Quản gia nhăn mặt cau mày, đấu tranh tâm lý một hồi lâu, vẫn chưa có chủ ý
nên dè dặt nói: “Tiểu thiếu gia, ta không phải là không muốn giúp ngươi, nhưng nếu làm vậy có nghĩa là đã phản bội lại lão gia, như thế sao
được?”
“Quản gia, những lời này của ngươi qủa thật không đúng rồi, ta cùng gia gia vốn là người một nhà, hắn đương nhiên yêu quý ta nhất, mấy ngày nay ta không thể cùng bọn họ dùng cơm, một mình trốn ở trong phòng mà ăn rất tội nghiệp nga, phỏng chừng hắn cũng cảm thấy đau lòng. Phải biết rằng ta mới chỉ có sáu tuổi, quản gia, sáu tuổi vốn là
thời kỳ phát triển, nếu như ăn không ngon, thiếu gia ta sau này có gì
bất hảo thì người nào đau lòng nhất? Chẳng phải là gia gia hay sao? Hắn
vẫn mong chờ ta vì Úy Trì phủ mà phát dương quan đại đấy.” Trì Phong bộ
dạng đáng thương hề hề nhìn quản gia thấm thía nói tiếp: “Quản gia, ta
không phải muốn chê trách gì ngươi, nhưng nếu ngươi và Thúy Nương vẫn cứ duy trì tốc độ này, chỉ sợ đến lúc tiểu thiếu gia ta lấy vợ rồi cả hai
ngươi cũng chẳng đi đến đâu, Thúy Nương bây giờ đã hai mươi mấy xuân
xanh, chậm một chút nữa thì đừng nghĩ đến chuyện sinh hài tử nga.”
Quản gia vừa nghe xong, sắc mặt tái xanh, nhận ra bản thân đã lâm vào thế
phá phủ trầm châu (không còn đường rút lui)(2) cho nên kiên định mà nói: “Được rồi, tiểu thiếu gia, ta tin tưởng vào năng lực của ngươi.”
Vì vậy, trong mấy ngày kế tiếp, bữa ăn của Trì Phong đã được cải thiện hơn rất nhiều.
“Tiểu thiếu gia, người xem, kỳ trừng phạt đã là quá khứ, tiểu nhân cũng đã
làm theo yêu cầu của người, vậy bây giờ người có thể nói cho ta biết đơn thuốc kia là gì được không?” Quản gia trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt,
nhìn Trì Phong khẽ nói.
Trì Phong quết miệng, vỗ vỗ cái
bụng nhỏ căng tròn của chính mình, liền hỏi: “Quản gia, ngươi xem bổn
thiếu gia có phải hay không ngày càng béo hơn rồi?”
Quản gia vội vàng cười đáp: “Nói bậy, như thế nào có thể béo hơn được? Tiểu
thiếu gia vốn rất là đáng yêu, ngài càng lớn càng trông giống như đồng
tử ở bên cạnh Quan Thế Âm Bồ Tát.” Quả thật tiểu thiếu gia rất đáng yêu, tính tình lại thông minh lanh lợi, trong phủ không có ai không thích
cái tiểu thiếu gia này, ách… Mặc dù có lúc người cũng thật tinh quái.
“Thật sự?” Trì Phong cười đến híp cả mắt.
“Vậy bổn thiếu gia nhân tiện nói cho ngươi, đơn thuốc chính là gạo nấu thành cơm, buổi tối ngươi hãy cùng Thúy Nương hẹn hò, sau đó thuận tiện củi
đốt gặp gỡ liệt hỏa, trực tiếp thiêu đốt nhau đi. Nếu còn không được,
thì hãy dùng tới xuân dược, đơn giản, thẳng đến mục đích, ta không tin
đến lúc đó Thúy Nương còn có thể không chấp nhận ngươi.” Nhược điểm của
người cổ đại chính là quá thành thật, sau khi bị chiếm tiện nghi cũng
chẳng mất mát gì mà ngược lại còn có người phụ trách.
“Ách… Tiểu thiếu gia, là ai to gan lớn mật dám dạy người những thứ này?” Quản gia chẳng nhưng không có chút hưng phấn, mà ngược lại còn bị dọa đến
thất kinh cả hồn vía. Nhìn xem, những lời này vốn là của một tiểu hài tử sáu tuổi nói ra hay sao? Mặc dù mọi người trong phủ đều biết rằng tiểu
thiếu gia không giống như những tiểu hài tử bình thường khác, bất quá
cũng không nên đáng sợ đến như vậy chứ, trong ba năm qua tiểu thiếu gia
chưa từng bước ra khỏi phủ, người trong phủ càng không thể nói ra những
chuyện này, vậy làm sao mà tiểu thiếu gia lại biết được?
Trì Phong
nhìn vẻ mặt của quản gia có thể đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì, cho
nên nhân tiện phất tay nói tiếp: “Quản gia thúc thúc, nghe lời ta nhất
định sẽ không sai, đối phó với Thúy Nương nếu không dùng cách này thì
xem ra ngươi hết hy vọng rồi, phải trực tiếp dùng thủ đoạn cực đoan,
bằng không đợi đến lúc tóc ngươi hoa râm cũng không có người nối dõi,
ngươi hãy suy nghĩ cho cẩn thận, bổn thiếu gia phải du ngoạn giang hồ
đây.”
Nói xong đoạn này, Trì Phong vắt giò lên cổ nhanh
chóng chạy mất dạng, trong ba năm qua, nàng mỗi ngày phải đều thức dậy
từ rất sớm, có thể nói vừa nghe tiếng gà gáy đã lập tức khắc khổ luyện
võ, khắc khổ luyện chữ bằng bút lông, Trì Phong cũng không ngờ bản thân
lại có thể siêng năng đến như vậy. Mà hiệu quả thật rõ ràng, nàng bây
giờ không phải là đã đánh ngã được các hộ vệ trong phủ hay sao? Mặc dù
là đánh lén, nhưng đây cũng có thể gọi đó là một loại năng lực.
Cho nên nàng bây giờ đối với chính mình tràn trề tự tin, cảm giác được bản thân vốn đã là giang hồ đệ nhất cao thủ rồi.
Trì Phong nhân tiện chạy đến xin phép cùng lão gia gia, hắn đương nhiên là đồng ý.
Vì vậy, Trì Phong mang mũ nhanh chóng bước ra ngoài phố du ngoạn, phía sau không quên dẫn theo bốn vị hộ vệ.
Hai tròng mắt Trì Phong loạn chuyển, bàn tay vuốt vuốt hai mươi văn tiền
trong túi, cảm thán nay đã bất đồng với ngày xưa. Trước kia nàng đi dạo
trên đường phố đều mang theo thẻ tín dụng, nhân tiện xoát xoát mà tiêu
mấy ngàn đồng, vì Trung Quốc tăng trưởng kinh tế làm không ít cống hiến, nhưng bây giờ… Trì Phong nhăn mặt cau mày, với hai mươi văn tiền, chỉ
có thể mua mấy cái bánh bao hoặc hồ lô ngào đường, gia gia vẫn chỉ xem
nàng là một tiểu hài tử sáu tuổi hay sao? Ít tiền như vậy, không đủ để
nhét kẽ răng.
Cho nên bây giờ nàng chỉ có thể nhìn không thể sờ soạng lung tung, ôi, đến lúc nào nàng mới có thể đạt đến cảnh
giới thích gì mua đó, có người theo sau trả tiền, có người giúp nàng cầm những thứ đã mua đây, đáng tiếc là chính mình không thể tự do buôn bán, hơn nữa gia gia thân là quan viên, lại càng không thể, vì vậy nàng chỉ
có thể dùng số tiền ít ỏi này mà thôi.
Trì Phong một bên cảm thán, một bên loạn tẩu, hồn nhiên không để ý đến ánh mắt của mọi người trên đường đang nhìn theo.
“Thật là một tiểu oa nhi đáng yêu nga, nhỏ như vậy sao lại học nhân gia cau
mày, là tiểu hài tử của nhà nào vậy? Như thế nào cho tới bây giờ chưa
từng thấy qua?” Tam Nương hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy,
phỏng chừng cũng là hài tử của đại hộ nhân gia, xem mấy vị hộ vệ phía
sau thì biết. Ôi, để cho một tiểu hài tử xinh đẹp như vậy đi ra ngoài
phố không sợ sẽ bị kẻ khác bắt cóc sao? Nếu là hài tử của ta thì tốt
rồi, hảo đem hắn ở trong nhà giáo dưỡng. Nhìn hắn bây giờ đã đáng yêu
như vậy, trưởng thành cũng không biết còn hội mê chết bao nhiêu cô nương đây?” Lục tẩu nói.
Các vị hộ vệ đi theo phía sau nghe
được không hẹn mà cùng cười thầm: “Thiếu gia bị bắt cóc? Hừ, còn không
biết người nào bắt cóc người nào?”
Trì Phong lúc này vẫn đang mạn bất kinh tâm (thờ ơ) mà đi dạo, cũng không có ý định tìm phiền toái, nhưng chính là phiền toái lại tìm đến nàng rồi.
Một tiểu cô nương, đại khái bộ dạng chừng sáu bảy tuổi, tóc tai bù xù đột
nhiên giữ chặt ống tay áo của nàng, đau đớn đáng thương mà khóc ròng
nói: “Công tử, cứu ta.”
Trì Phong lập tức hồi phục lại
tinh thần, nhìn phía sau tiểu cô nương đang chạy trốn có hai người đuổi
theo, toàn thân thoáng một cái hưng phấn hẳn, ha, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đã tới rồi!
Trì Phong xoa xoa hai tay, cao hứng mà nhìn những
kẻ đang chạy đến, trong miệng lẩm bẩm nói: “Yên tâm, nhân tiện giao cho
ta đi.”
“Tiểu tử, ngươi dám cả gan nhúng tay vào chuyện
của bổn thiếu gia hay sao?” Một tên thiếu niên ước chừng mười tuổi, thân mặc cẩm y sang trọng, bên người lại còn dẫn theo một tên cao gầy, tình
cảnh này như thế nào lại quen thuộc đến vậy?
“Chúng ta có phải hay không đã từng gặp mặt?” Trì Phong sờ sờ cằm, hồ nghi mà hỏi.
“Làm càn! Dám ở trước mặt của Bạch thiếu gia nói năng xằng bậy, chúng ta gặp qua ngươi lúc nào?” Tên cao gầy giọng the thé nói.
“Bạch thiếu gia? Thì ra là Bạch thiếu gia! Ba năm trước đây chúng ta đã từng
đánh nhau một trận ở trên đường, ta nhớ ra rồi.” Trì Phong vỗ vỗ vào
trán tán dương trí nhớ của chính mình, hứng khởi nói.
Được Trì Phong nhắc lại, Bạch thiếu gia cũng đã nhớ ra, hắn đời này chưa bao giờ bị thiệt thòi lớn đến như vậy.
“Hừ, tiểu tử, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi, ba năm trước đây ngươi để
lại trên mặt ta không ít vết cào xước, khiến cho ta bị cười nhạo thật
lâu. Hôm nay ngươi cũng đừng hòng chạy thoát.” Bạch thiếu gia hung hăng
mà mắng, nhanh chóng khởi tay áo. Hắn so với ba năm trước đây đã càng
khỏe mạnh hơn nhiều, tỷ như đã cao hơn Trì Phong một cái đầu rồi.
Các vị hộ vệ ngay lập tức tiến lên phía trước đem Trì Phong cùng tiểu cô nương hộ ở sau người.
Bạch thiếu gia cũng không phải là kẻ ngốc, hắn mấy ngày hôm trước phạm vào
sự tình, liền bị lão cha phạt ở trong phủ tu tâm dưỡng tánh, hôm nay
chính là trốn ra ngoài du ngoạn, cho nên không mang theo hộ vệ, vốn cũng định an phận thủ thường, đáng tiếc lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp đơn độc trên đường, nhân tiện không nhịn được đùa giỡn một chút,
cũng không phải vô lễ mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chỉ là giật
nhẹ tóc mà thôi, nào ngờ nàng giống như gặp phải ma quỷ liền hốt hoảng
bỏ chạy?
Bạch thiếu gia không nghĩ tới bây giờ lại đụng
phải Trì Phong, thấy Trì Phong có chứa tùy tùng, sợ chính mình không
phải là đối thủ của bọn họ, cho nên nhân tiện thách đấu cùng với Trì
Phong.
Ai nấy cũng đều nhận thấy điều này quả thật không công bằng tý nào. Đáng tiếc Trì Phong lại muốn thử xem võ nghệ của
chính mình, thuận tiện có thể ra tay trượng nghĩa cứu giúp tiểu mỹ nhân, cho nên gật đầu đáp ứng.
Vì vậy, hai bóng dáng một lùn một cao rất nhanh lao vào hỗn chiến.
Chú thích:
(2) “Phá phủ trầm châu”, dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc. Sau khi qua sông thì dìm hết thuyền bè, đập vỡ nồi niêu, chỉ giữ lại ba
ngày lương thực để cho binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm
đánh thắng.