Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 84: Chương 84: Anh hùng cứu mỹ nhân.




Thường Hy nhìn lướt qua, trong lòng liền thở dài một tiếng, đều là người tinh ý cả. Nàng nói mấy câu như thế, sáu người kia ngay cả một lời cũng không kiến nghị, hiển nhiên lúc này không muốn đắc tội nàng. Phùng Thư Nhã cũng không phải dạng ngu ngốc, thấy gió đổi chiều là lập tức xoay người hướng khác. Những người này về sau nếu thật muốn đối phó với nàng, chỉ sợ là cuộc sống của nàng không được dễ chịu đây!

Binh pháp có câu: muốn công thành thì phải lấy công tâm làm đầu. Thường Hy quyết định, kiên quyết không để những người này kết thành một phái làm khó nàng, hãy để cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, nàng chỉ cần ngồi một chỗ mà xem náo nhiệt. Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, hai chân vắt chéo, uống trà, cắn hạt dưa, vểnh tai nghe những nữ nhân này nháo sự, thật đã thấy vô cùng thoải mái a!

Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn mọi người nói: “Nô tỳ không dám tự cao tự đại, chẳng qua là truyền đạt lại khẩu dụ của Thái tử gia. Thái tử gia là một người cực kỳ tuân theo quy củ, không chỉ trong lời nói, mà còn là lễ nghi, ăn mặc, hành động. Các vị phải thời thời khắc khắc ghi nhớ mình là người của Đông cung, phải duy trì thể diện của Đông cung cùng Thái tử gia, tựa như hôm nay mà nói, Phùng Lương đễ thực sự là trang điểm có hơi chút quá phận, vượt qua khuôn phép. Còn nữa, các vị chủ tử là ngày đầu tiên tiến vào Đông cung, không an phận chờ tuyên triệu mà lại dám đến Triêu Huy điện chặn người, hành động như vậy há có thể là do tần thiếp của Đông cung làm ra? Nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của Thái tử gia biết đặt ở đâu? Thể diện của Đông cung biết tính sao? Người biết rõ thì hiểu được các vị là lần đầu tiên vào Đông cung nên chưa nắm rõ được quy củ, nhưng không biết thì còn tưởng các vị cả gan làm loạn, không xem quy củ là gì! Nếu là truyền đến tai đương kim Thánh thượng, Thái tử gia chẳng phải là bị giáng tội quản lý bề tôi không nghiêm khắc sao?”

Thường Hy vừa bắt đầu cũng không có tức giận, ai biết nàng càng nói càng giận, quả nhiên là tâm tình bộc phát, từng câu từng chữ đều sắc bén, ngay cả nàng cũng không phát hiện ra một tia chân thành lo lắng ở trong đó. Bất tri bất giác, Thường Hy đã đem mình dung nhập thật sâu vào Đông cung rồi. Lời cuối cùng vừa nói ra, ngữ khí vấn trách nặng nề, hù dọa mọi người phịch một tiếng quỳ xuống, cũng không dám có nửa điểm ho he gì.

Vẫn núp ở phía sau cửa, Ngũ Hải nhìn bóng lưng Thường Hy, trong lúc bất chợt có chút hiểu được tại sao Thái tử gia lại dung túng nàng như thế. Hắn có thể cảm nhận được từ thanh âm của Ngu Thường Hy là loại cảm giác chân thành từ nội tâm phát ra, từ nội tâm mà suy nghĩ cho Đông cung. Nghĩ vậy, trên mặt liền lộ ra một tia mỉm cười. Có một số việc a, đến bây giờ còn chưa thể nói chính xác được sao?…

Ngũ Hải quay người lại muốn đi bẩm báo Tiêu Vân Trác, lại không nghĩ rằng vừa quay đầu liền trông thấy Tiêu Vân Trác đứng ở sau hắn cách không xa, nhất thời bị hù doạ giật mình, đang muốn hành lễ, Tiêu Vân Trác lại nháy mắt ra hiệu. Ngũ Hải hiểu ý im lặng lui ra một bên. Bên ngoài Thường Hy vẫn còn đang thao thao bất tuyệt từ Nữ giới đến Nữ tắc, lại từ Nữ tắc nói đến Vương mama, trong lời nói của nàng còn mang theo hàm ý khác, từng câu một khiến cho bảy tần thiếp ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, quỳ rạp trên mặt đất, còn có cả người nhát gan đến nỗi run lẩy bẩy.

“… Lời nói của Vương mama còn văng vẳng bên tai, các vị từng người một đắc ý đến nỗi quên luôn rồi hả? Phu vinh thê quý, căn cơ của Thái tử gia vững chắc chính là phúc khí của các vị, các vị phải luôn luôn vì Thái tử gia mà suy nghĩ, bất kể là còn tại Đông cung hay đã ra khỏi Đông cung. Cũng không thể quên thân phận của mình, chuyện giống như tối nay nếu như còn xảy ra nữa, đứng bảo là Thái tử gia mất hứng, chỉ sợ nô tỳ cũng phải đi Vĩnh Hạng cung mời Vương mama tới, để lão nhân gia kia lại một lần nữa dạy tốt quy củ cho các vị. Các vị tiểu chủ cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nô tỳ nói xong rồi, xin được cáo lui!”

Tiêu Vân Trác đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh Thường Hy, mỗi một câu nghe nàng nói, trong lòng vốn bình tĩnh vô ba lại như cuồng phong cuồn cuộn nổi lên từng trận sóng lớn. Vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là muốn làm khó Thường Hy, để cho nàng biết trong Đông cung này cũng không phải dễ dàng mà tồn tại, cũng muốn cho nàng biết, ai mới là người nàng có thể dựa vào, nhất định phải dựa vào, nàng phải tận tâm với người nào. Chẳng qua là Tiêu Vân Trác không hề nghĩ tới, mỗi câu Thường Hy nói đều là lời trong lòng của hắn. Thường Hy, thật sự là một nữ nhân kỳ lạ!

Nàng rất cay cú rồi lại rất mơ hồ, nàng rất phách lối rồi lại hết sức cẩn thận, nàng rất sắc sảo nhưng cũng có lúc ngốc nghếch! Cùng một người nhưng sao lại có nhiều điểm mâu thuẫn như vậy? Tiêu Vân Trác phát hiện, hắn thật không biết gì về Ngu Thường Hy, trước kia hắn đã nghĩ hiểu rõ nàng, nhưng giờ xem ra hắn sai lầm rồi!

Thường Hy xoay người vào địa điện, nàng vẫn còn chưa có hồi phục lại tinh thần sau một hồi câu chữ bay lung tung vừa rồi. Nàng giống như diễn trò có chút quá mức, tâm tình hiện giờ hết sức không ổn định, làm cho lòng của nàng nảy bang bang lên, tựa hồ chuyện nàng vừa nói xong rất nghiêm trọng vậy, thật ra cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm cho cam, hậu viện nhà ai chẳng có mấy chuyện như thế này. Nếu là Đông cung mà quá sạch sẽ, người khác chắc cũng sẽ phải hoài nghi. Nàng đang không phải uốn thẳng thành cong, nghiêm trọng quá đấy chứ?

Thường Hy chỉ lo suy nghĩ trong đầu, hồn nhiên quên mất ngưỡng cửa Triêu Huy điện rất cao, nàng không có nhấc chân trực tiếp đi tới, lập tức đem mũi chân vướng vào ngưỡng cửa, cả người bổ nhào về phía trước. Thường Hy nhìn sàn gạch bóng lóng như gương, lấy tay che mặt, hướng mặt đất mà bổ xuống. Lần này thì hay rồi, vừa nói người khác phải hết sức chú ý hành động cử chỉ, chính mình lại xoay người một cái ngã rạp xuống đất, biểu diễn ngay tại hiện trường a! Nàng không muốn sống nữa, sau này còn có mặt mũi gặp người a?

Thời điểm thân thể Thường Hy nghiêng người ngã vào trong đại điện, trong chớp mắt chỉ thấy một bàn tay to bưng kín miệng nàng, không để cho nàng lên tiếng kinh hô, một tay khác chế trụ chặt chẽ eo nhỏ của nàng. Cánh tay hữu lực đem chính nàng nhấc lấy, chỉ cảm thấy người nhẹ như chim yến, lập tức đã ở trong đại điện, hai chân đứng vững vàng trên mặt đất.

Mở mắt ra nhìn, thì ra là Tiêu Vân Trác cứu nàng. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, thời gian dường như chỉ là một cái chớp mắt, Thường Hy không có đổ rạp người xuống mặt đất, Tiêu Vân Trác bảo vệ nàng, không để cho nàng không ngóc đầu lên được trước mặt người khác. Thường Hy nhìn người đó sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ đang trở lại bàn cơm cách nàng phía xa xa, ngồi thẳng thân thể, liếc nàng một cái nói: “Lo lắng cái gì? Còn không mau chia thức ăn cho bản Thái tử?”

Thường Hy sờ sờ ngực, chẳng lẽ mới vừa rồi nàng hoa mắt sao? Thật ra thì nàng cũng không đá phải ngưỡng cửa, thật ra thì nàng vừa nãy thuận lợi đi vào đại điện, Tiêu Vân Trác cũng không có cứu vãn danh dự của nàng. Nhưng là xúc cảm bên hông còn lưu lại không đi, trên môi mềm còn thoang thoảng hương vị của hắn, Thường Hy trong lúc bất chợt có chút không được tự nhiên, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Trác cũng khác đi vài phần. Vì để tránh cho lúng túng, đổi chủ đề hỏi: “Thái tử gia, những người ngoài cửa tính sao bây giờ? Họ còn đang quỳ đấy!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.