Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 92: Q.2 - Chương 92: Thăng chức






Edit: Lan Hương

Hổ ký doanh có thể là một quân doanh tinh nhuệ nhất trong toàn quân, vì mặc dù chỉ có bốn ngàn người nhưng lại được phân ra làm bốn đội binh chủng. Trừ đội kỵ binh của Như Phong ra, thì còn có ba đội quân là việt kỵ (tương đương với đội quân đặc chủng thời hiện đại), bộ binh, xạ thanh (đội bắn cung). Đây là quân doanh nhận chỉ đạo trực tiếp từ nguyên soái.

Còn những người này chính là những nam tử ưu tú ngàn người có một người, đều đã từng ra chiến trường trải qua muôn ngàn thử thách, chế độ huấn luyện bình thường rất gian khổ, vì vậy Như Phong vào đây như là nhảy vào chỗ dầu sôi lửa bỏng.

Địa vị của Hổ ký doanh rất cao, ngay cả “Thiết giáp” cũng tốt hơn so với người khác, sở dĩ ngày đó Chung Anh dẫn một trăm người mà có thể mở đường cứu nguy cho Như Phong thoát khỏi vòng vây cả ngàn người cũng đã nói lên Hổ ký doanh thật không tầm thường!

Thượng cấp của Như Phong là giáo đầu, địa vị chỉ thấp hơn nguyên soái và tướng quân, cũng là người ngày đó cứu Như Phong chính là Chung Anh. Chung Anh là người thanh niên ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, vẻ ngoài khí khái anh hùng, vóc người hơi gầy rắn chắc, khi cười rộ lên nhìn có chút ngây thơ, vì vậy hắn ít khi cười, luôn nghiêm mặt tỏ vẻ là người lão thành.

Đó chính là kết quả Như Phong đã quan sát nhận thấy.

Như Phong bỗng vào đây làm cho người của Hổ ký doanh đều bàn tán xôn xao, vì muốn vào đây phải lập công và kinh qua nhiều trận chiến. Còn Như Phong chỉ mới tham gia một trận chiến nhưng lại vi phạm quân pháp, thì tại sao được vào đây? Mọi người trăm ý không lý giải được.

Đương nhiên là Như Phong biết rõ, trên cơ bản, mỗi một một tướng quân hoặc nguyên soái, bọn họ đều từng ở Hổ ký doanh! Vì vậy, gia gia muốn bản thân nàng tới nơi này để được huấn luyện, xem ra muốn chuẩn bị cho nàng làm tướng rồi.

Thật sự Như Phong rất thích Hổ ký doanh, bởi vì ở đây nói chuyện với nhau bằng chính thực lực, chỉ cần ngươi có thực lực, tự nhiên có thể khiến cho người khác phải tôn trọng ngươi.

Đương nhiên, việc huấn luyện cũng rất khổ cực nhưng Như Phong cam chịu gắng sức, cả ngày nàng hết lăn lộn leo trèo rồi đánh nhau, vượt qua hết mọi chuyện, thậm chí so với người bình thường thì còn liều mạng hơn. Bởi vì Như Phong đã từng chịu qua huấn luyện đặc biệt cho nên cũng cảm thấy không khó ngại gì, có điều cơ thể của nàng mỗi ngày đều rất đau nhức, Như Phong cảm thấy nhớ lại cuộc sống của nàng ở trên núi trước kia. Lúc ấy đã bái Vô Tình Kiếm làm sư phụ, học được một chút võ công trên giang hồ của hắn, nhưng chủ yếu là Như Phong học hết thảy những kỹ năng trong quân ngũ, đây là do Úy Trì Hòe Dương cố ý dặn dò mà.

Gia gia, người thật sự là có khả năng tính trước mà! Như Phong thầm kêu, bằng không bây giờ bản thân nàng cũng không thể dễ dàng vượt qua được như thế này.

Đương nhiên, cơ thể thì có khả năng thoải mái nhưng tâm trạng lại không được thoải mái, ở nơi này mọi người coi Như Phong không là gì. Một là do Như Phong đột nhiên được đặc cách vào, hai là vì thân thể Như Phong nhỏ gầy. Vì vậy có chút xem thường Như Phong, nghĩ rằng nhất định Như Phong đã dùng thủ đoạn nào đó để được vào đây. Tất nhiên là mọi người đều biết võ nghệ của Như Phong ngày đó cũng không đến nỗi tệ.

Như Phong cũng không chấp làm gì, nghĩ vẫn còn nhiều thời gian, sau cùng thì sẽ có người hiểu nàng, bây giờ quan trọng là thời cơ, nhưng lúc chờ đợi thời cơ thì Như Phong lại làm chuyện khác.

Một tháng sau, nhận được nhiệm vụ, Như Phong lần nữa xuất chinh đánh giặc.

Xuất binh lần này chỉ gồm năm trăm kỵ binh và năm trăm cung thủ, nhiệm vụ chủ yếu là tập kích lương thảo của phe địch.

Trời còn chưa sáng liền khởi di hành, giáo úy của bọn người Như Phong hạ lệnh với tốc độ thật nhanh như chớp băng qua mấy ngọn núi, rồi đi qua đồng bằng rộng lớn, tiến gần sát bên cạnh hậu phương của địch, sau đó dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, sau khi nhận được hồi báo của quân thám thính liền gấp rút hạ lệnh đi tiếp, kế tiếp thì gặp vận chuyển quân lương của phe địch.

Vì vậy, trận chiến bắt đầu.

Đầu tiên, xếp đội hình bắn cung tiễn dày đặc như mưa về phía đội hình bộ binh của phe địch, để kỵ binh xung phong công kích mở đường.

Quân địch gấp năm lần quân của Như Phong, sau khi bị công kích cũng dàn trận nghênh đón, vì vậy trận chiến này cực kỳ khó khăn.

Một trận chiến này đánh giết đến trời đất mịt mù, từ xế chiều chém giết đến lúc mặt trời lặn, ngoại trừ tiếng muôn thú chỉ có tiếng kêu la thảm thiết, dưới nền đất vàng giờ bị máu tươi biến thành màu đỏ.

Gia gia nói đúng, trên chiến trường không có đúng hay sai, chỉ có sống hay chết!

Như Phong nhớ kỹ hai câu này nói, trong tay là lưỡi dao sắc bén không ngừng phát huy chống trả lại kỵ binh của quân địch.

Thân thủ của Như Phong rất tốt địa thân thủ tốt lắm, chiêu thức lại anh dũng phi thường, trong tay là bảo kiếm như một dãy bạc lóe sáng, chói lọi làm địch nhân khiếp sợ.

Tướng đấu tướng, vua đấu vua, tiểu binh đấu tiểu binh, Như Phong bây giờ chỉ là tiểu binh, cho nên nàng tự giác chiến đấu cùng với bọn lính này, nhưng cuối cùng nàng đã giết sạch những tên lính bên phe địch xung quanh rồi đành phải giúp những người khác, sẻ chia nhiệm vụ.

Lúc này Như Phong liên tục nhìn Chung Anh gần đó ở phía sau đang chém giết, bởi vì Chung Anh đã từng cứu nàng, nên Như Phong luôn hữu ý vô ý mà nhìn hắn, xem có nên giúp đỡ hắn hay không. Lúc này nàng chợt nhìn thấy Chung Anh đấu với tướng lãnh của phe địch, vì vậy liền tiến sát lại.

Vì Như Phong nhìn thấy có một nam nhân cao lớn đang đứng cách đó không xa đang chờ thời cơ ra tay. Phỏng chừng trong tình huống này, rất có thể hắn cùng tướng lãnh phe địch cùng nhau quyết đấu với Chung Anh.

Như Phong vốn biết võ nghệ của Chung Anh, bây giờ nhìn hắn đang đối đầu với tướng lãnh phe địch, nhìn thấy chỉ ngang tài nhau, nếu như có thêm một người tham gia thì kết quả có lẽ không khả quan.

Như Phong thầm nghĩ, nhưng động tác của tay không dám lơi lỏng, ở nơi này không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, nàng không được phép ngẩn người.

Qua một trận, quả nhiên, cái tên nam nhân đang chờ cơ hội kia đã lén lút quanh quẩn tiến tới phía sau Chung Anh, tra đao vào vỏ, tay lại gương cung lên…

Tim Như Phong bỗng dưng như thắt lại, lập tức không suy nghĩ liền giục ngựa thẳng tiến đến.

“Chung Anh cẩn thận! Ngươi sau lưng đả thương người ta, không coi là hảo hán!” Nam nhân đó đột nhiên cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn quanh, chỉ thấy một tên tiểu binh phi ngựa tới, một tay cầm cương, một tay không động. Đang ở hồ nghi thì thấy hàn quang chợt lóe, trên cổ đau xót, sau đó thấy trời đất xoay chuyển.

Lúc Như Phong kêu to thì Chung Anh cũng nhìn thấy tên nam nhân phía sau, khổ nỗi tên tướng lãnh quân địch trước mắt này rất dũng mãnh, không thể ra tay đối phó với người đánh lén, không ngờ trong lúc hắn đang suy nghĩ tìm cách thì Như Phong đã giải quyết tên đánh lén rồi, có điều không biết… Hắn dùng loại binh khí gì? Khoảng cách xa như vậy, mà Như Phong còn chưa đến gần tên nam nhân đó…

Đảo mắt nhìn thấy sau khi Như Phong giải quyết tên đánh lén xong liền gia nhập lại để chiến đấu với nhóm tiểu binh.

Chung Anh cùng đối thủ quyết đấu bất phân thắng bại, tâm trạng âm thầm sốt ruột, không ngờ phe địch lại phái người lợi hại như vậy để áp tải lương thực, thật sự nếu không giải quyết cho xong thì e rằng quân địch sẽ có viện quân tới, đến lúc đó chỉ sợ mọi người ở đây trốn không thể thoát, vừa nghĩ như vậy thì thế công liền càng thêm lợi hại.

Chung Anh suy nghĩ Như Phong đương nhiên cũng biết, nàng từ nhỏ đã được Vô Tình Kiếm và Úy Trì Hòe Dương chỉ dạy, suy nghĩ giải quyết vấn đề cũng theo thói quen của tướng lãnh, cho nên giờ phút này tâm trạng của nàng cũng rất sốt ruột.

Vừa nghĩ như vậy, Như Phong cũng không nhịn được liền huýt sáo dài một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa phải tiến sát đến Chung Anh, nói: “Ta tới đây!”

Cũng không đợi Chung Anh phản ứng, thân hình của Như Phong như tia chớp lao về phía trước, trường kiếm hóa thành một chùm ảo ảnh, bao vây tướng lĩnh của địch lại. Mắt thấy nàng kiếm thế đại uy, mũi kiếm đã gần đến trước ngực địch nhân, nhưng đối phương lại dùng nội lực đẩy mũi kiếm ra, trường kiếm cả hai cùng tấn công, “Keng” một tiếng, Như Phong vẫn cầm thanh kiếm, còn kiếm của đối phương đã rơi xuống đất.

Chiêu thức chỉ trong chớp mắt, kiếm của Chung Anh liền hướng về cổ, trong nháy mắt để lại trần ai lạc định. [Bụi trần đã rơi xuống, ý nói kết thúc mọi chuyện, ý nói anh ta đã lìa đời]

Như Phong thở nhẹ nhìn Chung Anh, rồi quay đầu ngựa liền sát vào trong loạn quân. Ánh mắt Chung Anh phức tạp nhìn phía sau Như Phong, khẽ thở dài, một lần nữa lại gia nhập chiến cuộc.

Tướng lãnh quân địch đã mất đi hai gã, còn lại những tên binh lính đang muốn nháo nhào, vì vậy quân của Như Phong nhanh chóng thu binh, mới vừa rời khỏi, cung thủ liền đồng loạt gương cung bắn hàng ngàn tiễn đến, nhưng lại là hỏa tiễn.

Bắn vào quân lương của địch.

Lúc này, Chung Anh huýt sáo dài một tiếng, nói: “Lui binh!”

Vì vậy, toàn bộ những người còn lại cùng kỵ mã rời khỏi chiến trường, để lại những binh lính bị thương với những tiếng kêu đau xót liên miên cùng những người lính đang hấp hối. Gió đêm lạnh thấu xương, thổi bay từng trận mùi máu tanh, ngay cả cát vàng bay theo gió cũng biết thành màu đỏ của máu rồi.

Đoàn quân Như Phong cưỡi kỵ mã thúc ngựa trở về, Như Phong biết Chung Anh nhanh như vậy đã bảo lui về, thì khẳng định là do phe địch phái hậu viện tới. Quả nhiên, dọc theo đường đi, mọi người không thể có dũng khí dừng lại, chạy băng băng một đêm, rốt cục đến hừng đông thì mới về tới doanh trại ở Lạc Nhạn.

Vào lúc hừng đông, bính lính đang trong hàng ngũ thao luyện, nhưng lại phát hiện nhiều người tiến về doanh trại, trên người dính đầy máu huyết.

Bởi vì trong quân doanh không thể cưỡi kỵ mã, vì vậy đoàn quân của Như Phong đều phải đi vào, giờ phút này, cả đám người Như Phong trên dưới đều là máu tươi, giống như mới bị từ biển máu cùng đi ra.

Chung Anh thúc dục thuộc hạ xếp đội hình báo cáo quân số, Như Phong nhìn những kỵ binh của mình bây giờ chỉ còn lại nhiều lắm khoảng ba trăm người, lúc này nước mắt nàng không nhịn được muốn chảy xuống.

Lấy một cánh tay gạt đi nước mắt, Như Phong nhìn về phía trước, đã có quân y chạy tới. Nhìn phía sau, Như Phong buồn bã, Hổ ký doanh mặc dù dũng mãnh, mặc dù được thiết bị tốt, nhưng khi bọn họ xuất chiến, thì bình thường cũng không có quân y đi theo, cho nên cuối cùng bò cũng không hơn được ngựa, với những người không thể đứng dậy nổi, thì bình thường cũng không ai để ý tới bọn họ, chỉ có thể chôn vùi tại chiến trường vừa mới tham gia mà thôi. Vì không có người nào đi cứu bọn họ, giống như buổi tối ngày hôm qua, nếu như mang theo bọn họ thì mấy trăm kỵ binh cùng cung thủ bây giờ có lẽ cũng không trở về được.

Sau một ngày chạy trốn, rồi còn hai ba canh giờ chiến đấu, khiến thể lực của Như Phong có chút tiêu hao, nhưng chết người chính là giờ đây Như Phong cảm thấy giờ toàn thân không được thoải mái, nàng cảm thấy từng cơn choáng váng không ngừng, Như Phong mạnh mẽ chống lại.

“Sư huynh.” Có người gọi nàng, Như Phong vừa nhìn, đó là Túy Trúc, vội nhếch miệng cười. Lúc này, thương binh đã được các quân y đưa đi trị liệu rồi.

Như Phong đang muốn trở về lều vải của mình, liền phát hiện Túy Trúc trừng mắt to, ngón tay đặt ở bả vai của Như Phong.

Như Phong nhìn lại, một mũi tên thẳng tắp đang cắm ở trên lưng của nàng!

“Tại sao lần nào cũng bị thương vậy?” Như Phong than khóc một tiếng, thuận lý thành chương mà ngã vào lòng của Túy Trúc.

Bây giờ tâm trạng Như Phong rất tốt, có thể dưỡng thương, mặc dù nàng bị trúng tên, nhưng không phải là cung đảo thứ và cũng không bị tẩm độc, nghe nói đảo thứ mà đâm chặt vào vết thương thì khó có thể rút ra được, sau đó đảo thứ tựa như hấp huyết của người ta mà hút hết máu cho đến chết.

Vì vậy, vận khí của Như Phong rất tốt, giờ nàng cũng không mất máu quá nhiều, chỉ muốn tĩnh dưỡng một thời gian mà thôi, Như Phong thấy kiện áo giáp như vậy mà cũng bị bắn thủng! Aiz, tại sao tiểu y của mình chỉ bảo vệ phần lưng và ngực, mà không phải là nguyên một cái áo chứ, nếu vậy thì bả vai mình không phải bị thương hết lần này đến lần khác.

Túy Nguyệt nghe Như Phong nói chuyện này xong liền cười nói: “Sư huynh, huynh thôi đi mà, tiểu y người ta còn không có được mà huynh lại có nó, không nên tham như vậy chứ.”

Túy Trúc cũng rất ngạc nhiên: “Thế nhưng một đêm liền mà sư huynh không phát hiện mình bị trúng tên phía sau, thật sự là kỳ lạ đó.”

Như Phong trừng mắt: “Chuyện này có gì mà kỳ lạ? Lúc ấy ta lo lắng muốn chết được, sợ phía sau có truy binh, trốn cũng không kịp, thì sao mà để ý tới vết thương? Các ngươi không biết, tình hình lúc đó hỗn loạn cực kỳ, sư huynh các ngươi là ta có thể bình an mà sống sót trở về thì không phải là chuyện dễ dàng rồi.”

Túy Trúc cũng hâm mộ mà nói: “Ta cũng muốn đi đánh giặc đây, cả ngày ở chỗ này chỉ nhìn người bệnh làm tâm trạng ta không tốt chút nào.” Nàng luôn luôn hiếu động, yên tĩnh trong chốc lát cũng không chịu được, vì vậy cảm thấy ở quân y này rất là nhàm chán.

Như Phong liếc xéo nàng một cái: “Ngươi cho rằng ở chiến trường có chuyện gì tốt để vui vẻ hả? Ngươi muốn đi thì đi, tưởng muốn trở về thì về sao, tưởng rằng chuyện giỡn chơi hả?”

“Đúng đó, sư huynh đừng để ý đến nàng ta!” Túy Nguyệt ở bên cạnh tiếp lời. Do có Túy Nguyệt và Túy Trúc nên Như Phong không giống với thương binh bình thường mà được tĩnh dưỡng trực tiếp ở trong phòng của Túy Nguyệt, đây là do Túy Nguyệt cố ý an bài.

Đột nhiên, có người ở gõ cửa, Như Phong liền bình tĩnh phủ lên người áo khoát ngoài.

Túy Nguyệt cười khẽ: “Chắc là Dịch Hàm tỷ tỷ đó.”

Túy Trúc đi ra mở cửa, một nữ tử từ cửa vội bước vào, lập tức nói chuyện với Túy Nguyệt nói chuyện. Như Phong nhìn thấy nữ tử trước mặt vận y phục mày trắng, vẻ nhìn tự nhiên phóng khoáng, nói chuyện cực nhanh, mang khí chất của nữ nhân bình thường không có anh khí, có lẽ là một người lôi lệ phong hành. [một người mạnh mẽ, dữ dội]

Như Phong nghĩ người này gọi là Dịch Hàm, ngoài Túy Nguyệt ra là nữ quân y thứ hai.

Nàng đến cũng vội vã, đi cũng vội vã, trước khi rời đi cũng chỉ gật đầu một cái với Như Phong mà thôi.

Túy Nguyệt thấy Như Phong nhìn theo sau lưng nàng ta liền cười nói: “Đây là Dịch Hàm tỷ tỷ mà muội đã nói qua với huynh, y thuật không tài giỏi nhưng chính yếu là lá gan của nàng ta rất lớn, đối với các thương binh bị đứt tay đứt chân mà mặt không biến sắc, không xem ra gì. Nàng ta rất chiếu cố muội và Túy Trúc, lúc đầu muội mới tới đây, nhìn thấy người nơi này đầy máu me thì có chút sợ hãi không dám xuống tay, đều là do nàng chỉ dạy muội, nàng ta là một người rất tốt ở đây.”

Túy Trúc ở bên cạnh bĩu môi nói: “Túy Nguyệt à, ai mà không biết thì tưởng rằng ngươi đang tính mai mối cho sư huynh đó.”

Túy Nguyệt chỉ mỉm cười nhìn Như Phong đang cúi đầu.

Sư huynh mà đồng ý, thì người khác cũng không đồng ý Dịch Hàm tỷ tỷ đâu.

Sau khi Như Phong nằm nghỉ vài ngày thì có thể cử động bình thường, lúc này nàng mới biết mình đã được thăng chức rồi, nàng được phong làm đô úy [tương đương đội trưởng], bởi vì trong trận chiến này, đô úy và phó đô úy của Như Phong đều đã hy sinh, vì vậy Như Phong có thể tiến lên giữ chức ấy.

Như Phong kinh ngạc: chẳng lẽ rốt cuộc mình đã hết khổ rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.