Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 100: Chương 100




Khóe miệng Tiêu Vân Trác giật giật, miễn cưỡng nhìn Thường Hy nói: “Chỉ trích sau lưng thánh giá, cô có biết đây là tội chết?”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, hai tay nắm chặt thành quyền hận không thể đấm cho hai mắt hắn biến thành màu đen. Chỉ tiếc là nàng không dám, nàng thực sự không dám, chưa nói đến nàng có thể hay không đánh được hắn, nếu là thật cho hai mắt hắn thành mắt gấu trúc, khiến người khác thấy được làm sao có thể giải thích? Bị Hoàng đế nhìn ra, xui xẻo cũng chỉ là nàng, cho nên nàng chỉ dám nghĩ một chút mà thôi, thật là chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.

“Nơi này trừ ngươi và ta ra còn có người khác sao? Làm gì để ý như vậy? Hơn nữa chuyện này có điểm kỳ quái, trong lòng ta không nắm chắc cho nên mới hỏi ngươi một câu. Ngươi đã thanh cao như vậy, khinh thường không thèm mói tiếng người, tốt lắm, để ta tự mình suy nghĩ, nếu là nghĩ sai, làm ra cái chuyện gì sai lầm, lúc đó ngươi đừng oán giận ta hành động lỗ mãng, động một chút là lại bắt ta quỳ, nếu như thực là như thế ta liền không để yên cho ngươi!” Thường Hy hung tợn nói, nàng xác định mình không phải là bộ dáng cao thượng, giống như tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước dương xuân, cũng không phải là Thái tử một nước, còn cùng nàng giả bộ. Chấm dứt chuyện đó đi, nàng đem lời này nói trước, xem hắn xử trí thế nào.

Thấy Thường Hy thực sự tức giận đi ra ngoài, Tiêu Vân Trác chỉ cảm thấy đau đầu, há miệng nói: “Trở lại!”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, khóe mắt khẽ cong, nói: “Nô tỳ biết thân phận mình thấp kém, không dám không biết trời cao đất rộng mà nói chuyện cùng Thái tử gia. Nô tỳ biết rõ sai rồi, nô tỳ xin lui ra ngoài!”

Tiêu Vân Trác lần này ngay cả khóe mắt cũng phải co giật vài lần, quát lớn: “Cô đừng có hếch mặt lên, còn không quay trở lại đây cho ta!”

Thường Hy xoay người lại nhìn Tiêu Vân Trác cười nói: “Thái tử gia nghĩ xong?”

Tiêu Vân Trác nhìn thấy nụ cười của Thường Hy lại nhớ tới nhiều chuyện trước đây, hắn đường đừng là Thái tử một nước sao có thể dễ dàng đầu hàng như vậy? Nhưng là biết tính khí của Thường Hy nói được là làm được, nếu thực như chọc cho hắn một gậy, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn. Thay vì đến lúc đó mới bị động không bằng bây giờ khai thông cho nàng, tránh cho hắn cả ngày lo lắng đề phòng.

“Chuyện này nói trước là ta cũng không biết.” Tiêu Vân Trác rất thông minh dời đi đề tài, hắn không muốn bị Thường Hy càu nhàu. Chuyện này hắn cũng rất giật mình, trong lúc nhất thời đoán không ra dụng ý của phụ hoàng.

Thường Hy sửng sốt, nàng cho rằng Hoàng thượng sẽ lên tiếng trước cùng với Thái tử, dù sao chuyện này cũng không tính là đại sự kinh thiên động địa gì, nhưng là phải thay đổi thể chế Đông cung, cứng rắn tăng thêm một chức vị, Thường Hy vẫn cho là Hoàng thượng sẽ nói cho con trai hắn một tiếng, huống chi Tiêu Vân Trác lại là Thái tử một nước.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy khẽ nhíu mày, một đôi mắt to không ngừng chớp động, ngón trỏ của tay phải gõ liên tiếp lên mu bàn tay trái như có điểm suy nghĩ đến mất hồn. Lúc này mặt trời vừa mới lên cao, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào, đúng lúc phủ lên người Thường Hy khiến cho nàng rộ lên một tầng vàng sáng, càng phát ra xinh đẹp không gì sánh nổi.

Tiêu Vân Trác cũng đã gặp qua vô số mĩ nữ, trong cung không thiếu nhất chính là cái gì? Đó chính là mỹ nữ, hắn từ nhỏ đã thấy rất nhiều, bất kể có thể sống đến bây giờ hay là như nụ hoa mới hé liền hương tiêu ngọc vẫn, tuy nhiên không người nào có thể có đôi mắt linh động được như Thường Hy, ngay lúc này ánh sáng rực rỡ từ trong đó tỏa ra bốn phía lại càng phát ra mê người.

Thường Hy là cô gái cả đời này hắn không thể tưởng tượng nổi. Hắn đã thấy nhiều đại gia khuê tú dịu dàng ôn thuận, tiểu cô nương ngọt ngào đáng yêu, kim chi ngọc diệp ngang ngược càn rỡ, hậu phi ác độc hung tàn, lại chưa từng có gặp qua Thường Hy, nữ nhân có thể đem tất cả những điều trên gộp vào làm một. Mặc dù nàng có hai mặt nhưng nó cũng không phải là dạng ác độc sắc bén, nhưng nhỏ mọn là có thật, hắn không phải ăn hai lần thua thiệt dưới tay nàng sao? Hắn sống đến lớn như vậy còn chưa gặp qua nữ nhân nào dám đối xử với hắn như thế.

Tiêu Vân Trác đang muốn lên tiếng chợt nghe Thường Hy than nhẹ một cái: “Đây thật có chút làm cho người ta gãi đầu rồi, Hoàng thượng ở nơi này ban thưởng ta, rõ ràng chính là đẩy ta tiến ổ sói. Trong Đông cung người hận chết ta cũng không ít, mới vừa vào cung không bao lâu liền bay lên hai cấp, hơn nữa lại nhảy cao như vậy, chỉ sợ trèo cao ngã đau, đến lúc đó mới thật là thê thảm không nỡ nhìn!”

Tiêu Vân Trác thu hồi ý định, nghe được lời của Thường Hy, thản nhiên nói: “Vậy là cô sợ? Cô không đấu lại họ?”

Thường Hy lần này không có phản bác nói: “Nói không sợ đó là giả, người ở trong tối ta ngoài sáng, tục ngữ nói thật hay minh thương dễ tránh, hơn nữa ám tiễn lại nhiều như vậy, né được cái này chưa chắc trốn được cái kia, Thái tử gia nói có đúng không? Tình cảnh này mấy năm gần đây không ai có thể hiểu rõ hơn Thái tử gia!”

Tiêu Vân Trác vốn có thật nhiều cừu địch muốn kéo hắn xuống ngựa, cái ví dụ này không sai, hơn nữa cũng phù hợp thực tế, chẳng qua là không khỏi có chút lớn mật, muốn trách cứ nàng mấy câu lại nghĩ đến tính tình của nàng, không khỏi nuốt trở về, đem nàng dạy dỗ lại làm nhức cái tai hắn.

“Phụ hoàng đem cô đặt vào chỗ này chính là có hai loại dụng ý, cô nghĩ ra được chưa?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy chậm rãi nói.

Thường Hy nghe vậy liền cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Ý của ngươi là Hoàng thượng muốn thử dò xét ta?”

Quả là nàng biết. “Hoặc là cô có thể ngồi vững vàng ở chỗ này chứng tỏ cô là người có tài, hoặc là cô sẽ bị người khác hãm hại. Nếu cô chết rồi, vị trí này có lưu lại hay không chẳng qua chỉ là một câu nói của Hoàng thượng không phải sao?” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói.

“Ý của ngươi là Hoàng thượng một mũi tên hạ hai con chim rồi hả?” Cái lão gia hỏa này nàng cũng biết hắn không có yên lòng mà, tức giận đến nỗi nghiến răng.

“Khụ khụ…” Tiêu Vân Trác hết sức nhịn không để cho mình cười ra ngoài, nhìn xéo Thường Hy một cái rồi sau đó nói: “Cũng không thể nói như vậy, chỉ sợ phụ hoàng phần lớn là muốn tôi luyện cô. Hơn nữa, lần này phụ hoàng trong lúc bất chợt liền ban ra chức vị này, chỉ có ở Đông cung mà các Hoàng tử khác không có, này chỉ sợ là còn có ẩn ý khác!”

“Ẩn ý khác?” Thường Hy chợt từ từ suy nghĩ lại một lần, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, thần sắc kích động nói: “Lão nhân kia, không ngừng tính toán ta, ngay cả ngươi cũng tiện thể kéo lên?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.