Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 149: Chương 149




Thường Hy ngồi ở trong thùng tắm, tăng thêm ba đợt nước nóng nữa lúc này cả người mới thấy hết run, nhưng là chuyện đêm nay thực sự khiến nàng không cao hứng nổi bởi vì đã trì hoãn một chuyện quan trọng nhất, “Báo hoàng ân” kia chỉ sợ đã thành công cốc rồi.

Vừa mới bắt đầu mở màn, Mạnh Điệp Vũ vô sỉ hèn hạ, tiểu nhân kia đối với nàng hạ thủ, ai còn có tâm trạng xem kịch nữa, ý định muốn nhằm vào Mị phi tối nay xem như rơi vào hư vô rồi, nghĩ tới đây nàng hận đến nỗi răng cũng muốn cắn bể! Mạnh Điệp Vũ cái loại sao chổi này, gặp phải cô ta mọi chuyện đều không thuận, nàng lao tâm lao lực bố trí lâu như vậy, nào có nghĩ đến mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này! Thật là người tính không bằng trời tính!

Thường Hy thở dài một cái thật mạnh, có ai ngờ được Mạnh Điệp Vũ lại là người độc ác như vậy, nếu không nghe Lệ Bình kể qua chuyện cô ta hãm hại Thẩm Phi Hà, tối nay chỉ sợ nàng cũng sẽ trúng chiêu. Lúc ấy chỉ còn kém một chút nữa, nếu không phải là nàng ứng phó nhanh nhẹn, biến mưu sát thành cứu người thì bây giờ nàng nào còn được ngồi đây mà tắm, sợ rằng đã bị đánh chết từ lâu rồi!

Nhưng là nàng cũng không đến nỗi quá thua thiệt, té xuống nước còn kịp kéo lấy váy Mạnh Điệp Vũ, ở trong nước lại khiến cho cô ta uống không ít nước hồ. Nhưng nữ nhân ác độc kia sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ báo thù, nàng một người khó có thể ứng phó. Nghĩ tới đây Thường Hy không khỏi thở dài, suy tính biện pháp đem con bướm giả bộ đáng thương, nhu nhược lại đầy bụng ý xấu kia hung hăng dạy dỗ một phen, nếu không nàng cũng không mang họ Ngu nữa! Lớn như vậy còn chưa ăn thiệt thòi qua như ban nãy, chỉ có chuyện nàng tính toán người khác, hôm nay đúng là thuyền lật trong mương rồi!

Từ trong thùng tắm bước ra ngoài, lau khô thân thể, mặc quần áo tử tế, chỉ sợ một lát nữa sẽ có người truyền nàng đến Minh Tín điện, chuyện đêm nay Hoàng thượng nhất định sẽ hỏi tới, nàng phải suy nghĩ giải thích một chút cho tốt, không để Mạnh tiểu bạch hoa kia tính toán!

Mới vừa đi hai bước, Thường Hy trong lúc bất chợt liền nhớ đến Mạnh Điệp Vũ ở trong nước hô to “chân của ta!”, sau đó chân của nàng tựa hồ cũng bị vật gì kéo khiến cho thân thể trầm xuống, lúc ấy còn tưởng là bị cỏ nước quấn chân, dù sao ở dưới tình huống như thế ai cũng không có thời gian suy nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng là lúc này tĩnh tâm lại, Thường Hy lại mơ hồ cảm thấy không đúng.

Cỏ nước không thể có lực lớn như vậy đem hai người túm xuống a… Trong lúc bất chợt lại nhớ đến Mị phi đã từng động tay động chân với lầu trúc, chẳng lẽ dưới nước có người?

Nghĩ tới đây mặc dù Thường Hy có to gan lớn mật đến mấy nhưng cũng phải giật mình, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu. Nếu như nàng đoán không lầm, với trí tuệ của Mị phi hẳn là đã phát hiện các cọc gỗ bị phá hư đã được gia cố lại, cho nên tiến hành phá hư lần hai, không nghĩ tới lại bị Mạnh Điệp Vũ phá hư kế hoạch của bọn họ, cho nên người dưới nước sợ bị phát hiện cho nên mới muốn giết người diệt khẩu, khó trách… Khó trách sau đó Tiêu Vân Bác cũng xuống nước, hẳn là muốn thu thập tàn cuộc đây!

Nghĩ vậy Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng bùm bùm nhảy không ngừng. Tối nay thật náo nhiệt, nàng tính kế Mị phi, Mạnh Điệp Vũ lại tính kế nàng, nàng tùy cơ ứng biến đem Mạnh Điệp Vũ thu thập, hai người rơi xuống nước không ngờ lại phá hỏng bố trí của Mị phi, từng vòng luẩn quẩn xảy ra, đến cuối cùng Mị phi bình an vô sự, nàng bình an vô sự, Mạnh Điệp Vũ cũng bình an vô sự, không có ai tính toán được người nào cũng không có ai thơm lây, ai cũng chưa ăn thua thiệt! Thật là hòa cả làng rồi!

Thường Hy không biết mình nên khóc hay nên cười, vốn là đối với Mạnh Điệp Vũ hận nghiến răng, nhưng là ngược lại nhừ cô ta thi một chút thủ đoạn nhỏ mà cứu nàng một mạng. Nếu như lầu trúc sụp đổ, trách nhiệm của nàng có chạy cũng không thoát, ngay cả sau đó nếu có tra ra được người phá hư thì nàng cũng không tránh được việc phải gánh tội. Nhưng Thường Hy có chút khó xử, có nên đem chuyện này lờ mờ tiết lộ cho Hoàng thượng biết hay không, làm sao để có thể khiến Hoàng thượng thuận lý thành chương điều tra chuyện này mà không để người khác nghi ngờ là nàng cố ý gây nên? Mị phi lòng dạ ác độc, hại nàng hết lần này đến lần khác, lại dám to gan lớn mật lợi dụng đêm tối phá hư cọc gỗ của nàng, người như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Tối nay khiến Hoàng thượng hoài nghi Mị phi là không thể nào rồi, nhưng là Thường Hy có thể đem chuyện này kéo ra, đến lúc đó nàng trở thành người bị hại, Hoàng thượng sẽ phải có chút suy nghĩ. Hắn không hồ đồ, tất sẽ đoán được là có chuyện gì xảy ra, cho nên đến lúc đó coi như tra không được hung thủ, đối với nàng mà nói, đối với Thái tử mà nói, ở trong lòng Hoàng thượng đều là người bị hại, cái này sẽ làm cho Hoàng thượng đối với nàng cùng Thái tử có phần áy náy, về sau nếu như có xảy ra chuyện gì thì trước cũng phải nghĩ bọn họ có phải bị ám toán hay không. Cứ như vậy nhìn ngoài mặt thì mọi người huề nhau, ai cũng không tính toán được người nào, nhưng trên thực tế nàng cùng Thái tử lại được lợi, cái này là buôn bán có lời!

Thường Hy cảm giác nếu như không được nói ra, nàng sẽ nghẹn đến khó chịu, nhưng bây giờ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần làm, đó chính là cùng Mạnh Điệp Vũ ngả bài, để cho cô ta biết được cái gì là có lợi nhất.

“Vãn Thu!” Thường Hy há miệng gọi.

Ngay sau đó liền nghe được thanh âm Vãn Thu đáp lại cùng với tiếng mở cửa. Vãn Thu nhanh chóng bước vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, có cái gì phân phó?”

“Biểu tiểu thư bên kia thế nào? Người đã tỉnh chưa?” Thường Hy nhàn nhạt hỏi.

“Triêu Hà vừa mới qua nhìn, nói là người đã tỉnh, chỉ là bị kinh sợ quá mức, tình hình không có tốt lắm!” Vãn Thu có chút lo lắng nói.

“Nếu như một lát nữa có công công truyền chỉ gọi ta đến Minh Tín điện thì muội nói ta đang ở chỗ biểu tiểu thư!” Thường Hy đứng dậy nói, nàng muốn trước khi nhận được triệu kiến của Hoàng thượng, cùng Mạnh Điệp Vũ nói chuyện rõ ràng, tốt nhất kết thành đồng minh, bây giờ họng súng đều chĩa vào Thái tử, ân oán của hai người để sau rồi tính.

“Ngu tỷ tỷ, tỷ rơi xuống nước vẫn là nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để muội giúp tỷ ra ngoài truyền tin.” Vãn Thu gấp gáp nói, sắc mặt Thường Hy không tốt, ra ngoài có thể bị trúng gió đấy.

Thường Hy lắc đầu một cái, đưa tay với lấy áo choàng ở trên kệ, ngay cả mũ trùm đầu cũng đội lên rồi mới lên tiếng: “Ta không có việc gì, biểu tiểu thư là biểu muội của Thái tử gia, dĩ nhiên ta phải đích thân qua một chuyến!”

Không thể trách Thường Hy không nói sự thật với Vãn Thu, thật sự là Mạnh Điệp Vũ trình diễn quá tốt, tất cả mọi người đều cho nàng ta là người tốt, nếu lúc này nói ngược lại thì nàng sẽ bị nghi ngờ. Vãn Thu ngăn trở không nổi, chỉ đành phải đáp ứng. Thường Hy theo hành lang ra khỏi cửa Đông cung, đang ở khúc quanh âm u nhìn không rõ thì bị một người đụng phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.