, một bên Tiểu Thanh khẽ cắn chặt môi.
…
Trên đường, bọn người Như Phong cũng không thể nào nói chuyện, Dung Ức Ảnh vốn là người ít nói, mà Túy Nguyệt ở trước mặt người xa lạ cũng rất ít nói chuyện, cho nên người như Như Phong luôn luôn hoạt bát cũng câm miệng, như vậy chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
Lúc đến sân chính, Như Phong mới nói: “Tiểu Ảnh, ngươi sau này thật sự muốn đi tòng quân?”
Dung Ức Ảnh nhìn Như Phong kỳ quái, liếc mắt một cái, nói: “Ừa.”
“Khó trách ngươi lúc đầu muốn đi Lạc Lâm viện, chỉ là ta còn hy vọng sẽ không có chiến tranh.” Như Phong thở dài, thật sợ hãi mình sẽ trên chiến trường. (ông chị là tướng quân mà)
Vẻ mặt Dung Ức Ảnh cứng ngắc: “Sớm muộn chiến tranh cũng xảy ra, bây giờ trong bốn nước thì đã có ba nước muốn lâm le rồi, tốt nhất phải tự đề phòng, tình hình là chỉ thiếu người châm ngòi nổ mà thôi.”
Như Phong không nói nữa, đối với nàng chiến tranh thật sự rất xa vời, kiếp trước quốc gia đang trong thời kỳ hòa bình, còn ở chỗ này cũng là mười sáu năm yên bình, mặc dù Như Phong học tập binh pháp từ nhỏ, cho dù mình có một gia gia làm tướng quân, nhưng nàng cũng không có nhiều cảm nhận gì về nó.
Ngay tại sân chính, sau khi Dung Ức Ảnh tách ra đi khỏi, Như Phong liền vội vàng hỏi Túy Nguyệt: “Sư muội, thân thể Vân Thiên Trạch như thế nào rồi?”
Túy Nguyệt nhìn xung quanh một hồi, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, thân thể Vân công tử đúng thật là từ nhỏ đã không tốt, do từ trong bụng mẹ mà ra, đây là do lúc mẫu thân hắn mang thai đã bị hạ độc, cho nên lúc sinh hạ Vân công tử thì có khuyết tật bẩm sinh, kỳ thật loại bệnh này cũng không phải là khuyết tật gì lớn, nhưng nó âm hiểm nằm ở chỗ làm cho người ta không có khí lực, thân thể suy yếu, làm chuyện gì cũng làm không được tốt, bởi vì người trúng độc lại bị thiếu máu, cho nên Vân công tử bước bậc thang cũng không có sức lực. Hơn nữa mới vừa rồi muội còn cố ý hỏi thêm một chút, mấy năm trước Vân công tử lại bị hạ một loại độc, sau đó trải qua danh y chẩn trì, liền biến thành bộ dáng bây giờ, thân thể cũng không tệ lắm, chỉ là toàn thân mong manh như là thủy tinh…”
Như Phong nghe xong, đầu cháng váng não căng ra, vội vàng ngắt lời: “Sư muội, ngươi cứ việc nói thẳng đi, tổng thể là thân thể Thiên Trạch như thế nào?”
Túy Nguyệt ôn nhu cười: “Sư huynh, đừng nóng vội mà, tánh mạng Vân công tử không lo, nhưng thân thể so với người thường suy yếu gấp ba, chỉ có thể cả đời dùng dược cầm cự. Nhưng mà cuối cùng muội cảm giác được thân thể của hắn không đơn giản như vậy, kinh nghiệm hành y của muội không đủ, cho nên cũng tạm thời nhìn không ra huyền cơ, nhưng từ mặt ngoài xem là như thế này không sai.”
Như Phong vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi: “Chỉ cần không có nguy hiểm cho tánh mạng là tốt rồi, ta chỉ sợ một bóng mà làm thương tổn tới tính mạng hắn, ta đây sẽ áy náy cả đời.” Nghĩ vậy, Như Phong lại nghĩ tới Bạch Nhất Quân, tên kia năm lần bảy lượt cùng mình đối nghịch, trước kia mình không để ý tới hắn, không nghĩ tới bây giờ hắn làm trầm trọng thêm rồi, lần này dám ở trước mắt bao người dùng bóng đánh người!
Đi một hồi, Túy Nguyệt đột nhiên nói: “Sư huynh, muội khuyên huynh, huynh nên ít cùng Vân công tử qua lại đi.”
Như Phong kinh ngạc, biết Túy Nguyệt không phải là người nói lung tung, quả nhiên, nàng tiếp tục nói: “Sư huynh, căn cứ bút ký cha ta lưu lại, loại độc trong Vân công tử, chỉ có tại hoàng thất hoặc gia đình quyền quý mới có thể dùng đến, bởi vì muốn chế tạo độc dược này cần rất nhiều dược liệu danh quý hiếm có, thường gặp trong khi tranh giành quyền hoặc đoạt tài. Như vậy xem ra, thân phận Vân công tử chỉ sợ là không đơn giản, do đó âm sâu kế độc ta không phải không biết, đáng thương cha ta lúc đầu chính là…” Nói tới đây, hai mắt Túy Nguyệt liền đỏ.
Như Phong vội vàng an ủi nói: “Được rồi được rồi, không nghĩ nữa, đều do ta, bây giờ làm cho ngươi đau vết thương cũ, chuyện quá khứ thì cứ cho nó là quá khứ, dù sao ta sẽ chú ý không nên đi trêu chọc những người đó.”
“Ừa ừa, chuyện đã qua đi thật lâu, ta làm một người giang hồ là được.” Túy Nguyệt thấy bộ dáng Như Phong sốt ruột, liền phá nước mắt mỉm cười.
Như Phong thương tiếc mà nhìn nàng, biết phụ thân Túy Nguyệt trước kia là ngự y Tử La quốc, đáng tiếc trong một âm mưu đoạt quyền, phụ thân của nàng cũng bị mất mạng, nếu không có nhiều người giúp đỡ, phỏng chừng Túy Nguyệt cũng sớm bị bay đầu.
Trước kia Túy Nguyệt luôn nghĩ tới việc báo thù, nhưng mấy năm gần đây, cừu oán này cũng bị Như Phong làm tan biến, cuộc sống là như thế, một người dân chúng bình thường, bộ muốn đi tìm người quyền quý báo thù thì dễ vậy sao, chỉ sợ đến cuối cùng cũng chỉ có thể mất cái mạng nhỏ của mình thôi. Cho nên Túy Nguyệt liền theo di chúc của phụ thân nàng, cố gắng sống sót cho tốt, không muốn liên quan gì đến hoàng thất.
Như Phong đưa Túy Nguyệt về tiệm cũng không thấy Hàn Sơn ở đó, nên sớm cáo từ, đem thuốc trở về.
———
Trở lại sân chính, lúc này mới phát hiện trận đấu đã kết thúc, Phong Hiền viện cũng chỉ thắng lần thi đấu ngựa, ngoài ý muốn chính là trong hồi bắn tên tự nhiên nửa đường sát hắc mã, làm cho người Kỳ Lân viện cướp lấy quán quân, hù dọa rớt cằm mọi người. Nhưng tổng thể mà nói, trong đại hội này Phong Hiền viện là viện thắng trận nhiều nhất, nên Mạ Côn lúc thấy Như Phong, thì cười tủm tỉm.
Như Phong quay mình mắt trợn trắng, có thể không cười sao? Đã biết lần trước tham ô một trăm lượng bạc, nhưng thu hồi tới đã có hai trăm lượng bạc, bởi vậy chút phí tài trợ cũng đủ rồi, đương nhiên, khụ khụ… Nếu như Mạ Côn biết Như Phong từ đó nuốt riêng ba trăm lượng bạc, phỏng chừng sẽ không cười đến vui vẻ như vậy rồi.
“Như Phong, ngươi thật là Học trưởng xuất sắc nhất Phong Hiền viện chúng ta từ trước tới nay, lần này quản lý hoạt động không cần viện phải bỏ tiền, lại làm cho viện kiếm được tiền, thật sự là lợi hại! Chính yếu là, lần này danh tiếng Phong Hiền viện chúng ta lớn mạnh, có các ngươi cầm kỳ thi họa tứ đại tài tử, xem sau này Lạc Lâm viện còn có dám xem nhẹ chúng ta hay không.” Mạ Côn vỗ vỗ bả vai Như Phong, cười tủm tỉm nói.
“Cái gì? Tứ đại tài tử? Không phải là nói ta cùng bọn Dục Tước chứ?” Như Phong thiếu chút nữa cầm mấy thang thuốc trong tay đi chỗ khác. Nữ cải trang mà còn gọi là tài tử?
Mạ Côn như trước mà cười tủm tỉm, phó sơn trưởng lão nhân kia cũng không biết từ ở đâu ra, trên mặt cười rạn rỡ nói to: “Như Phong, tất nhiên là nói các ngươi rồi, ngày thường bốn người các ngươi đều ở cùng một chỗ, một người giỏi một phần, cũng đều ưu tú như vậy, nhất là ngươi, Như Phong, lần này nhờ có ngươi, về thi đấu thơ chúng ta đã có thể diện rồi, hắc hắc, thật không hổ là đệ tử của ta!”
Như Phong liền phất tay: “Được rồi, phu tử, ngài cũng đừng khoa trương, ta cũng không có ý tứ rồi, được rồi, ta phải về viện rồi, Thiên Trạch còn chờ ta cầm thuốc trở về này..”
Mạ Côn vội nói: “Vậy ngươi đi nhanh, chúng ta đã đi xem qua Vân Thiên Trạch rồi, thật sự là một đệ tử tốt, cản cho ngươi một bóng, xem ra các ngươi có tình cảm thật tốt ha.”
Như Phong vội vàng gật đầu, biết Mạ Côn đang thử dò xét, xem ra bọn họ đều biết những lời đồn đãi đó rồi, bây giờ là cơ hội tốt để làm sáng tỏ, vì vậy, yết hầu Như Phong lành lạnh, khổ não mà nói: “Đúng vậy, chúng ta vốn là hảo huynh đệ mà, chỉ là không biết là người nào đem tình huynh đệ thuần khiết của chúng ta biến thành mối tình đoạn tụ, thật sự là tức chết ta rồi, chẳng lẽ nam nhân cùng nam nhân thì không thể có tình huynh đệ thuần khiết sao? Vì huynh đệ giúp bạn không tiếc cả mạng sống vốn là đương nhiên, đúng không? Như giám viện (giám thị) đại nhân cùng phó sơn trưởng người nhất định cũng là bạn tốt, các ngươi bây giờ kề vai sát cánh, chẳng lẽ các ngươi cũng là mối tình đoạn tụ sau?”(đoạn tay áo = gay = pê đê = đồng tính nam J)
Mặt Mạ Côn đỏ lên, nhảy dựng lên: “Sao có thể là đoạn tụ chứ?” Trong lòng nói thầm, phó sơn trưởng đã bao tuổi rồi, ta bao tuổi rồi, nếu ta muốn đoạn tụ cũng không tìm hắn nha, muốn tìm tìm… Tìm người như sơn trưởng, hoặc là Như Phong trước mắt cũng được a. ((=,,= )tư tưởng ông thầy này cùng quá phóng khoáng nha)
“Cho nên mới nói, những người đó thật sự là nói hưu nói vượn, nếu như bị sư muội của ta nghe được, chắc chắn sẽ làm tổn thương nàng.” Vừa nói Như Phong lắc đầu, phất gói thuốc trong tay, kêu lên: “Ta đi.”
“Như Phong, nhớ kỹ ngày mai là nghi thức bế mạc đó, đều là ngươi nghĩ ra được, ngươi nên đến ủng hộ một chút.” Mạ Côn vội vàng nhắc nhở nói. Như Phong gật đầu, lưu cho bọn hắn một cái ót.
Một hồi lâu, Mạ Côn sau lưng mở miệng nói: “Ngươi xem, Như Phong là đoạn tụ sao? Ta xem không giống, mặc dù bộ dạng hắn có đẹp một chút, nhưng ta xem anh khí rất đủ mà.”
Phó sơn trưởng vỗ về râu mép, lắc đầu: “Sao có thể là đoạn tụ? Hắn là đệ tử có linh khí nhất ta đã dạy, sau này Phong Hiền viện của chúng ta còn chờ hắn ở trên triều đình giúp một tay đây.”
“Nhưng hắn lại bộc trực quá, xem ra sẽ không tố làm quan văn đâu.” Mạ Côn thở dài nói.