Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Chương 4: Chương 4: Chương 3




Cô với tay lấy đồ bị hắn vứt xuống sàn nhà chạy nhanh và phòng tắm

Một lúc khi cô bước ra đồng phục đã ngay ngắn, cô chạy nhanh ra khỏi phòng

Cô không hề quay lại nhìn hắn một lần, cứ thế chạy đi.

Cô rất ghê tởm căn phòng này lại càng ghê tởm người đang nằm trên giường

[RẦM]

Tiếng cửa phòng đóng lại, cô vừa chạy vừa khóc ra khỏi khu vực vip. Cô bấm thang máy xuống quầy bar

...

Hàm Nhi? Cô đi đâu mà lâu vậy? người quản lý vừa thấy cô đi lại liền cất giọng hỏi

Tôi...tôi xin lỗi cô không nói nhiều chỉ cuối mặt xin lỗi

Cô sao vậy? Sao mặt lại ra như vậy? Cô không khoẻ sao giọng nói đầy quan tâm

Tôi không sao, tôi chỉ khó chịu trong người thôi. Quản lý đừng lo.

Cô nói mà nước mắt muốn trào ra. Cô thật sự muốn nói ra nhưng lại không biết mở miệng làm sao

Cho dù nói ra cũng chẳng làm được gì? Cô chỉ là một cô gái phục vụ rượu, còn hắn lại là người có tiền

Liệu nói ra ai sẽ giúp cô? Hay lại nghĩ cô ham tiền nên mới làm ra chuyện đó

Cô ngậm đắng nuốt cay khi nghĩ đến điều đó thì cổ họng nghẹn cứng lại.

Cô không sao chứ? quản lý cô hỏi thêm lần nữa

Dạ. cô cúi đầu đáp nhẹ nhàng

Thôi cô về nghỉ trước đi, tôi thấy sắc mặt cô không tốt phần còn lại cứ để người khác làm thay quản lý nói

Dạ. Cảm ơn anh giọng nhẹ

Không có gì cô về đi

Cô vào phòng thay đồ mà khóc thầm trong đấy

Cô cảm thấy thật tủi thân, cho dù cô cố tỏ ra mạnh mẻ như thế nào đi nữa thì nước mắt vẫn cứ rơi.

Giờ cô cảm thấy nhớ ba mẹ cô vô cùng, cô thầm nghĩ

Chắc họ còn sống cô cũng không phải lâm vào tình cảnh đáng thương như bây giờ.

Ra khỏi quán bar

Cô lạc lỏng giữa dòng người đông đúc, cô cứ thế bước đi

Vừa đi hàng mi công của cô lại ngấn lệ, Ba mẹ mất lúc cô 15 tuổi.

Chật vật giữa cuộc sống khó khăn, đã nhiều lúc cô muốn từ bỏ

Nhưng nghĩ lại lời của ba mẹ trước khi mất, cô cố sống thật tốt. Vậy mà hôm nay lại bị một gả đàn ông không rõ danh tính ăn sạch sẽ?

Hết chap4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.