Như Phong khoanh hai tay trước ngực, mũi chân điểm nhẹ tựa vào tường, nói: “Tùy các ngươi.”
Úy Trì Hòe Dương đứng khuất trong góc cau mày, Như Phong, tư thế này là sao? [Chắc tại lưu manh quá đó mà ^^]
Chung Anh quét mắt nhìn đám người xung quanh, nói: “Các ngươi ai không phục thì bước ra đấu với Mộc đô úy đi, không đả thương đến tánh mạng là được.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ rỉ tai thì thầm, nhưng lại không có người nào bước ra.
Như Phong cười hì hì: “Mọi người thương lượng xong chưa?”
Lúc này gần mười người lục tục bước ra, Như Phong âm thầm lắc đầu, còn tưởng rằng sẽ có nhiều hơn chứ.
“Còn nữa không?” Như Phong cười, Phục Cường trận nàng còn có thể qua được, huống chi những người này còn chưa tới tám người nữa.
Vì vậy những người vừa mới bước ra nhìn chằm chằm vào Như Phong, đây đều là những người tài giỏi ở Hổ ký doanh.
Một gã đại hán đứng ra lớn tiếng nói: “Bây giờ tiểu nhân muốn so trường thương với đại nhân!”
Như Phong gật đầu, nói: “Được.”
Vì vậy, song phương đều cưỡi lên ngựa, hai người cùng chắp tay hướng về đối phương, làm một động tác khiêm nhường, sau đó, ngưng thần tĩnh khí.
Như Phong tiếp nhận trường thương từ binh lính, đối phương hét lớn một tiếng, lập tức một thương đã được đâm đến, như ánh sáng mặt trời chói chang, như tia chớp xẹt qua, một thế sét đánh không kịp bưng tai ập vào mặt.
Trường thương:
Capture
Như Phong mỉm cười, nhẹ nhàng ngăn cản, đem chiêu thức bí kíp hóa giải.
Như Phong lớn tiếng nói: “Tới ta!” Lúc nói, trường thương trong tay cũng không dừng lại, trái đâm phải ngăn, ngang quét dọc đỡ, thế trường thương trong tay như nộ hải kinh đào không thể đỡ. Thân hình nàng ngồi trên lưng ngựa vững chắc, trong tay động tác quả thật nhanh vô cùng.
Lúc đầu gã đại hán còn có thể ngăn cản được mấy chiêu, càng về sau lại càng theo không kịp tốc độ của Như Phong, chỉ có thể luống cuống tay chân mà chống đỡ, Như Phong nghĩ đến lúc rồi, liền quát: “Tiếp chiêu đi!” Một thương đâm xuống, trường thương bay lượn, tạo nên một đường ánh sáng bạc lấp lánh trong không trung, trong nháy mắt đánh cho đại hán phải rơi xuống đất.
Đại hán lập tức nhảy dựng lên, nói: “Tiểu nhân bội phục!” Nói xong liền cúi đầu lui xuống.
Như Phong cầm trong tay trường thương, uy phong lẫm lẫm ngồi ở trên ngựa, quét mắt nhìn mọi người một lượt, nói: “Còn ai nữa không?”
Trong đám người lạnh ngắt như tờ, hơn nửa ngày, mới có người lên tiếng: “Tiểu nhân muốn cùng đại nhân so quyền cước.”
Như Phong cười đáp ứng: “Được, ai nữa?”
“Ta, ta muốn so kiếm thuật với đại nhân.” “Còn ta.” “Ta!” “…” Chín người lúc nãy bước ra bây giờ đều tiến lên, người còn lại đang trong phân vân.
Như Phong nhảy xuống ngựa, cười nói: “Mọi người cùng lên đi, nhiều người náo nhiệt hơn, cũng tiết kiệm thời gian của ta.”
“Nhưng mà binh khí chúng ta dùng không giống nhau.” Có người yếu ớt nói.
Như Phong trừng mắt nhìn lạnh lẽo: “Lúc chiến tranh ngươi còn quản được người khác dùng binh khí gì sao?”
Có lẽ người nọ biết mình nói sai nói, nên không dám hé răng nữa.
Như Phong cười hắc hắc, băng tuyết trên mặt tan rã, làm cho người ta phải cảm thán rằng mặt nàng biến sắc cực nhanh.
“Tới đây đi tới đây đi, chúng ta cùng đại chiến một trận nào!” Như Phong ma quyền lau chưởng, hưng phấn mà nhìn chằm chằm mọi người.
Dương Hổ đứng ở bên cạnh Chung Anh, cau mày nói: “Sao ta cảm thấy hình như Như Phong có vẻ rất cao hứng?”
Chung Anh cau mày không nói, chỉ nhìn qua chỗ khuất kia.
Dương Báo thờ ơ nhìn qua bọn họ, một đám người nhàm chán!
“Cầm chắc binh khí của các ngươi.” Như Phong hạ mi mắt, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, “Cùng lên đi.”
Mọi người lại ầm ỹ lên, làm thành một vòng tròn, để Như Phong và người khiêu chiến khác ở chính giữa.
Hỗn chiến bắt đầu, Như Phong múa trường thường trong tay như gió lớn, giọt nước không lọt, chín người căn bản là không có cách nào đến gần thân thể của nàng. Thời gian đã lâu, thì có người liền mất bình tĩnh, quyền cước càng tăng thêm lực đạo.
Như Phong cười thầm, bên cạnh còn nói: “Các ngươi chỉ có chút bản lãnh thế thôi sao?”
Mọi người bị nàng kích thích, nào đao, nào kiếm toàn bộ cùng hướng về Như Phong giáng xuống.
Động tác trong tay Như Phong không thay đổi, xác định chuẩn một người, kêu lên: “Ngươi, đi ra ngoài nhé!” Nói xong cũng không chờ hắn phản ứng, nhanh chóng thu hồi trường mâu, trở tay chưởng một cái trên lưng hắn. Bị đau người nọ kêu “Ối”, Như Phong tặng thêm một cước vào xương sườn của hắn, “Đi ra ngoài!” [Ôi, chi mà ác, con người ta tội tình gì đâu =)]
Sau khi giải quyết xong một người, Như Phong đẩy nhanh tốc độ, từng bước từng bước mà chọn, mọi người ai cũng e ngại nàng sẽ dùng chưởng, đến cuối cùng, Như Phong đoạt được một cây kiếm, vứt bỏ trường mâu, trường kiếm trong tay như linh xà xoay tán loạn, cứ thế mà ép mọi người đứng yên không động đậy.
Như Phong không kiên nhẫn nữa, huýt sáo dài một tiếng, trong ánh mắt ẩn phong vân cấp bách dũng, trong tay trường kiếm mạt qua mi tiệp, một uông hàn ý hoảng ánh trong suốt thu thủy, toàn thân chân khí vận hành chu thiên, như Thương Ưng giương cánh bàn tại chỗ bắn lên, kiếm quang thê liệt, kiếm phong liên miên, hoa phá trường không, bỗng dưng làm mọi người chung quanh cùng té ngã xuống!
Chiêu của nàng vừa thi triển, đối thủ không ai kịp trở tay, có kẻ té xuống rồi vẫn không biết chuyện gì xảy ra.
Như Phong uy phong lẫm lẫm cầm trường kiếm, nhìn mọi người nói: “Còn ai muốn khiêu chiến nữa không?” Trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là kiếm thích hợp với mình nhất nha, rất dễ dàng khống chế lực.
Mọi người xem trận đấu đều sợ ngây người, chỉ một chiêu như vậy đã chế ngự được kẻ địch, thì ra nãy giờ là hắn đang đùa giỡn người ta sao?
Chung Anh đứng dậy, nói: “Được rồi, các ngươi vốn không phải đối thủ của Mộc đô úy, nếu không phải hắn hạ thủ lưu tình, hôm nay các ngươi còn sống sao? Còn không mau lui xuống!”
Mấy người ngã xuống đất vội đứng lên hành lễ với Như Phong, vội vã lui trở về đám người.
Dương Hổ và Dương Báo liếc mắt nhìn nhau, tự hào trong mắt bị dập tắt, chỉ bằng một chiêu vừa rồi của hắn, mình cũng không thể địch lại, xem ra, nguyên soái nhìn người vẫn chuẩn, hắn lên làm đô úy vốn là dựa vào thực lực.
Sau lần khinh thường này, bọn binh lính liền thật cung kính với Như Phong, không người nào dám tỏ ra nửa điểm thất lễ, cho nên Như Phong huấn luyện họ khá thuận buồm xuôi gió.
Như Phong cảm thấy tài bắn cung chủ yếu là dựa vào sự luyện tập của bản thân, người bên ngoài nói nhiều cũng vô dụng, cho nên nàng dồn tinh lực vào việc hành quân bày trận, ví dụ như thời tiến công nên bày thế trận gì, lúc phòng ngự lại nên làm như thế nào, lúc đánh bất ngờ phải ra sao…
Thế trận được thử nghiệm nhiều lần, chứng thật là có tác dụng, bây giờ vấn đề còn lại là đốc thúc binh lính luyện bắn và thuần thục biến hóa trận thế.
Cũng còn chuyện khác là cung tên của Như Phong bắt đầu được sản xuất hàng loạt, mặc dù nguyên soái nói thời gian làm cung tên rất lâu, nhưng một hai năm sau vẫn dùng được, chuyện quan trọng phải chuẩn bị trước. Mượn cơ hội này, Như Phong đẩy Nam Sơn ra, khiến cho hắn không phải lăn lộn trong phòng bếp thường xuyên, trực tiếp thăng quan đi chỉ đạo chuyên gia vũ khí trong quân doanh tạo cung tên luôn.
Sau khi bận bịu như vậy cả tháng, Như Phong bắt đầu rảnh rỗi, mỗi ngày không phải hoạt động đầu óc nữa, nàng có chút nhàn hạ rồi, vì vậy lúc rảnh rỗi, Như Phong liền tìm một nơi vắng vẻ, đem Úy Trì kiếm pháp mà Vô Tình kiếm và Úy Trì Hòe Dương đã dạy kết hợp với nhau, cố gắng tạo ra những chiêu thức đơn giản nhất, có uy lực nhất để khắc địch.
Kinh nghiệm hai lần ở chiến trường làm cho Như Phong hơi có cảm xúc, cho nên rảnh rỗi sẽ cố gắng nâng cao võ nghệ của mình, bây giờ chịu cực một chút, sau này trên chiến trường mới có thể giữ được mạng.
Một tháng sau, Như Phong cảm thấy có phần buồn tẻ, cuộc sống trong quân ngũ thật sự rất nhàm chán khô khan, cả ngày trừ thao luyện ra thì cũng không có chuyện gì khác, bây giờ chiến tranh có thể xảy bất kì lúc nào, muốn đi dạo một chuyến cũng không được, nếu bị người ta bắt thì lấy quân pháp xử trí. Nghĩ đến quân pháp, Như Phong liền cảm giác được PP của mình ê ẩm, bốn mươi quân côn kia thật sự là lợi hại quá cơ, đau cực! Hu hu… Sao mỗi lần bị thương thì nơi chịu trận không phải là tiểu PP thì cũng là bả vai thế? Cứ tiếp diễn như vậy, mình chắc chắn sẽ bị mắc chứng khủng hoảng luôn.
Đương nhiên, trong hai tháng này Như Phong có đánh một trận chiến nhỏ, nhưng rất nhanh liền minh binh kết thúc cho nên không có cảm giác gì hết.
Nhưng lúc này, chức quan của Như Phong lại thay đổi, không phải tăng cũng không bị giáng, mà là trực tiếp từ xạ thanh bộ chuyển sang kỵ binh bộ, vẫn làm đô úy, bởi vì đô úy tiền nhiệm đã chết trận.
Như Phong cảm thán, tánh mạng thật sự là quá leo lắt, nói chết là chết, bởi vậy sau này luyện công nàng đều cố gắng hết sức.
Nhưng sau khi được điều trở về kỵ binh bộ, Như Phong phát hiện võ nghệ của nàng trong lúc vô tình đã được nâng cao không ít, ngay cả kỹ thuật cưỡi ngựa cũng cao hơn, có lẽ là kết quả của việc cùng mọi người luận võ.
***
Xuân Đằng quốc, nơi biên cảnh, trong lều lớn.
Lợi Minh vẻ mặt bình tĩnh, nhìn tên lính đang quỳ dưới mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Mộc Như Phong?”
Tên lính trả lời: “Đúng vậy, chúng thần tra được hắn chỉ là một gã binh lính bình thường không có gia thế.” Tên lính vừa nói vừa trình lên tư liệu xuất thân của “Mộc Như Phong”, “Bên trong toàn bộ là chuyện Mộc Như Phong từ nhỏ đến lớn, có thể tra được đều đã tra.”
“Vậy sao võ nghệ của hắn lại xuất sắc như thế? Gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng ra đứa con xuất sắc tới như vậy sao? Thoáng cái liền trở thành đô úy, lại còn vào Hổ Ký doanh!” Vốn không lớn tiếng, nhưng lại làm cho người ta có một áp lực nặng nề.
Tên lính nọ cố trấn định mà trả lời: “Có lẽ là vì khi còn bé hắn có duyên bái sư ạ.”
“Có lẽ… Có lẽ…” Lợi Minh thì thào tự nói, rồi lại hỏi, “Tra được cháu của Úy Trì Hòe Dương không?”
“Bẩm nguyên soái, cháu của Úy Trì Hòe Dương hình như đã vào quân doanh, mọi người đều nói là hắn đã đi nhập ngũ, nhưng mà vẫn chưa thấy hắn xuất hiện.” Tiểu binh vội vàng trả lời.
Lợi Minh huy phất tay, nói: “Lui xuống đi.”
Tên lính cao lớn vội vàng nhanh chóng lui ra.
Lợi Minh trầm tư, Mộc Như Phong? Sao lại có tên giống như Úy Trì Như Phong vậy, chẳng lẽ là cùng một người? Nhưng mà tướng mạo lại không giống, hơn nữa nếu như hắn thật sự muốn mai danh ẩn tính, thì không nên để hai chữ “Như Phong”.
Thôi, hắn bây giờ chỉ là một đô úy, chờ sau này tìm một cơ hội giết chết là được, quyết không thể bỏ qua một kẻ có thể là Úy Trì Như Phong!
Lợi Minh hai tay nắm quyền, hung hăng mà nhìn chằm chằm phía trước: Úy Trì Hòe Dương, ta không thể không để cho Úy Trì gia của ngươi đoạn tử tuyệt tôn!
Kí ức của hắn trôi nổi về một hồi đại chiến mười năm trước, lần đó, mười vạn đại quân của Xuân Đằng quốc bị Úy Trì Hòe Dương hủy hoại trong phút chốc, làm cho hắn bị liên lụy chỉ có thể ở nhà hoảng hốt sống qua ngày, đâu còn là nguyên soái oai phong lẫm liệt trước kia!
Nhưng mà không ngờ mình còn có ngày phất cờ trở lại, nữ nhi của hắn phải tranh giành trở thành phi tử của Đại hoàng tử, bản thân hắn cũng phải dựa vào nữ nhi từng bước một mà leo tới vị trí bây giờ, cho nên, Úy Trì Hòe Dương, thống khổ mà ta chịu trước kia nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi!
Lợi Minh nghĩ tới con gái, liền nghĩ tới Đại hoàng tử, nếu như ngày sau Đại hoàng tử đăng cơ, với uy danh trong quân đội của hắn thì chắc chắn có thể đưa được nữ nhi của hắn lên ngôi hoàng hậu, lúc này hắn chính là quốc trượng và nguyên soái dưới một người trên vạn người rồi!
Nghĩ tới tương lai, Lợi Minh không nhịn được nở nụ cười, nhưng lập tức nhớ lại nhị hoàng tử trước đó không lâu mới vừa về nước, mày không nhịn được nhíu lại.
Nhị hoàng tử thoạt nhìn như một nữ nhân, nhưng sau khi hồi quốc thì lén lút bày ra nhiều thủ đoạn mà nữ nhân tuyệt không thể làm được, mềm rắn đủ, không chừa một thủ đoạn đê tiện nào, cái này cũng là do hắn nghe phong phanh, hơn nữa hoàng thượng lại rất sủng ái hắn, vì vậy không bao lâu, hắn liền được phong làm thái tử, sau những việc gây ra còn để lại ấn tượng tốt trong lòng đại thần và dân chúng.
So với Đại hoàng tử kiệt ngạo bất tuân và âm trầm lãnh khốc, không thể nghi ngờ rằng, nhị hoàng tử có vẻ càng được lòng dân. Tuy nhiên, vì lợi ích tương lai thì có lẽ nhị hoàng tử chính là kẻ cản đường của hắn ta. [kiệt ngạo bất tuân và âm trầm lãnh khốc: bướng bỉnh không nghe lời và vô tình ác nghiệt]
Nghĩ vậy, hai mắt Lợi Minh trở nên âm u, thật là làm cho người ta sợ hãi!
***
Trong kinh thành Tử La Quốc.
Mộc Vấn Trần trong sân luyện kiếm, một bộ bạch y thư thả, thân hình phiêu dật nhẹ nhàng, không có sát khí, ngược lại tràn ngập một mỹ cảm kỳ diệu.
Mộc Đồng đứng ở một bên pha trà, đôi lúc liếc nhìn Mộc Vấn Trần một chút.
Qua không lâu, Mộc Vấn Trần thu kiếm đi tới chỗ nghỉ ngơi, nói: “Bên Như Phong có tin tức gì chưa?”
Mộc Đồng dâng khăn lau mồ hôi sạch sẽ, lúc này mới hồi đáp: “Như Phong đã vào Hổ ký doanh, lại còn lên chức đô úy.”
“Có bị thương không?” Mộc Vấn Trần liền hỏi, hắn đương nhiên biết Như Phong không chịu vết thương gì, bằng không mình đã biết từ lâu rồi, bây giờ hỏi cũng chỉ là để an tâm thôi.
Mộc Đồng đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ Mộc Vấn Trần, bây giờ hắn đã không hi vọng có thể đưa chủ tử quay về chính đạo nữa, việc đó đã nằm ngoài tầm với của hắn, hắn đã chết tâm rồi, chủ tử muốn thế nào thì cứ thế ấy đi, nói sao thì Úy Trì Như Phong cũng là một người không xấu, đương nhiên, nếu như hắn là nữ thì lại càng hoàn mỹ, như vậy hắn sẽ khóc rống chảy nước mắt mà cảm tạ ông trời không để cho chủ tử bị tuyệt hậu. [tuyệt hậu: không có con á]
“Mộc Đồng?” Mộc Vấn Trần thấy hắn thật lâu không trả lời, trầm giọng hỏi, trong mắt tỏ vẻ khẩn trương .
Mộc Đồng vội vàng nghiêm mặt nói: “Chủ tử, không có việc gì, Như Phong cũng tốt lắm, cả ngày sinh long hoạt hổ, rất hoạt bát.”
Mộc Vấn Trần thở dài một hơi, sinh long hoạt hổ? Hoạt bát? Không nhịn được cười khổ, đây đúng là phong cách của Như Phong, đến nơi nào đều làm cho cuộc sống của mình rất khá, còn cả ngày tinh lực tràn đầy. Nhưng mà mình… Ai, lá thư lần trước đó, mình nói hắn như vậy, hắn không giận mình chứ?
Mộc Đồng cẩn thận bên cạnh nhìn vẻ trầm tư của Mộc Vấn Trần, nửa ngày mới nói thêm: “Chủ tử, lúc nào chúng ta quay về Phong Hiền viện? Chuyện nơi này xong xuôi rồi, hơn nữa hình như gần đây rất không yên ổn đấy.” Câu nói phía sau kia có chút nhỏ hơn, trong lòng Mộc Đồng thầm nghĩ, không yên ổn? Quả thực đúng là “thủy hỏa bất dung”, ngươi tranh ta đoạt, rất náo nhiệt nha.
Mộc Vấn Trần suy nghĩ một chút, không trả lời.
Mộc Đồng sử dụng thủ đoạn cuối cùng: “Chủ tử, hắn luôn quan tâm tới hôn sự của ngài? Gần đây còn nói ngài vài chuyện, nói ngài tuổi cũng không nhỏ, cũng nên thành thân đi, cũng cần có một hậu nhân rồi…”
Mộc Vấn Trần uống một ngụm trà, không muốn nghe Mộc Đồng lải nhải, đứng dậy quay trở về phòng.
Mộc Đồng đứng ngốc sửng sờ ở tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn xa xa: đã mất dạng rồi? Người ta còn chưa nói hết mà!