Trên đường đi, Như Phong luôn luôn ẩn giấu hành tung theo sát Dục Tuyên, lặng yên không gây ra một tiếng động nào.
Bây giờ chỉ mới vào xuân, khí trời se se lạnh, trên bầu trời đêm chỉ có một mảnh trăng khuyết cùng vài ngôi sao nhỏ, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ xanh thơm mát, Như Phong kìm nén cảm giác muốn ngáp một cái, mặt khác trong lòng lại âm thầm chửi mắng tên Dục Tuyên này lựa lúc này mà ra ngoài làm chi.
Dọc theo đường quanh co ngoằn ngoèo, xuyên rừng, băng qua đình viện, cuối cùng Dục Tuyên cũng dừng lại.
Như Phong nhìn thấy hóa ra là Tàng thư các của Phong Hiền viện, Tàng thư các chỉ có hai tầng lầu, ngày thường chỉ mở tầng dưới cho các đệ tử cùng phu tử mượn sách, tầng hai thì đóng cửa quanh năm, ổ khóa lối lên lầu hai cũng đầy rỉ sắt, bây giờ lầu hai chắc cũng đóng đầy tro bụi rồi.
Tuy nhiên, Như Phong nhìn thấy nhiều bóng đen thấp thoáng trên lầu hai thì cảm giác được nơi này chính là nơi cất giấu bảo vật, Tàng Kinh các của Thiếu Lâm tự người ta không phải có rất nhiều võ lâm bí kíp sao? Chẳng qua là có nhiều cao thủ canh gác mà thôi.
Chỉ thấy Dục Tuyên ban đầu đứng ở dưới lầu quan sát, sau đó mới nhún người nhảy lên, cuối cùng cẩn thận đẩy cửa, thân pháp nhẹ như chim yến, không phát ra bất kì âm thanh thừa thải nào. Như Phong thầm than: hóa ra thân thủ của Dục Tuyên lợi hại như vậy.
Như Phong suy nghĩ một chút, quyết định đi theo, mũi chân điểm nhẹ, khởi động chân khí, tung người bay lên, nhẹ nhàng chạm xuống sàn gỗ. Lúc này, Như Phong cúi người, nên mới phát hiện dưới sàn nhà có mấy cái lục lạc, trên cửa sổ cũng gắn vài vật nho nhỏ phát ra âm thanh, chỉ cần lực đạo của ngươi nặng một chút, toàn bộ lầu hai sẽ vang động.
Như Phong nhìn Dục Tuyên đang loay hoay lục lọi chung quanh, đoán rằng Dục Tuyên hẳn là đã biết chuyện này lâu nên động tác mới quen thuộc như vậy. Hơn nữa, nếu Như Phong không nhìn lầm, trận thế ngoài cửa kia cũng ẩn chứa ngũ hành bát quái, hiện giờ Như Phong cũng không có ý định vào trong, vì nàng không hiểu nhiều về mấy thứ đó, với lại không biết bên trong còn có cái bẫy nào không, dù sao nàng chỉ cần biết Dục Tuyên ở bên trong an toàn là được.
Chẳng biết bao lâu nhưng cảm giác chờ đợi thật là không dễ chịu chút nào, hai mắt Như Phong nhìn chăm chú xung quanh, đôi khi nhìn thấy một hai người vận hắc y che mặt cũng nhảy lên, Như Phong đều là tiên hạ thủ vi cường [ra tay trước, chiếm lợi thế], lén lút đem người giải quyết sạch sẽ, sau đó thả người xuống chỗ đất không có lục lạc, cũng may mấy người đó võ công cũng không cao, chỉ có khinh công là có chút lợi hại, còn Như Phong vừa ra tay chính là mê dược vô sắc vô vị, cho nên mới có thể giải quyết hết.
Đương nhiên, Như Phong hiện tại cũng không biết võ công của bản thân cao thấp thế nào, trải qua một kỳ nghỉ lễ toàn là huấn luyện cùng huấn luyện, thân thủ của Như Phong đã tiến bộ rất nhiều, nhưng tiến bộ tới bậc nào, Vô Tình Kiếm và Úy Trì Hòe Dương đều chưa từng nói nên Như Phong cũng không rõ.
Cuối cùng, ngay lúc Như Phong vừa giải quyết xong hai người thì Dục Tuyên rốt cục cũng cẩn thận từ bên trong đi ra.
Thật cẩn thận, hai người một trước một sau nhảy xuống lầu các, chạy về hướng ký túc xá.
Nhân lúc Như Phong tưởng rằng có thể trở về phòng ngủ thì phía trước bất ngờ xuất hiện ba hắc y nhân! Trang phục mặc trên người cùng Như Phong không khác là mấy, đều là loại trang phục không ra người nào.
“Để lại vật trong người của ngươi!” Một tên hắc y trong đám quát.
Như Phong thấy thế, thân hình chợt vụt đi, cẩn thận nhảy lên thân cây bên cạnh, ẩn thân kỹ càng. Nàng cũng muốn nhân cơ hội này nhìn xem võ công của Dục Tuyên đã đạt đến trình độ nào, tuy bình thường cùng nhau đùa giỡn hắn luôn không bằng mình, nhưng nhỡ đâu đó là do hắn cố ý che giấu thực lực thì sao?
Hơn nữa, tự nhiên xuất hiện nói không chừng lại phá hư chuyện của người ta, vì vừa rồi Như Phong phát hiện có người theo sau mình nhưng có vẻ hắn không có gì ác ý nên Như Phong cũng không để ý tới.
Lúc Như Phong còn đang tự hỏi thì mấy người phía dưới đã dụng khẩu không xong mà động thủ.
Chỉ thấy hai đấm tay của Dục Tuyên vùn vụt, tựa như kinh phong bạo vũ [gió lốc mưa to] đánh tới hắc y nhân, ba hắc y nhân cầm trường kiếm trong tay cùng nhau công kích Dục Tuyên, ngay lúc Dục Tuyên có chút luống cuống tay chân, trong bóng tối bỗng nhiên nhảy ra hai hắc y nhân nữa, Như Phong kinh hãi, tập trung nhìn lại, hóa ra là đến trợ giúp Dục Tuyên, tâm thoáng yên lòng. Tra xét lại thì mới khẳng định người theo dõi mình lúc nãy chính là bọn hắn.
Ba gã địch nhân kia võ công cũng không tồi (tg: Như Phong đã đem bọn họ trở thành địch nhân rồi a), khí tức trầm ổn lâu dài, không vội vàng không nóng nảy, đúng là kinh nghiệm của cao thủ võ lâm, Như Phong âm thầm le lưỡi, bảo bối này hẳn là món cám dỗ người ta, nếu không thì làm sao có thể hấp dẫn cả đống cao thủ đến đoạt?
Nhìn kỹ một chút, Như Phong cảm thấy chuyện không xong rồi, Dục Tuyên trong tay không kiếm, hai gã hắc y nhân kia võ công dù không yếu nhưng bọn hắn phải bảo vệ Dục Tuyên, hơn nữa địch nhân lại cố chém cố giết, phối hợp khá ăn ý, vì thế Dục Tuyên dần dần rơi vào tình thế lấy trứng chọi đá, tránh trái tránh phải, chật vật vô cùng, có một lần Dục Tuyên còn suýt bị người ta đâm trúng.
Như Phong thấy thế, kiềm chế không được, rất sợ Dục Tuyên bị thụ thương, vì vậy vội vàng lách người bay ra, giúp một người bên phe mình tránh thoát một đòn, đồng thời quát: “Ta cũng đến!”
Như Phong lúc ẩn lúc hiện, ra tay nhanh như gió, thân hình như ảo như ảnh, chưởng phong sắc bén đồng thời hướng ba người ập tới.
Ba gã kia bất ngờ không kịp phòng bị nên làm lộ ra chỗ sơ hở, để cho Dục Tuyên nhân cơ hội nhanh chóng chạy ra khỏi kiếm ảnh, trốn sang một bên.
Như Phong dùng hai tay cùng bọn họ chém chém giết giết, bại thế từ từ hiện rõ, đang lúc bản thân muốn xuất ra binh khí của mình thì hắc y nhân đứng cạnh Dục Tuyên đem kiếm trong tay ném sang cho nàng, nói: “Kiếm cho ngươi!”
Như Phong mừng rỡ, nghiêng người tránh một nhát kiếm, xoay người một cái, vững vàng tiếp kiếm. Như Phong bỗng chốc như hổ thêm cánh, đường kiếm mạnh mẽ linh hoạt, xuất ra chiêu thức kiếm pháp của Vô Tình Kiếm, trong khoảng thời gian ngắn như phượng hoàng bay lượn, trường kiếm tựa bầy ong, chiêu kiếm dày đặc đem ba người cuốn vào trong quang ảnh.
Cứ như vậy, Dục Tuyên và hai tên hắc y nhân đứng một bên xem Như Phong đơn đả độc đấu. Như Phong cũng không cảm thấy khó khăn, ngược lại cả người đều hưng phấn, nàng tay cầm chuôi kiếm, kiếm thanh xé gió, kiếm quang trùng điệp, tựa như hoa văn vẽ lên bằng ánh sáng, bay múa xung quanh, đầu tiên làm trường kiếm trong tay của một tên địch nhân đánh văng, thân hình bỗng biến ảo, chân phải đột nhiên đá trúng giữa ngực tên còn lại, người nọ văng mạnh ra sau, tay Như Phong bỗng nhiên đổi hướng, lướt qua xương sườn của bản thân, đâm vào ngực người phía sau đang đánh tới!
Ba gã kia đảo mắt một cái đã chuyển sang thế bại trận, cùng nhìn nhau một cái, không cam lòng trừng mắt nhìn Như Phong, sau đó hiểu ý cùng nhau xoay người bỏ chạy.
Như Phong còn chưa thỏa mãn, đang muốn đuổi theo, Dục Tuyên ở phía sau đột nhiên nói: “Đừng đuổi theo!”
Vì vậy, Như Phong không thể làm gì khác hơn là tâm không cam, tình không nguyện mà dừng lại, nàng còn chưa đánh đủ a, giờ này nàng nhìn sang Dục Tuyên, đang tự hỏi một chút làm thế nào cho phải, chỉ thấy Dục Tuyên nói: “Chúng ta trở về thôi.” Lời này vừa nói ra, đương nhiên là đối phương đã hiểu rõ thân phận Như Phong rồi.
Do đó Như Phong buộc lòng phải trả kiếm trong tay lại cho hắc y nhân, không tình nguyện theo sát sau hắn.
“Ngươi làm sao biết là ta?” Như Phong hỏi.
Dục Tuyên thả cước bộ chậm lại, cùng Như Phong đi song song, nói: “Như thế nào ta lại không nhận ra ngươi? Đừng nói nữa, chúng ta trở về đi thôi.”
Sau khi trở lại ký túc xá, thắp lên một ngọn đèn, ánh sáng vàng mờ nhạt tỏa ra, Như Phong thay quần áo xong rồi mới thấp giọng nói: “Chúng ta vừa rồi đánh nhau kịch liệt như vậy, mà sao người ở bên trong vẫn ngủ như chết vậy hả?”
Dục Tuyên nằm trên giường mình, xoa xoa bả vai trả lời: “Ngươi không biết sao? Trên giang hồ, mọi người đều biết không thể đánh nhau ở trong sân của Phong Hiền viện, nếu có việc gì thì ra ngoài tự giải quyết, nên tất cả mọi người đều không lo lắng.”
Như Phong kinh ngạc, hứng thú nổi lên, thì ra là thế, khó trách mỗi buổi tối mình đều nghe được có người bay qua nóc nhà mình, lại có người ở sân ngoài đánh nhau, thì ra là thế! Vì vậy, Như Phong thích thú hỏi thăm: “Làm sao lại có quy củ này, ai trâu bò giao ước như vậy thế?”
Trong mắt Dục Tuyên hiện lên một mảnh phức tạp, nhẹ giọng nói: “Cái này ngươi không cần biết.”
Như Phong nhất thời thất vọng mà bĩu môi, châm chọc nói: “Thảo nào ngươi lại muốn trở về như vậy, thì ra nơi này là một cái cảng tránh gió. Được rồi, ngươi vừa rồi có bị thương hay không?” Nói đến cuối câu thì giọng điệu đã chuyển thành quan tâm.
Dục Tuyên lắc đầu cười: “May mắn là ngươi kịp thời xuất hiện, được rồi, võ công của ngươi có phải đã tiến bộ rất nhiều hay không?”
Như Phong yên lặng gật đầu, hưng phấn vừa rồi đã chuyển thành mệt mỏi, buồn ngủ không chịu được.
Dục Tuyên rất có tinh thần mà hỏi: “Ngươi làm sao nâng cao võ công được?”
Như Phong trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Liên quan gì đến ngươi? Ta không nói đấy!” Nói xong liền kéo chăn trùm kín người, chuẩn bị đi ngủ, bây giờ là canh ba nửa đêm, trời đã sắp sáng.
Dục Tuyên thấy không hỏi được cái gì, cũng không để ý tới, thổi tắt nến, cả phòng khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.
Đợi một hồi, Như Phong cũng không ngủ được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lại hỏi: “Ngươi hôm nay tại sao chỉ dẫn theo có hai người vậy hả? Nếu ta không xuất hiện thì làm sao?”
Hồi lâu sau, ngay lúc Như Phong tưởng rằng Dục Tuyên sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng nói: “Làm sao ta biết đối phương thông minh đến vậy? Không hoàn toàn mắc bẫy? Thiếu chút nữa thất bại trong gang tấc rồi!”
Như Phong nghe xong cũng không hỏi thêm gì, kéo cao mền lên chuẩn bị đến đánh cờ cùng Chu công. [là ngủ á, ta thật là màu mè]
Rốt cục, Như Phong cũng chưa từng hỏi Dục Tuyên tìm thấy được cái gì, còn Dục Tuyên cũng không hỏi Như Phong tại sao phải giúp mình.
Như Phong nằm trên giường, trong đầu nhớ lại tình cảnh đánh nhau vừa rồi, học võ vài chục năm, Như Phong lúc đầu là không thể không học, đến bây giờ lại hóa thành yêu thích võ nghệ. Trong những ngày nghỉ lễ, Úy Trì Hòe Dương lại dạy Úy Trì kiếm pháp cho Như Phong, cuối cùng còn cho đánh với Phục Cường trận, làm nâng cao trình độ võ nghệ của Như Phong.
Dựa theo lời gia gia nói, trong thiên hạ, có thể có cơ hội đối phó với Phục Cường Trận đã là một vinh quang rất lớn, bao nhiêu người tập võ cầu mà không được, bản thân ông trước kia cũng không làm được.
Lời này nói ra rất có cảm giác dường như gia gia rất hâm mộ mình, dường như rất muốn có nhiều vinh quang giống mình a.
Nhưng cuối cùng, cái vinh quang này lại làm cho cái mông của Như Phong bị hơn hai người đâm trúng, bả vai cũng được tặng một kiếm, nhưng Như Phong tiến bộ cũng là chuyện thật rõ ràng, rõ ràng đến nỗi nàng đã có thể từ trong Phục Cường trận an toàn đi ra. Cũng vì thế, Như Phong lại có hứng cùng Vô Tình Kiếm đánh nhau xem ai lợi hại hơn ai, ách…này có tính là “Bạch nhãn lang”* hay không? Sau khi học được võ công cao cường, đã nghĩ đến việc đem ân sư của mình ra giẫm xuống?
[Bạch nhãn lang:hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa. Thanks bạn tieuthao]
Vì vậy buổi tối hôm nay, cho dù có đến ba cao thủ vây đánh cũng không làm khó được Như Phong nửa phần!
Sáng ngày thứ hai, bắt đầu đi học.
Như Phong không có tinh thần sảng khoái mà ngáp dài ngáp ngắn, trong miệng cắn bánh nướng, vai hơi cúi, vô tình theo sát sau Dục Tuyên, chuẩn bị đến lớp học.
Vân Thiên Trạch đi liền quan tâm hỏi: “Như Phong, tối hôm qua đi trộm sao? Tinh thần rất tệ đó.”
Như Phong thả miếng bánh nướng trên miệng ra, gật đầu: “Đúng vậy, ta đi trộm đó, mới vừa mơ thấy mỹ nữ, ta còn chưa kịp thân thiết thì tỉnh dậy, aii…, mất hứng!” Nói xong cắn thêm một mẩu bánh, cũng không thèm nhìn tới ánh mắt những người xung quanh.
Vân Thiên Trạch lộ ra gương mặt ảm đạm, khó chịu nói: “Ngươi mộng cái gì không mộng lại mộng mấy cái này!”
Như Phong vẻ mặt cũng lười nhác, tối hôm qua sau khi vận động nhiều vì vậy trở nên rất uể oải, ngủ lại ngủ không được, cuối cùng bản thân tức muốn chết, nhưng vẫn ngủ không được, cũng không có cách nào a.
Dục Tước đi bên cạnh không lạnh không nhạt nói: “Hắn trừ ra muốn cái này còn có thể muốn cái gì? Đầu óc không đứng đắn.”
Như Phong không đáp lời, cắn cắn bánh nướng, một cỗ hương vị tràn vào trong lòng, nàng nghĩ sao con đường này lại dài như vậy chứ?
Dục Tuyên đột nhiên quay đầu lại, giựt cái bánh nướng mà Như Phong đang ngậm trong miệng ra quăng vào thùng rác bên đường, chán ghét nói: “Ngươi người này, một cái bánh nướng ngươi ngậm cũng đã ngậm bao lâu rồi mà còn không ăn? Ngươi không biết bánh nướng ở Phong Hiền viện là món ngon nhất sao? Vừa mềm vừa giòn, bên trong còn có thịt, vậy mà ngươi lại không muốn ăn! Lãng phí đại nương người ta một phen tâm ý!”
Ngữ khí muốn nói có bao nhiêu nghiêm chỉnh thì có bấy nhiêu nghiêm chỉnh, cứ như hắn bình thường là một người không bao giờ lãng phí lương thực.
Như Phong tròn xoe mắt nhìn bánh nướng đã yên vị trong thùng rác, trên mặt bánh còn có hạt mè.
“Ta đã không thích ăn cái gì thì dù nó ngon đến cỡ nào ta cũng không muốn ăn.” Như Phong bất mãn nói, nhớ tới sáng hôm nay khi Lan đại nương nhìn thấy quầng mắt đen thui của mình, trong mắt lại hiện lên tâm tình không rõ, cuối cùng không nói gì mà kín đáo đem một cái bánh nướng cho Như Phong, nói là làm cho hắn bồi bổ cho tốt.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, tới nơi rồi.” Dục Tước can ngăn.
Vì vậy Như Phong không dám nói nữa, dạo gần đây Dục Tước đối với mình rất kỳ quái, thật không rõ một người tính tình tao nhã lịch sự, quan tâm tinh tế mà cái quái gì lại trở thành tính tình khó lòng vậy chứ? Như Phong chép chép miệng, cảm giác đây là một vấn đề đáng nghiên cứu, tuy nhiên không phải bây giờ, bây giờ nàng muốn ngủ ngủ.
Vì mới khai giảng nên có một số người chưa điều chỉnh được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, do đó trong giờ học có cả khối người ngủ gục, vừa lúc Như Phong là một nhân tài kiệt xuất trong số đó, may mà phu tử cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, do học kỳ vừa rồi, thành tích của Như Phong là đệ nhất.
Đang lúc Như Phong đi vào cõi thần tiên ngoài vũ trụ, trong phòng học lại ầm ĩ như muốn nổ tung, cuối cùng cũng đánh thức nàng dậy.
Như Phong ngẩng đầu, sờ sờ khóe miệng, vội vã hỏi: “Dục Tuyên, chuyện gì xảy ra vậy?”
Dục Tuyên vẻ mặt buồn bực, trầm giọng nói: “Chẳng bao lâu nữa thái tử sẽ tới Phong Hiền viện.”
Như Phong cũng ngạc nhiên: “Thái tử? Thái tử?” Dĩ nhiên rồi, vì trong đầu của Như Phong, người có thân phận như vậy còn đang ở tuốt chân trời, có cảm giác về sau cũng không gặp được, nhưng bây giờ lại nói như vậy, thái tử lại tự hạ thấp địa vị đến Phong Hiền viện, đây tuyệt đối là tin tức lớn a!
Chả trách có nhiều người bàn tán như vậy! Như Phong kết luận.
“Chỉ có điều, sao vẻ mặt của bọn họ lại hưng phấn như thế chứ?” Như Phong chống cằm, khó hiểu hỏi. Thái tử đến ngoại trừ làm tăng thêm phiền toái cho mọi người còn có thể có cái gì?
Dục Tuyên dùng ánh mắt y như nhìn quái vật mà nhìn Như Phong: “Ngươi không biết? Ngươi không phải luôn khoe khoang ngươi rất thông minh sao?”
Như Phong nhìn hắn: “Ngươi không nói, ta đi hỏi Tước ca ca.”
Dục Tuyên vội nói: “Được rồi, được rồi, ta nói. Bọn họ hưng phấn là bởi vì một khi thái tử đến đây, nếu như có thể biểu hiện tốt trước mặt hắn, thì nói không chừng sẽ có lợi lớn đối với con đường làm quan sau này, thậm chí có thể một bước lên trời.”
Như Phong sau khi nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ: “Ra là thế!” Chính mình trước giờ không quan tâm đến chuyện này, thậm chí còn có điểm trốn tránh, cho nên mới vừa rồi không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường. Nhưng những người khác thì không giống, đa số người tới nơi này đọc sách là vì muốn sau này làm quan, không cùng đẳng cấp với bản thân a.
Chẳng qua, thái tử tới đồng nghĩa phiền toái cũng tới, xem ra tốt hơn nên bớt phóng túng một chút, miễn bị thái tử nắm được nhược điển và vân vân, như vậy mạng nhỏ của mình khó có thể bảo toàn.
Nghĩ vậy, Như Phong vội nghiêng người đối mặt với Dục Tuyên, hỏi: “Thái tử là người như thế nào?”
Dục Tuyên chế giễu cười: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn sự ưu ái của thái tử sao?”
Như Phong trừng mắt liếc hắn một cái: “Muốn cái đầu ngươi, ta hỏi vì cái khác.”
Sắc mặt Dục Tuyên lúc này mới tốt lên một chút, thờ ơ trả lời: “Dân gian truyền rằng, thái tử ôn nhu đôn hậu, tâm tính thiện lương, hành sự ổn thỏa, thừa khôn khéo, dư năng lực, lại chiêu hiền đại sĩ…Tóm lại, hết thảy những từ hình dung tốt đẹp nhất đều hướng về hắn.”
Như Phong nhìn Dục Tuyên rũ mi xuống, giống như cánh quạt rung động, nhìn thật đẹp, đang muốn vươn tay sờ sờ thì Dục Tuyên không lên tiếng nữa, vì vậy vội nói: “Hết?”
Dục Tuyên gật đầu: “Hết rồi.”
“Hắn lợi hại như vậy!” Như Phong than một tiếng, nghĩ lại mình thật là không quan tâm đến quốc gia đại sự rồi, ngay cả chủ nhân tương lai của nước mình cũng không biết.
“Ngươi không hỏi xem hắn đến để làm gì sao?” Thấy Như Phong trơ ra giống tượng, Dục Tuyên chịu không được hỏi.
“A, đến để làm gì?” Như Phong đang mất hứng, nhất thời cũng không phản ứng gì nhiều.
“Nghe nói vốn là ba nước khác phái sứ giả đến chúc mừng sinh nhật thái tử, sau đó nghĩ muốn thuận tiện cùng Tử La quốc chúng ta trao đổi cảm tình, vì vậy mỗi nước cử ra một sứ giả, đến Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện để cùng nhau giao lưu.” Dục Tuyên một hơi nói hết, chờ xem phản ứng của Như Phong.
Như Phong lúc này mới phản ứng, nói: “Nói như vậy, cái này có lẽ chính là chuyện của chúng ta?”
Dục Tuyên gật đầu, Dục Tước và Vân Thiên Trạch ngồi phía trước cũng quay đầu lại, không hẹn mà cùng gật đầu.