Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 105: Chương 105




Tần Nhụ tần nghe vậy không khỏi ngừng lại bước chân, nàng chính là ngu cũng không dám đi sờ vào tức giận của Thái tử gia, lại càng không muốn trở thành trò cười cho mấy người ở đây, theo bản năng thu hồi bước chân, ngượng ngùng nói: “Tin rằng cô cũng không dám giở trò!”

“Đa tạ Tần Nhụ tần chủ tử nâng đỡ, nô tỳ dĩ nhiên không dám giở trò. Nơi này là địa phương nào, chính là Doanh Nguyệt điện, ai dám ở chỗ này dương oai diễu võ đây? Nô tỳ nào dám lừa gạt các vị chủ tử!” Thường Hy mỉm cười chậm rãi nói, lại nhìn mọi người vẫn như cũ mang bộ mặt tức giận bất bình, cố ý thở dài nói: “Cũng không dối gạt các vị chủ tử làm gì, các vị muốn đi vào nô tỳ cũng không ngăn cản nhưng là hôm nay Thái tử gia vì chuyện triều chính mà tâm phiền ý loạn, ngay cả nô tỳ cũng bị quở trách không ít. Về lý mà nói các vị chủ tử đã vào Đông cung thì chính là người của Thái tử gia rồi, sớm hay muộn cũng sẽ được diện kiến Thái tử gia. Vui mừng cũng là gặp mặt, huyên náo gây sự cũng là gặp mặt, nhưng là loại gặp mặt nào sẽ lưu lại ấn tượng xấu cho Thái tử gia? Loại nào sẽ khiến ngài càng sinh lòng hảo cảm?”

Lời này vừa nói ra, thần sắc mọi người ngược lại được trấn an vài phần, chỉ có Phùng Thư Nhã lạnh lùng nói: “Thật khéo mồm khéo miệng, nếu như theo lời cô nói, chúng tỷ muội bọn ta chẳng phải là cứ như vậy mà chờ đợi? Không phải là trong lòng cô có tính toán riêng chứ?”

Đám người nhất thời lại xôn xao một trận, Thường Hy hận đến nghiến răng, nhưng lại không để lộ ra một chút xíu tức giận, ngược lại tươi cười càng phát ra rực rỡ, nhìn Phùng Thư Nhã nói: “Lương đễ chủ tử nói lời này, nô tỳ đã sớm nói nếu ngài muốn đi vào nô tỳ cũng không dám ngăn, nhưng là nếu chọc giận đến Thái tử gia… Về sau nếu có thất sủng chớ mang tội danh đổ lên đầu nô tỳ. Chư vị chủ tử ở đây đều chứng kiến, nô tỳ không có một chút xíu ý tứ làm khó các vị, cửa ở nơi này, vào hay không vào chính là phụ thuộc vào các vị. Theo nô tỳ biết, Thái tử gia tuy hỉ nộ vô thường nhưng cũng có một điểm tốt là không vô cớ trút lên người khác. Nhưng là thời điểm Thái tử gia tức giận thì tốt nhất là không nên đụng vào, huống chi, chẳng lẽ Thái tử gia sẽ ngày ngày tức giận hay sao? Sẽ ngày ngày tâm tình không tốt hay sao?

Nói được như vậy, Thường Hy tự nhận là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nếu thật là có người không muốn mạng mà đi vào trong, nàng thật sẽ không ngăn cản. Dù sao thì cũng phải có một hai con chim tiên phong chịu xui xẻo thì mới làm cho nàng thể hiện được uy phong, nàng thật sự có điểm ước gì sẽ có người đi vào đấy!

Trong lúc nhất thời trước cửa đại điện yên tĩnh một mảnh. Tống Nhụ tần tươi cười nói: “Vậy thì tần thiếp bọn ta cũng không dám quấy rầy thanh tịnh của Thái tử gia, trước hết cáo lui. Dù sao Thái tử cũng là vì công sự bận rộn, tần thiếp há lại có thể gây thêm phiền toái cho ngài? Còn phiền toái Ngu Thượng nghi chăm sóc cho Thái tử gia, lạnh thêm quần áo, khát dâng trà, tần thiếp liền vô cùng cảm kích!”

“Tống Nhụ tần chủ tử quá lời, đây chính là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận những lời ấy của Tống chủ tử!” Thường Hy vội vàng đáp lễ lại, ngẩng đầu nhìn Tống Nhụ tần đã đi xa, thật là một nữ tử tinh xảo, đặc sắc, ngay cả nàng nghe được lời này cũng thấy mềm lòng, nếu là Tiêu Vân Trác nghe được chỉ sợ đến xương cũng nhũn ra rồi!

Những người còn lại vừa thấy Tống Nhụ tần đi, ngay cả còn không cam lòng nhưng cũng không dám xông vào đại điện, tam tam lưỡng lưỡng lần lượt cáo lui, cuối cùng Phùng Thư Nhã tiến lên một bước nhìn Thường Hy nói: “Thời điểm ở Vĩnh Hạng cung, bản Lương đễ cũng đã biết cô không phải dạng hiền lành gì, không nghĩ mặc dù không được lên làm chủ tử, là nô tài cũng có thể liều lĩnh như thế. Nhưng không có người may mắn cả đời, sẽ có ngày cô bị rớt xuống thôi!”

Thường Hy cười nhạt, nhìn Phùng Thư Nhã nói: “Thái tử gia thích nhất nữ nhân dịu dàng như nước, theo tôi thấy tính tình của Tống Nhụ tần ngược lại sẽ chiếm được hoan tâm của Thái tử gia đấy. Ngày hôm qua Thái tử gia còn hỏi tôi tính cách của bảy vị chủ tử, hôm nay được mở rộng tầm mắt, ngày khác nếu Thái tử gia có hỏi tôi cũng biết đường mà bẩm báo!”

Phùng Thư Nhã nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, đôi tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi nhìn Thường Hy nói: “Cô dám uy hiếp bản Lương đễ?”

“Uy hiếp thì không dám, chẳng qua là Lương đễ không nên ép người quá đáng, càn biết được đạo lý người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Thường Hy cũng chỉ là một kẻ nô tỳ, không có bản lĩnh lớn lao gì, nhưng là chỉ làm chút công việc bưng trà rót nước cũng may mắn được đứng bên cạnh Thái tử gia nói đôi lời, đây chính là thiên đại phúc phận của nô tỳ rồi, nô tỳ không dám mong đợi nhiều hơn nữa, cũng mong Lương đễ hiểu được cho chỗ khó của nô tỳ!” Đây là lần cuối cùng Thường Hy nói mấy lời này cùng Phùng Thư Nhã, về phần có nghe được hay không phụ thuộc vào nàng ta, người thông minh thì nên biết làm thế nào cho phải.

Phùng Thư Nhã chậm rãi thả lỏng tay, nhìn Thường Hy châm chọc cười nói: “Chúng ta cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên người Thái tử gia, chúng ta là thê thiếp của ngài, tương lai có thể cùng tiến cùng lùi với Thái tử gia. Mà cô… chỉ là một nô tỳ, vĩnh viễn không có tư cách đứng bên cạnh ngài, có một số việc cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, phải hay không?”

Thường Hy im lặng, đợi nghe hiểu những lời Phùng Thư Nhã nói, trái tim cực độ không thoải mái. Nhưng là không phải vì không thể đứng bên người Tiêu Vân Trác, mà bởi vì khuôn mặt cuồng vọng của Phùng Thư Nhã, chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ nhất, nói: “Phùng Lương đễ nói sai rồi, chỉ có Thái tử phi mới có tư cách danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh Thái tử gia. Cũng giống như thê thiếp ở nhà dân chúng bình thường, ngài có từng gặp qua thiếp thất được đứng bên cạnh trượng phu sao?”

Lời này cực kỳ khắc bạc, đem Phùng Thư Nhã so sánh với một tiện thiếp. Phải biết thiếp thất là không có địa vị, Phùng Lương đễ nếu như ở nhà bình thường thì cũng chỉ tương đương với Quý thiếp, nhưng là Quý thiếp cũng chỉ là thiếp, Thường Hy nói không sai, thiếp vẫn không thể xuất đầu lộ diện. Nàng ta vẫn muốn ngồi lên vị trí Thái tử phi, chỉ tiếc Hoàng thượng không hiểu vì sao trong lần tuyển tú này lại không chịu chọn ra Thái tử phi, nếu không chỉ lấy gia thế của nàng ta, chỉ cần cha nàng đánh động một chút, nói không chừng còn có cơ hội. Nhưng giờ một tia cơ hội cũng không có, trừ phi Thái tử gia thật rất rất yêu thích nàng, ý niệm mãnh liệt muốn lập nàng làm phi, nếu không cả đời này cũng không còn hy vọng.

Nhưng là cố tình, bên cạnh Thái tử gia thời thời khắc khắc luôn có một người căm ghét nàng, đây đối với nàng là uy hiếp vô cùng lớn. Nghĩ tới đây, ý muốn diệt trừ Thường Hy trong lòng Phùng Thư Nhã càng thêm kiên định!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.