Hắn đưa tay lên xoa đầu cô vừa cười vừa nói:
Vậy mới ngoan chứ
Cô liếc mắt qua hắn đưa tay hất mạnh tay của hắn ra nói
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên... không phải vì sợ anh... Mà là tôi không muốn làm mất thời gian của tôi... Anh còn không mau lái xe...
Xem ra cô không dễ nghe lời... cũng không sao Hắn nói
Cô không hiểu hắn đang nói gì mà cô cũng không quan tâm suốt quãng đường đi cô không hề nói lời nào.... mặt cắm ra ngoài cửa xe...
Cuối cùng hắn cũng dừng xe tại một căn biệt thự lớn....
xuống xe...Hắn nói rồi mở cửa xe bước ra
Cô nhìn xung quanh ngạc nhiên hỏi... Anh đưa tôi tới đây để làm gì..
Hắn phất lờ câu hỏi của cô chỉ nói:
Còn không mau xuống xe
Cô cũng mở cửa xe bước xuống..
Tôi hỏi anh đưa tôi tới đây để làm gì... Có phải anh bị điếc không cô mắng hắn
Tôi không bị điếc.... Hắn nói
Haha... Anh không bị điếc tại sao không trả lời câu hỏi tôi..
Từ hôm nay trở về sau... cô sẽ sống trong ngôi nhà này cùng với tôi... Cô yên tâm ngôi nhà này là của riêng tôi nên cô cứ thoải mái mà sử dụng hắn nói từ tốn
Cô trợn 2 mắt lên nhìn hắn: Tôi thấy anh đúng là mắc bệnh rồi đấy
Hắn nhìn cô hỏi: Trông tôi giống người mắc bệnh lắm sao
Anh không mắc bệnh vậy sao toàn ăn nói linh tinh vậy
Tôi chỉ là đang chịu trách nhiệm về những hành vi của mình
Chịu trách nhiệm gì chứ... tôi và anh có gì mà anh phải chịu trách nhiệm nói được một chút cô dừng lại... Khuôn Mặt đang nhìn nơi khác thì quay qua nhìn anh chằm chằm nói..
Ý của anh là... vậy hóa ra anh là tên đồi bại tối hôm ấy
Sao... Sao.. sao anh có thể tìm tôi chứ, tôi đã cố quên đi chuyện kinh khủng của tối hôm đó...Sao sao anh.. Cô nói lắp bắp như không ra được lời nào nữa..
Tôi mà là tên đồi bại.. thì đã không tìm cô để nói những điều này.. càng không có nhiều sức chịu đựng để nãy giờ cho cô mắng chửi.. hắn nói có phần cáu
Anh cáu cái gì chứ.. tôi không cáu thì thôi cô chửi vào mặt hắn
# Hết phần 11: