Ngu Thụy Lân khẽ cau mày nhìn Thường Hy hỏi: "Phụ thân có từng nói qua với muội mảnh đất kia có bí mật gì không?"
Thường Hy lắc đầu một cái, thở dài nói: "Muội chỉ biết mảnh đất kia là do người ta trả nợ, năm tháng đã trôi qua quá lâu rồi, là chuyện khi mà ông nội còn sống. Mười mấy năm qua đất hoang kia cũng không thu được lợi gì, năm nào mất mùa thì ngay cả một hạt giống cũng không thu được, cho nên không ai trồng trọt nữa, cứ để như vậy liền biến thành khu đất hoang nhưng mà không nghe thấy đất hoang này có cái bí mật gì!"
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, Tiêu Vân Trác đột nhiên hỏi: "Đất này là do ai trả nợ cho nhà cô?"
Ngu Thường Hy lắc đầu một cái nói: "Ta nào có biết, năm tháng quá lâu rồi, chỉ sợ cha ta cũng không còn nhớ nữa, đây là chuyện liên quan đến ông nội ta khi còn sống, may ra nếu tra theo khế đất thì mới biết được thôi!"
Vẻ mặt Tiêu Vân Trác nghiêm cẩn nói: "Vậy thì trở về đem chuyện này điều tra rõ ràng, chỉ sợ đất hoang kia có cái bí mật gì, nếu không cha con Sở Tự Nguyên kia cũng không dám dưới chân thiên tử mà quang minh chính đại chiếm đất như vậy!"
Mọi người nghe vậy thì đều chú tâm, nghiêm túc mà bàn bạc lại một phen, sau đó Ngu Thụy Lân và Chương Tứ Thần xin cáo từ. Chuyện này vô cùng quan trọng, cần phải cẩn thận điều tra lại từ đầu.
Thường Hy tự mình tiễn hai người bọn họ về, trong lúc nhất thời có mấy phần lưu luyến không muốn rời. Ngu Thụy Lân nhéo nhéo mũi nàng nói chỉ cần có cơ hội sẽ tới thăm. Đợi sang năm hắn đạt được công danh thì không cần khổ cực như thế này nữa, muốn gặp được nàng cũng dễ dàng hơn!
Ba ngày sau lấy được thư hồi âm của Ngu Thụy Lân, là Liệt Phong tự mình đưa tới. Tiêu Vân Trác cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng nên an bài cho Liệt Phong là người chạy việc. Thường Hy đột nhiên trông thấy Liệt Phong xuất hiện ở Doanh Nguyệt điện thì thật là sợ hết hồn!
Liệt Phong trông thấy Thường Hy, theo bản năng lui về phía sau một bước, nghiêm mặt nói: "Xin Ngu Thượng nghi thông bẩm một tiếng, Liệt Phong có chuyện muốn cầu kiến Thái tử gia!"
Thường Hy nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn liền không dám trì hoãn, vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền đi ra ngoài, nhìn Liệt Phong cười nói: "Liệt thị vệ, Thái tử gia cho gọi huynh vào!"
Liệt Phong nghe vậy gật gật đầu nói: "Làm phiền Ngu Thượng nghi rồi!" Sau đó sải bước nhanh chóng đi vào.
Thường Hy ngơ ngác nhìn bóng lưng Liệt Phong, tự lẩm bẩm: "Mình có phần đáng sợ như vậy sao? Thế nào mỗi lần nhìn thấy mình là giống như có quỷ đói đuổi theo hắn?"
Nghĩ tới đây nàng lắc đầu một cái, bước vào phòng trà, pha một ấm trà cho Tiêu Vân Trác , chợt nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, vén rèm lên nhìn chỉ thấy Triêu Hà đang đi tới. Vừa nhìn thấy Thường Hy, Triêu Hà lập tức đi vào, bên trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Thường Hy đưa khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, nói: "Có chuyện gì mà hốt hoảng thế? Ra hẳn một thân mồ hôi đây này!"
Triêu Hà nhìn Thường Hy nói: "Còn có thể có chuyện gì, trên đường muội đụng phải biểu tiểu thư cùng Phùng Lương đễ. Hai người không biết bởi vì chuyện gì mà lời nói lúc nào cũng mang theo gai, vừa nhìn thấy muội liền bắt muội đứng ra phân xử. Muội là một nô tỳ nho nhỏ làm gì dám phân xử cho bọn họ, liền lấy cớ Thái tử gia có chuyện phân phó, cấp tốc rời đi, lại sợ bọn họ phát hiện ra muội nói láo cho nên mới gấp rút trốn vào Doanh Nguyệt điện tránh tầm mắt!"
Thường Hy nghe vậy thì thiếu chút nữa bật cười. Kể từ lần trước tại trước cửa Doanh Nguyệt điện, hai người đã kết thành thù sống mái. Thường Hy hôm đó cố ý lừa Phùng Thư Nhã rằng Tiêu Vân Trác sẽ đến chỗ cô ta, bởi vì Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Quả nhiên tối hôm đó Phùng Lương đễ cố gắng ăn mặc thật xinh đẹp chờ Tiêu Vân Trác nhưng là cuối cùng lại nghe được tin tức biểu tiểu thư thân thể khó chịu, Thái tử gia đến đó thăm. Phùng Thư Nhã tức giận đến nỗi thiếu chút nữa quăng tất cả mọi thứ trên bàn xuống, từ sau lần đó hai người coi như đã hoàn toán đứng ở hai chiến tuyến.
Chỉ tiếc lực chiến đấu của Phùng Thư Nhã kém hơn, mỗi lần đều bị Mạnh Điệp Vũ giết tơi tả trở về. Thế nhưng gần đây Phùng Thư Nhã dường như thay đổi thành người khác, mỗi lần ra tay vừa ác độc vừa thâm hiểm, thậm chí có mấy lần Mạnh Điệp Vũ suýt nữa thua trên tay nàng. Thường Hy cảm thấy nghi ngờ vì vậy phái người đi điều tra, thì ra là Vân Thanh vụng trộm tương trợ Phùng Lương đễ.
Thường Hy rất ghét Mạnh Điệp Vũ, cũng không thích Phùng Thư Nhã, vốn lo lắng Phùng Thư Nhã không phải là đối thủ của Mạnh Điệp Vũ, lần nào cũng bị nàng ta đả bại. Hiện tại Vân Thanh vừa ra tay, quả nhiên tình thế đại biến, cứ như vậy Thường Hy ngược lại thanh tịnh không ít, vì vậy cũng không có tràn ngập địch ý với Vân Thanh như trước kia nữa. Bây giờ người của Đông cung, chỉ cần thấy Mạnh Điệp Vũ và Phùng Lương đễ xuất hiện ở cùng nơi nào là nhanh chóng rút lui, ai cũng không muốn chống lại một biểu tiểu thư chiếm thế thượng phong, lại càng không nguyện ý đối đầu với một Phùng Lương đễ miệng lưỡi sắc bén, tính khí nóng nảy. Bởi vì bị hai người quấy nhiễu, không khí trong hậu cung này ngày càng quỷ dị.
Thường Hy pha một ấm trà ngon, rót cho Triêu Hà một chén rồi mới lên tiếng: "Một lát nữa muội đến chỗ Tam hoàng tử phi bảo nàng rằng ngày mai ta hẹn nàng gặp mặt ở chỗ cũ!"
Triêu Hà đã tập mãi thành thói quen Thường Hy dùng giọng điệu này để nói chuyện về Tam hoàng tử phi rồi bởi vì nàng biết Thường Hy và Tam hoàng tử phi còn thân mật hơn chị em ruột, vì vậy cười lên tiếng: "Ngu tỷ tỷ cứ yên tâm, một lát nữa muội sẽ đi, đảm bảo sẽ không làm hỏng việc!"
Thường Hy lúc này mới cười bưng khay trà đến thư phòng, Liệt Phong vẫn còn ở đó. Thường Hy đem trà đặt trên bàn, sau đó tiện tay đem cất khay rồi đứng sang một bên.
Từ sau khi Thường Hy đi vào, Liệt Phong liền cả người cứng ngắc, hận không thể lập tức chạy đi. Thật sự là kỳ quái, dù gì hắn cũng là nhất đẳng thị vệ, lại cứ gặp phải Thường Hy là hắn lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Tiêu Vân Trác vô cùng nhạy cảm, ngẩng đầu liền thấy được khuôn mặt thiếu tự nhiên của Liệt Phong. Hắn và Liệt Phong không chênh lệch tuổi tác là mấy, rất ít khi thấy hắn co quắp như vậy. Vừa rồi ở trước mặt mình hắn rõ ràng còn một bộ dạng như thường ngày, thế nhưng kể từ sau khi Thường Hy đi vào, Tiêu Vân Trác liền phát hiện Liệt Phong tựa hồ có chút khẩn trương. Nhìn thấy biểu tình đó, Tiêu Vân Trác thiếu chút nữa là nghĩ mình nhìn nhầm!
Vừa quay đầu nhìn lại thấy được đôi mắt sáng rỡ của Thường Hy đang quan sát Liệt Phong, đây là cái tình huống gì? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết sao? Tiêu Vân Trác có chút không vui, nhìn Liệt Phong nói: "Ngươi lui xuống đi, lát nữa ta sẽ phân phó chuyện cần làm sau!"
Liệt Phong như được đại xá, vội hành lễ lui xuống, trước khi đi hình như có vô tình nhìn Thường Hy một cái, trên mặt liền hiện lên một tia đỏ ửng, bước chân lảo đảo. Tiêu Vân Trác nhìn thấy mà hai hàng lông mày nhíu lại thật chặt, cái gì xảy ra đây?