Buổi chiều tại trường đại học của cô
Cô đang đi ra cổng trường thì Lâm Kỳ (Học trưởng của cô) đi nhẹ nhàng từ phía sau chạy lại nắm tay cô...
Cô giật mình rụt tay lại quay qua...
Ơ.... anh Lâm Kỳ... mặt cô hốt hoảng nói ( vẻ ngại ngừng)
Anh làm em giật mình à... Anh cũng rụt rè không dám đối diện mặt cô nói
Cô xua xua tay...
không ạ... Chỉ tại em hơi bất ngờ thôi...
....À... anh cười nhẹ nói
Hai người cùng đi ra cổng.... Anh lại nắm tay cô giữ lại...
Cô nhìn xuống tay mình rồi nhìn lên mặt anh (Lâm Kỳ) cười gượng gạo nói
Sao thế ạ...Anh có chuyện gì sao
Không... Anh chỉ muốn đưa em về thôi..
Đưa... Đưa em về sao... lo lắng
Ùm... Sẵn tiện anh có chuyện muốn nói với em luôn...
Cô thật sự rất khó xử... cô không muốn anh biết là cô đã chuyển nhà... Đã vậy còn ở chung với một người đàn ông...
Cô ngập ngừng không biết trả lời...
Sao thế Hàm Nhi em không muốn sao anh hỏi cô
À... Chuyện này... Em...cô ấp úm
Không cần phiền cậu... Hàm Nhi là của tôi.. Tôi tự mình đưa về... Hắn đi từ đâu tới trả lời to vào chỗ cô và Lâm Kỳ
Cô mở to mắt nhìn qua hắn... Mặt Lâm Kỳ cũng ngạc nhiên nhìn cô...
Phiền cậu bỏ tay ra... Hắn đi nhanh lại kéo tay cô lại mình... Làm cho Lâm Kỳ không kịp phản ứng... ngạc nhiên lại càng thêm ngạc nhiên hơn, anh cười khó hiểu hỏi cô
Hàm... Hàm Nhi em quên người này sao anh nhìn mặt cô rồi nhìn mặt hắn hỏi
Em...Chuyện này... cô càng khó xử hơn
Tất nhiên là quên nhau rồi... Phải không em yêu.. Hắn vừa nói vừa ôm chặt eo cô
Em yêu... Lâm Kỳ hỏi lại
Đúng vậy... Hắn trả lời thản nhiên
Cô lườm hắn... Anh đang làm cái trò gì vậy hả cô nói nhỏ
Trò gì là trò gì... Em mau im lặng cho anh Hắn ngấu nghiến nói
Anh nói cái gì mà tôi không hiểu... Tại sao Hàm Nhi lại là em yêu của anh được chứ mặt Lâm Kỳ hơi cáu giận nói
Cậu còn không hiểu sao... Hàm Nhi giờ là người yêu của tôi... Hai chúng tôi hiện đang sống chung một nhà... Ngủ chung một giường... Và... Hắn chưa nói xong cô đã chen vô
Đủ rồi đó Nhược Quân... Anh thôi đi...
Chưa đủ... Anh còn muốn nói có cậu ta biết anh và em đã làm gì...
Hai người đã làm chuyện gì... Lâm Kỳ khó chịu hỏi
Hai chúng tôi.... (....à....) cô chen lời
Vùng khỏi tay hắn đang ôm eo cô nói
À... Chuyện là vậy.. Đây là anh họ, bà con xa của em... Em vừa mới gặp lại.. Anh thông cảm anh họ của em đầu óc không được min mẩn cho lắm lúc tỉnh lúc mơ... Nên ăn nói linh tinh như vậy cô cười nói
Hàm Nhi.. Em Dám Hắn cau mày nói
Thôi anh thông cảm nha... Em xin phép đi trước... Em phải đưa anh ấy về uống thuốc có gì anh và em nói chuyện sau nha... Tạm biệt anh cô nói vội rồi nắm tay hắn kéo đi
Mặt Lâm Kỳ không khỏi ngơ ngác...
*********
Cô nắm tay hắn đi lại xe hơi của hắn...
Hàm Nhi... Em dám nói anh khùng hả.. Hắn bực tức nói
Còn không phải... Ai bảo anh ăn nói lung tung làm gì... cô khoanh tay trước ngực nói
Hơ..hơ...Anh nói lung tung... Anh nói không đúng chỗ nào...
Nhưng... Nhưng mà anh cũng không được nói như vậy.. Mà anh sao lại ở đây anh nói anh bận mà
Em còn dám hỏi... Anh không tới đây thì làm sao biết được em và cậu ta mèo mã hả...
Mèo mã.. Anh nói gì vậy ai mèo mã...
Còn không phải... Đứng giữa đường nắm tay qua nắm tay lại thân mật đến vậy mà...Em muốn cắm sừng anh phải không.... Hắn nói càu nhàu
Anh đang ghen hả...
[...]
[...]
HẾT PHẦN 29: