Sau khi mọi người trang phục chỉnh tề tụ lại ở ngoài cửa, thấy bộ dạng của mọi người đều rực rỡ hẳn lên, Như Phong cười nói: “Xem ra đêm nay mấy người chúng ta đều rất là xinh đẹp nha.”
“Lúc nào cũng nghĩ chuyện không đứng đắn.” Dục Tước gõ gõ vào đầu của Như Phong.
Như Phong lắc đầu, thở dài nói: “Trong nhà các ngươi thê thiếp thành đàn, cho nên không biết nỗi khổ vì cô đơn như ta, buổi tối không có cái chuyện có người làm ấm chăn gường cho đâu.”
“Úy Trì Như Phong nhà ngươi muốn có người làm ấm chăn gường rất dễ mà, ngươi chỉ cần đứng trên đường cái hô một tiếng, bảo đảm sẽ có một đống người đến, nam nữ đều có, mặc cho ông anh chọn lựa.” Dục Tuyên cười nhạo nói.
Như Phong nhìn Dục Tước và Dục Tuyên: “Nhưng so ra thì kém hơn những thiếu nữ xinh đẹp ở nhà các ngươi.”
Dục Tước xấu hổ mà nói: “Ta và tiểu tam đều chưa lấy vợ mà.”
Như Phong bĩu môi, cố ý vô tình liếc nhìn Như Tuyết một thân quần áo màu hồng phấn, lúc này nàng đang len lén nhìn Dục Tước.
“Thế nhưng, cho dù các ngươi chưa có thê tử, các ngươi cũng có tỳ nữ, thê thiếp (vợ lẻ) rồi, ôi, đáng thương ta ngay cả nha đầu thông phòng* một ngày cũng không có.” Giọng điệu như chực khóc.
*người hướng dẫn chuyện giường chiếu í mờ :”>
Dục Tước và Dục Tuyên im lặng không nói chuyện, nhưng Dục Tuyên sờ sờ cái mũi rồi nói: “Như Phong ngươi đố kỵ chúng ta thì cứ việc nói thẳng, còn nữa, Như Phong, nếu ngươi là nữ, ta cũng chỉ muốn một mình ngươi, người khác là ai ta cũng không muốn.”
Như Phong kinh ngạc: “Đây có tính là tỏ tình không hả?”
Dục Tuyên vỗ vỗ vào bả vai Như Phong, lộ rõ vẻ tươi cười: “Đáng tiếc ngươi không phải nữ, cho nên… hừ hừ.” Ý nghĩa phía sau không cần nói cũng biết.
Như Phong trừng mắt nhìn, đang tính nói thì đã bị ngưng lại.
“Đi thôi nào!” Lâm Dĩ Lam và Úy Trì Tùng bước ra, trên người mặc y phục mùa đông màu đỏ thẫm, dáng vẻ vui mừng.
Mọi người cùng lên tiếng liền gia nhập dòng người đông đúc đang rảo bước.
Hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu, không cấm đi lại ban đêm, nên tuy là buổi tối, nhưng trên mọi ngã tư đường nơi nơi đều treo đèn, còn dựng đèntròn thật to, treo đèn ở trên lầu và cả trên cây, do đó khắp nơi đều đèn đuốc sáng trưng. Trên đường người đi nhốn nháo, lũ lượt, náo nhiệt khác thường. Đúng là bằng chứng cho câu thơ “Tiếp hán nghi tinh lạc, y lâu tựa nguyệt huyền”, có thể thấy được cảnh tượng tưng bừng lúc Tết Nguyên tiêu.
Nhà thơ nổi tiếng thời Đường Lư Chiếu Lân từng tả quang cảnh đèn sáng trong Tết Nguyên tiêu rằng “Tiếp Hán nghi tinh lạc, y lâu tựa nguyệt huyền”
(*vuốt mồ hôi* có bản tiếng trung mới tra được cái này đó)
Tết Nguyên Tiêu là ngày bắt đầu năm mới, khắp nơi hoa nở rộ đón xuân, trên bầu trời trăng sáng treo cao, dưới mặt đất là ngàn vạn hoa văn sắc màu, người xem đèn, đoán đố đèn, ăn chè trôi nước, hoặc cả nhà cùng tụ họp bên nhau, đó là một việc vô cùng vui vẻ, ví dụ như gia đình của Như Phong.
Mọi người vừa mới bắt đầu dạo bước, trên mặt Như Phong đã lộ ra vẻ cười vui mừng, rất hứng thú nhìn các kỹ nghệ hỗn tạp trên đường. Dục Tước đến bên người Như Phong, muốn nói lại thôi.
Như Phong mạn bất kinh tâm* mà hỏi thăm: “Tước ca ca, ngươi muốn nói gì với ta vậy?”
* không để ý
Dục Tước thở dài: “Như Phong, ta không biết ngươi là thật sự thông minh hay là giả thông minh, chuyện ta muốn nói ngươi còn chưa rõ sao?”
Như Phong kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn Dục Tước, nhẹ giọng nói: “Tước ca ca, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, ta đoán không ra.”
Dục Tước suy nghĩ một hồi, thấy Như Phong nhìn mình chằm chằm, liền nói: “Như Phong, những người đó, kỳ thật ta không thích một chút nào, chỉ là không có cách nào mới phải tiếp nhận, nếu như kiếp này có một người ta thật sự thích, ta nghĩ ta sẽ chỉ có một mình nàng.”
“Thật vậy chăng?” Như Phong mắt nhìn Như Tuyết, nháy mắt nàng mấy cái.
Như Tuyết không hiểu nên nhìn Như Phong, nhưng vẫn đi lại, đứng bên cạnh Như Phong.
Như Phong híp mắt nhìn Dục Tuyên mua chong chóng trên đường, vì vậy nói: “Ta đi đến chỗ Dục Tuyên một chút đây.” Vừa nói liền chạy tới, Dục Tước muốn gọi lại, rồi lại không biết nên nói tâm ý của mình như thế nào, trong lòng nhất thời cảm thấy bối rối, ai, Như Phong tại sao không phải là nữ? Nếu thế thì hôm nay cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Trong lòng Như Tuyết lại âm thầm cảm kích tâm ý của Như Phong, biết rằng biểu hiện của mình mấy ngày nay đều đã lọt vào mắt đệ đệ, lúc trước thì mình có bị đánh chết cũng sẽ không chủ động đến gần nam nhân, nhưng nghĩ lại mình đã gần hai mươi tuổi rồi, nếu không nắm chắc cơ hội này, thì sau này bản thân phải gả cho một nam nhân nào đó, như vậy tốt hơn hết là không lấy chồng nữa.
Như Phong đi tới bên cạnh Dục Tuyên, vỗ vỗ vào vai của hắn nói: “Dục Tuyên, ngươi cảm thấy ca ca ngươi cùng tỷ tỷ của ta thế nào? Xứng hay không xứng?” Giọng nói toát ra vài phần đắc ý.
Dục Tuyên cầm lấy chong chóng dành cho tiểu hài tử, lấy tay xoay xoay rồi rút ra, lại nhìn qua hai người đang gỉa vờ tỏ ra vui vẻ trò chuyện cách đó không xa, hiếm khi phụ họa mà nói: “Trai tài gái sắc, đích thực không tệ!” Trong lòng lại âm thầm vui sướng, Như Phong nhìn không ra tâm ý ca ca mình đối với hắn, ngược lại đem tỷ tỷ nhà mình giao cho ca ca, nghĩ đến hy vọng của ca ca hẳn là tan biến rồi, đây đúng là kết cục mình muốn nha, cho nên đối với Như Phong cảm thấy thân thiết vô cùng.
Vì vậy, dưới sự tận lực an bài của Dục Tuyên và Như Phong, Dục Tước cùng Như Tuyết liền đi cạnh nhau, còn Như Phong thì cùng Dục Tuyên tung tăng đi chơi khắp nơi.
Như Phong tính tình thích náo nhiệt, cho nên chăm vào hướng những nơi nhiều người mà chui vào, Dục Tuyên cũng không khác gì, vì thế hai người vui chơi rất ư là vui vẻ, đối với biểu hiện xấu hổ mang theo sợ hãi của các cô gái trên đường làm như không thấy.
Như Phong mấy lần nhìn Dục Tuyên, rốt cục có một lần hỏi ra miệng: “Tuyên ca ca, ngươi hiểu Sơn trưởng được bao nhiêu?” Trong ấn tượng của Như Phong, Dục Tuyên hình như rất biết rõ Sơn trưởng, cho nên mới hỏi như vậy.
Dục Tuyên đang vỗ tay thì ngừng lại, hắn cau mày nhìn Như Phong: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Như Phong suy nghĩ một chút, hỏi vặn lại: “Vậy ngươi biết hắn bây giờ ở nơi nào sao? Mới hồi nãy hình như ta thấy được bóng dáng của hắn.”
Dục Tuyên lắc đầu: “Sao ta có thể biết Sơn trưởng ở nơi nào chứ? Nhưng mà hắn không có khả năng ở thành Càng Châu đâu. Ngươi đó, chắc là nhìn hoa mắt rồi.” Nói xong thì không để ý tới Như Phong nữa, vì đang hứng thú cực kỳ với trò nuốt lửa đang biểu diễn.
Như Phong mân mê miệng, cái trò xiếc này có cái gì đẹp mắt đâu? Hay là đi xem cái khác một chút đi. Nghĩ vậy liền chen ra khỏi đám người, một mình rầu rĩ không vui mà đi.
Mới vừa rồi, thật sự Như Phong thấy được một người rất giống dáng người của Mộc Vấn Trần, nhưng mà lúc Như Phong đang muốn gọi, nàng cũng đã thấy rõ diện mạo người ấy, không phải Mộc Vấn Trần.
Nhớ lại buổi tối ngày đó Mộc Vấn Trần nói sẽ nán lại ở thành Càng Châu, nhưng lại không nói là nghỉ ngơi mấy ngày, hơn nữa từ sau khi Như Phong nhìn thấy Mộc Vấn Trần, thì vẫn mong chờ Mộc Vấn Trần tự đến tìm mình, đến khi vết thương tốt hơn, Mộc Vấn Trần vẫn chưa xuất hiện, vì thế mấy ngày nay Như Phong rất là phiền muộn, không ngừng cảm thấy hối hận rằng buổi tối ngày đó mình không nên trách hắn nói nhiều, cũng tự trách mình nhất thời thẳng thắn quá, làm người ta phát cáu bỏ đi, không biết hắn bây giờ đi đâu rồi, có phải đã về Phong Hiền viện hay không ?
Nghĩ vậy, Như Phong cũng không có hứng thú tiếp tục xem tiết mục Tết Nguyên tiêu nữa, đã muốn trở về ngủ một giấc thật sâu, sau đó lại từ từ tự suy xét sau này nên làm cái gì bây giờ, còn nữa, lúc nhìn thấy Mộc Vấn Trần nên nói như thế nào? Có lẽ phải mở miệng xin lỗi, hắn nên không để ý mới đúng, như vậy bọn họ có thể trở lại quan hệ trước kia rồi.
Nghĩ như thế, tâm tình Như Phong liền trở nên tốt hơn một chút, nàng giương mắt nhìn một hồi để phân biệt hướng về nhà, nhưng trong lúc vô ý lại phát hiện trong đám người có một bóng dáng bạch y quen thuộc.
Như Phong cả kinh, trong lòng nhất thời dâng lên một niềm vui sướng, vì vậy vội vàng đẩy đám người ra chen chúc về hướng của bóng dáng kia.
Nhưng người trên phố thật sự là rất nhiều, trong lòng Như Phong gấp gáp, hai mắt không ngừng nhìn về phía trước, cũng không để ý đến tâm trạng của những người bên cạnh, nhìn bóng dáng kia sắp khuất khỏi tầm mắt, Như Phong liền quýnh lên, không nghĩ nhiều mà thi triển khinh công, giẫm hết vai người này đến vai người kia, rất nhanh, rốt cục nàng thấy được bóng dáng màu trắng kia, vì vậy đưa tay bắt bả vai của người nọ.
“Vấn Trần!” Như Phong gọi một tiếng.
Người nọ quay đầu lại, trừng mắt liếc Như Phong, cả giận nói: “Công tử, ngươi nhận lầm người rồi!”
Như Phong cả kinh, vội vàng buông bả vai đối phương ra, cười nói: “Ngại quá, nhận lầm người.”
Người nọ hừ một tiếng, xoay người liền rời đi.
Như Phong lại vội vàng tìm kiếm trong đoàn người, liên tiếp túm vai mấy người mặc áo trắng, đáng tiếc, cũng không phải là người mà mình muốn thấy.
Như Phong quay đầu lại nhìn đoàn người đang chen chúc phía sau, trong lòng mờ mịt cảm giác như đánh mất thứ gì đó, trong miệng tràn ra một vị chua chát. Loại cảm giác này rất là khó chịu, cơ hồ khiến cho nàng nảy sinh một loại cảm giác khủng hoảng, cảm thấy trái tim mình đang treo lơ lửng giữa không trung, không ở trên cũng không ở dưới, cực kì khó chịu.
(*chấm chấm nước mắt*Dục Tước ngay trước mắt sao lại không quý trọng mà chỉ lo tìm những thứ mơ hồ chi để đau lòng thế T_T)
Như Phong ủ rũ buồn bã mà đi về phía đã đi qua, lúc đi đến chỗ người thưa thớt, lại phát hiện phía sau có một tiếng kêu quen thuộc: “Như Phong !”
Như Phong bỗng nhiên quay đầu, liền nhìn thấy Mộc Vấn Trần một bộ y phục màu trắng, đứng ở phía dưới một cái đèn đang treo trên cây, đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy, chớp cũng không chớp.
(Lhuong: *cười mãn nguyện*, nhoktho: ss cười gì chứ T_T)
Trái tim Như Phong giống như lúc đang lơ là phòng bị đột nhiên bị hung hăng đấm một phát, “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mộ nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xử*”. Giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng Như Phong nhất thời dâng lên một cảm giác tủi thân.
Tạm dịch: Trăm lần, trăm và ngàn lần anh tìm em trong hỗn-độn, anh chợt ngoảnh đầu lại, em đang đứng đó, phía dưới ngọn đèn dần tắt.
Như Phong vội vàng chạy tới, uất ức mà nhìn Mộc Vấn Trần: “Ngươi sao không tới tìm ta? Ta tìm ngươi rất là lâu.”
Mộc Đồng bên cạnh bị Như Phong tự động loại bỏ lúc này nặng nề mà ho khụ một tiếng, Như Phong vừa nghe, vội vàng chào hỏi nói: “Mộc Đồng, thì ra ngươi cũng ở đây à.” (giống nói móc quá =_=)
Khóe miệng Mộc Đồng co quắp, hắn luôn đứng bên người chủ tử mà, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hắn lại không phát hiện một người lớn như mình đang tồn tại sao?
Mộc Vấn Trần nhìn thấy cánh tay của Như Phong đã tự động choàng trên tay mình, thản nhiên mà nhìn qua Mộc Đồng bên cạnh, nói: “Ngươi đi đi.”
(Bạn Đồng bị chủ trọng sắc khinh nô rồi J)
“Chủ tử!” Mộc Đồng kinh ngạc mà gọi một tiếng, thấy trong mắt Mộc Vấn Trần hàm chứa lợi quang, vì vậy không thể làm gì khác hơn là ủy khuất mà rời đi.
Như Phong hoan hô: “Ha ha, Mộc Đồng đi là tốt rồi, như vậy chỉ còn lại có hai người chúng ta, thật là tốt.”
Mộc Vấn Trần nhìn khuôn mặt tươi cười của Như Phong, đưa tay xoa xoa vào khuôn mặt đỏ bừng của nàng hỏi: “Lạnh không?”
Như Phong lắc đầu: “Ta có nội công mà, không lạnh, ngược lại, ngươi mặc quần áo mỏng như vậy, ngươi không lạnh sao?”
Mộc Vấn Trần lắc đầu: “Ta cũng không lạnh.”
Như Phong thấy bên cạnh có bán mũ, liền mua một cái nón bằng nỉđem đội lên đầu che khuất nốt ruồi son của mình, lúc này mới yên tâm ôm cánh tay rắn chắc của Mộc Vấn Trần đông du tây đi dạo.
“Vấn Trần, ngươi lâu như vậy sao không tới tìm ta, có phải giận ta hay không?” Sau khi vui sướng rút đi, Như Phong bắt đầu tính toán sổ sách.
Mộc Vấn Trần lắc đầu: “Không có, lúc ta đi tìm ngươi lần nữa, thì nghe nói ngươi đang luyện công, cho nên đã không đi gặp ngươi.”
“Vậy à.” Như Phong sờ sờ chiếc mũ trên đầu, xấu hổ mà cười nói, “Ta lúc ấy bế quan luyện tập nội công, bây giờ đã xong rồi, so với trước kia tăng tiến không ít đó.”
“Ta thấy rồi, chờ khi trở lại Phong Hiền viện ta sẽ truyền thụ một môn võ công cho ngươi.” Mộc Vấn Trần không đợi Như Phong hỏi rõ ràng liền nói rằng, “Vừa rồi ngươi tìm ta trong đám người đó sao?”
Như Phong nhớ tới, lại bắt đầu tủi thân: “Đúng vậy, ta tưởng rằng là ngươi chứ, cho nên hết tìm rồi lại tìm, ngươi có phải vẫn đi theo bên người ta nhìn ta bị chê cười hay không?”
Mộc Vấn Trần mỉm cười, nói lảng sang chuyện khác: “Chúng ta đi ăn chè trôi nước đi.” Vừa nói liền chỉ vào một tửu lầu bên cạnh.
Như Phong hoảng hốt mà nói: “Ngươi cười tươi lên thật sự rất là đẹp, sau này thường thường cười với ta như vậy có được không?”
Nụ cười đó thật giống như hoa quỳnh lặng yên nở trong đêm tối, khiến người ta kinh diễm không thôi.
Mộc Vấn Trần gật đầu, lại mỉm cười, đáp: “Được, chỉ cần ngươi thích là được.” Vừa nói liền cùng Như Phong đi vào đại tửu lầu được treo đèn đuốc sáng trưng. (ây da, đau tim quá)(ghét cái đoạn này>_
Thần thái hai người tự nhiên, đều là hành động phát ra từ nội tâm, Như Phong không chú ý tới động tác thân mật của nàng và Mộc Vấn Trần trong mắt người đời là kinh thế hãi tục bao nhiêu, khuôn mặt tuấn mỹ của Như Phong phía dưới mũ không ngừng mà tươi cười, cùng với vẻ mặt sủng nịnh của Mộc Vấn Trần, rõ ràng hành vi này là của những người yêu nhau, nhưng lúc này, Như Phong cùng Mộc Vấn Trần đều là nam trang, cho nên người qua đường đều liên tiếp ghé mắt, rỉ tai thì thầm nghị luận.
Như Phong tâm tình bây giờ rất vui sướng, đương nhiên không để ý tới, còn Mộc Vấn Trần cũng luôn luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cho nên cả hai người không để ai vào mắt mà đi vào tửu lầu.
Sau khi thuê một nhã gian quý nhất, Mộc Vấn Trần nhìn Như Phong: “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Như Phong nhìn thực đơn, cong lên miệng: “Sao toàn là chè trôi nước?”
Hành động của Như Phong rất là nữ tính, nhưng tiểu nhị bên cạnh lại bất động thanh sắc, thật giống như chưa thấy gì.
Mộc Vấn Trần đưa cái đầu ngây ngốc của hắn trở về, nhẹ giọng nói: “Bánh nguyên tiêu là ‘Bánh trôi nước’ hoặc ‘Bánh trôi’ cùng với từ ‘Đoàn viên’ có âm gần giống, ý nghĩ là sum họp, tượng trưng cho cả nhà quây quần, hòa thuận hạnh phúc. Cho nên Tết Nguyên tiêu nhất định phải ăn bánh trôi, ngươi xem thử mình thích ăn vị gì?”
Tiểu nhị bên cạnh lúc này mặt tươi cười mà nói: “Hai vị khách quan, tiểu điếm có các loại bánh trôi, tỷ như nói ‘Bánh trôi tỷ muội’, phương pháp chế biến bằng gạo nếp, gạo xay thành tương, lấy bột làm vỏ, dùng mứt táo, đường trắng, hoa quế làm nhân. Ngoài màu sắc tuyết trắng, sáng lóng lánh, khéo léo lả lướt, mùi vị còn thơm ngọt, còn có ‘Bánh trôi mứt táo vừng’, cách làm là trước tiên đem táo đỏ đun sôi khử hạt nghiền nát, mỡ heo thì khử da rồi dùng dao đập nát, thêm hai lạng đường cát trắng mịn rồi nắn thành nhân bánh, cùng bột gạo hòa nước làm thành tiểu bánh trôi, hạt vừng xào với đường trắng mịn nghiền thành vụn nhỏ tạo ra bột chiên, đem tiểu bánh trôi đã đun sôi lăn nhanh một vòng trên mặt bột, khi ăn mỡ thấm vào mềm mại…” Tiểu nhị thao thao bất tuyệt, tựa hồ hình như là muốn đem tất cả các loại bánh trôi trong điếm nói hết trong một lần.
Như Phong cũng không kiên nhẫn nghe cái này, vội vàng phất tay nói: “Nhiều món khác nhau à? Vấn Trần, ngươi thì sao?”
“Thì nhiều loại khác nhau đi.” Mộc Vấn Trần đáp, vì vậy tiểu nhị hài lòng mà lui xuống.
Hai tay Như Phong nâng má nhìn Mộc Vấn Trần, cười tủm tỉm nói: “Vấn Trần, ngươi tới thành Càng Châu muốn giải quyết chuyện gì sao?”
“Xong rồi.” Mộc Vấn Trần gật đầu, hai mắt nhìn Như Phong chớp mắt một cái cũng không có.
Khuôn mặt Như Phong bị nhìn như vậy có chút đỏ lên, cho nên nàng cúi đầu, một tay tại khéo đưa đẩy họa tiết thêu trên khăn bàn, nhẹ giọng nói: “Ngươi tới thăm ta, ta rất là vui mừng đó.”
Mộc Vấn Trần cau mày: “Nhưng buổi tối hôm đó ngươi nhìn thấy ta, hình như rất là hoảng sợ, không ngừng muốn đuổi ta đi.”
Như Phong vừa nghe, có chút xấu hổ mà tháo xuống mũ, nói: “Lúc ấy… Lúc ấy ta cảm thấy quá đột ngột, hơn nữa lúc ấy quần áo ta không chỉnh tề, đương nhiên sẽ ngại ngùng.” Kỳ thật lúc ấy lòng Như Phong tràn đầy nỗi sợ bị Mộc Vấn Trần phát hiện mình là nữ nhi, nên mới cố gắng đuổi đi.
Nghĩ vậy, Như Phong vội vàng bổ sung nói: “Từ ngày ngươi rời đi, ta nhìn thấy ngươi bây giờ mới cảm thấy vui vẻ đó.” Nói xong mới cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Mộc Vấn Trần.
Mộc Vấn Trần mỉm cười: “Thấy ngươi nói cũng có lý.”
Lúc họ đang nói chuyện với nhau, bánh trôi nước rất nhanh đã được bưng lên, sau khi Như Phong và Mộc Vấn Trần ăn xong thì tính đi dạo chơi.
“Đi thôi, chúng ta đi đoán đố đèn, xem câu đối.” Như Phong có chút hào khí mà nói.
Mộc Vấn Trần đương nhiên không phản đối, họ đi xuyên qua đoàn người, rất nhanh tới ngay tới nơi đoán đố đèn, nơi này có đủ các loại đèn lồng đầy màu sắc, mặt trên dán câu đố, rất nhiều người dáng dấp thư sinh phe phẩy cây quạt đứng phía trước đèn lồng chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng có người nắm tay tình nhân hoặc thê tử, rêu rao gây sự chú ý trong đám người.
Tổ hợp Như Phong và Mộc Vấn Trần tự nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý, lúc Như Phong nhìn đèn lồng đang muốn đoán, liền nhìn thấy bên kia đèn lồng là người quen!
Nhân sinh nơi nào không tương phùng, Như Phong cười vẫy tay: “Tỷ tỷ, Tước ca ca, các ngươi cùng nhau đến à?”
Như Tuyết đứng bên cạnh Dục Tước, nhìn Mộc Vấn Trần, mày có chút nhíu lại, còn Dục Tước thì ngẩn người nhìn Mộc Vấn Trần, không cùng Như Phong chào hỏi.
Như Phong kinh ngạc, liếc nhìn khuôn mặt của Mộc Vấn Trần lại phát hiện hắn chỉ nhìn chằm chằm vào đèn lồng nói: “Ngươi không phải muốn đoán sao?”
Như Phong buồn bực, lại nhìn Dục Tước đã khôi phục tinh thần, nói: “Chúng ta đi đi thôi, để nơi này cho tỷ tỷ và Tước ca ca.”
Mộc Vấn Trần nghe vậy cũng chỉ gật đầu, tùy ý để Như Phong lôi kéo đi đến phía trước.
Dọc theo đường đi, Như Phong gặp rất nhiều người quen, hiển nhiên là người từng bôi nhọ mình Vô Ưu công tử, thanh nhã động lòng người Vũ Yên, còn có diễm quang tứ xạ Mộ Dung Nghênh Hà cùng kiêu ngạo ngang ngược Bạch Nhất Quân…
Nhớ lúc Bạch Nhất Quân nhìn thấy Mộc Vấn Trần, đầu vốn đang ngẩng cao lập tức cúi thấp xuống, lắp bắp nói: “Sơn… Sơn trưởng.”
Mộc Vấn Trần thản nhiên gật đầu, lúc Bạch Nhất Quân đang muốn nói gì, Như Phong đã xách Mộc Vấn Trần lôi đi mất.
Như Phong nghi hoặc khó hiểu mà nhìn Mộc Vấn Trần: “Vấn Trần, ngươi nói xem sao ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta lại quái dị như vậy?” (Phong nhi ơi, yêu quá mà mù quáng rồi)
“Ngươi để ý tới ánh mắt của họ sao?” Mộc Vấn Trần hỏi ngược lại.
Sắc mặt Như Phong nhất thời trắng bệch, giờ phút này nàng mới biết được mọi người sao lại nhìn mình với Mộc Vấn Trần như vậy, nguyên lai suốt từ đó đến giờ Như Phong vẫn ôm cánh tay của Mộc Vấn Trần bước đi, Như Phong nhìn nam trang trên người mình một chút, bị người ta nhìn như vậy, thì ra… thì ra là do trong mắt người mình cùng Mộc Vấn Trần quả thực chính là đôi đoạn tụ a!
Bi thảm rồi bi thảm rồi, ngày mai xem ra mình sẽ đứng đầu bảng trong những tin đồn bát quát ở thành Càng Châu, mặt Như Phong nhất thời nhăn thành một đống, tuy nàng không để ý nhưng mà gia gia của nàng lại quan tâm tới, lời bịa đặt lần trước đã làm cho tiểu PP (cái mông) của mình bị đâm một lỗ đó! Như vậy lần này sẽ như thế nào?
Hơn nữa… Hơn nữa quan trọng nhất là, Mộc Vấn Trần không thèm để ý mà mặc mình lôi kéo đi, buổi tối hôm nay lại đối xử với mình tốt như vậy, không phải là hắn thích nam nhân đó chứ? Vì hiện tại thân phận của mình không phải là nam nhân hay sao?
Trong lòng Như Phong nhất thời nổi lên một trận mưa rào, trái tim thật lạnh thật lạnh.