Thường Hy tựa hồ không nghĩ tới Chuyên Tôn Nhạc Đan sẽ coi trọng chuyện này như vậy, cho nên gật đầu nói: “Được, anh cứ yên tâm đi. Đúng rồi, anh ở nơi nào?”
Thần sắc Chuyên Tôn Nhạc Đan buồn bã, lắc đầu một cái nói: “Có duyên tự sẽ gặp nhau. Cô đi đi, chỉ cần trong lòng cô còn nhớ đến ta là được rồi. Cô càng biết nhiều về ta, đối với cô càng không có lợi, đi nhanh đi!”
Thường Hy nghe vậy thì sửng sốt, thật là một nam nhân kỳ quái. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, đã qua buổi trưa, nàng cần phải trở về nếu không thì Tiêu Vân Trác sẽ cho là nàng đang lười biếng đâu rồi. Dù sao chỉ cần biết hắn xuất hiện ở nơi này, về sau có thể đến đây tìm được, nghĩ vậy nên gật gật đầu nói: “Hôm nay tôi còn có chuyện quan trọng trong người, không tiện ở lâu, xin phép cáo từ trước. Đúng như anh nói, có duyên sẽ gặp lại!”
Thường Hy nói tạm biệt Chuyên Tôn Nhạc Đan rồi theo chỉ dẫn ban nãy mà bước đi. Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn thân ảnh Thường Hy từ từ biến mất đằng sau bụi cỏ, vẻ mặt đau thương dần dần thu liễm, thay vào đó là sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Ngu Thường Hy này so với người hắn được nghe nói là không giống, hắn vẫn cho là một người vô cùng thông minh, nhưng hôm nay chỉ cảm thấy là một cô gái ngây ngô đơn thuần.
Tiếng bước chân hơi nhỏ truyền đến từ sau lưng, Chuyên Tôn Nhạc Đan không quay đầu lại cũng biết là thị vệ cận thân của hắn, Dịch Dương. Quả nhiên nghe được thanh âm của Dịch Dương truyền đến: “Thiếu chủ, ngài mềm lòng sao?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ cau mày, trên mặt tràn đầy khí thế bén nhọn, giống như vẻ ốm yếu vừa rồi chưa từng tồn tại, hồi lâu mới lên tiếng: “Dịch Dương, ta không muốn lợi dụng nàng!”
“Thiếu chủ, chúng ta không có lựa chọn nào khác, người không thể mềm lòng. Hơn nữa thiếu chủ cũng không phải là người dễ dàng mềm lòng, làm sao lại để cho Ngu Thường Hy trở thành ngoại lệ?” Dịch Dương mặc dù lúc nãy không có hiện thân, nhưng là hắn nhìn thấy được rất rõ ràng, hắn sợ thiếu chủ sẽ thay đổi chủ ý ban đầu.
Chuyên Tôn Nhạc Đan quay đầu lại nhìn Dịch Dương, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tóm lại không có lệnh của ta không được động đến nàng?”
Thần sắc Dịch Dương biến đổi, bất đắc dĩ thở dài nói: “Thuộc hạ tuân lệnh. Nhưng thuộc hạ vẫn phải nói một câu, thiếu chủ nằm gai nếm mật mười năm, chẳng lẽ nguyện ý dễ dàng buông tay sao? Nhưng coi như thiếu chủ muốn buông tay, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không tha cho ngài đấy!”
“Ta chưa nói muốn buông tay!” Chuyên Tôn Nhạc Đan hơi mệt mỏi, chậm rãi ngồi xuống.
“Nhưng là ngài không động tới Ngu Thường Hy cũng đồng nghĩa với việc bỏ lỡ một cơ hội tốt. Bất kể nàng ta thẳng thắn đáng yêu hay đơn thuần cực độ cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Thiếu chủ, ngài không nên quên, nàng đi từ chỗ của Dương tuyển thị ra. Một người đơn thuần làm sao có thể tìm gặp Dương tuyển thị?”
Trong đình lại lâm vào trầm mặc. Hai bàn tay Chuyên Tôn Nhạc Đan vốn đang úp xuống liền nắm lại thật chặt, sau đó lại chậm rãi thả lỏng ra, đứng lên đi về, lúc lướt qua người Dịch Dương, nói: “Nhớ kỹ lời ta, không được động vào nàng! Chuyện ta sai ngươi làm thế nào rồi? Đã tìm được nàng ta chưa?”
“Thuộc hạ đáng chết còn chưa có tìm được. Vô Thiện đại sư đã không còn mở miệng nói chuyện, mỗi ngày đều ngồi thiền niệm phật, cho nên…” Dịch Dương có chút bất đắc dĩ nói. Hắn có thể trực tiếp giết Vô Thiện đại sư nhưng như thế lại càng không tìm được nữ tử thần bí kia.
“Vậy tiếp tục tìm. Tóm lại phải tìm được nữ tử ấy trước Tiêu Vân Trác. Bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Vẻ mặt Chuyên Tôn Nhạc Đan bây giờ cùng với lúc trước quả thực như hai người khác nhau, toàn thân tản ra một cỗ khí thế bễ nghễ, nào còn bộ dáng yếu đuối ban nãy.
Dịch Dương lập tức gật đầu, nhưng là vẫn như cũ chưa buông tha cho đề tài lúc trước: “Chúng ta tân tân khổ khổ đem Ngu Thường Hy dẫn dụ tới đây, bày một thế cục lớn như vậy chính là để nàng mắc câu, chẳng lẽ thiếu chủ thật muốn buông tay sao?”
Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Dịch Dương một cái, lạnh lùng nói: “Dịch Dương, ngươi quản quá nhiều chuyện rồi đấy! Làm việc của mình đi!”
“Thiếu chủ chớ quên mẫu thân của ngài còn chờ ngài về cứu bà, thứ thuộc về ngài còn chờ ngài đoạt lại, tại sao có thể vì một nữ nhân…”
“Câm mồm!” Trong mắt Chuyên Tôn Nhạc Đan bắn ra một đạo ánh sáng lạnh sắc bén, nhìn Dịch Dương khiến cho cả người hắn run lên: “Dịch Dương, lời này không phải ngươi nên nói!”
Chuyên Tôn Nhạc Đan phật tay áo bỏ đi, chỉ còn lại mình Dịch Dương bất đắc dĩ đứng tại chỗ. Hắn thừa nhận Ngu Thường Hy kia quả thực rất đáng yêu, cũng rất làm cho người ta luyến tiếc, thế nhưng thế gian này thiếu gì nữ tử, còn cơ hội, chỉ sợ một lần bỏ lỡ sẽ không có đường về!
***
Thời điểm Thường Hy trở về Đông cung thì Tiêu Vân Trác còn chưa quay lại, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, có thể là bị quốc sự quấn chân, trái tim đang đập loạn lúc này mới dần bình ổn trở lại.
Trở về phòng của mình thay y phục, trang điểm lại một lần nữa, lúc này Thường Hy đi ra khỏi cửa. Ngay lúc đó nàng lại đụng phải Triêu Hà. Thấy Thường Hy, Triêu Hà cười nói: “Ngu tỷ tỷ, thì ra tỷ đã trở lại. Tiểu cung nữ của Tam hoàng tử phi tới tìm tỷ, gặp tỷ không có ở đây liền nói lại là Tam hoàng tử phi hẹn tỷ tụ họp một chút, thời gian là buổi sáng ngày mai.”
Thường Hy ngẩn ngơ, Lệ Bình hẹn nàng? Điều này rất ít khi xảy ra, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Ta hiểu rồi, sáng mai ta sẽ tự mình qua đó. Triêu Hà, Thái tử gia thế nào vẫn chưa về?”
“Thái tử gia đã trở lại, sau lại nghe nói Ngu tỷ tỷ còn chưa về nên sắc mặt không được tốt liền vội vã đi ra ngoài, sau đó vẫn chưa về!” Triêu Hà nhẹ nhàng nói, sau đó lại nhìn Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao bây giờ tỷ mới trở về, có phải gặp được chuyện gì không?”
Thường Hy im lặng, theo bản năng thấy không nên đem chuyện gặp được Chuyên Tôn Nhạc Đan nói ra, vì vậy cười nói: “Ta đến chỗ vườn hoa phía tây liền bị mất phương hướng ở chỗ cửu khúc liên hoàn cho nên mới trở về chậm một chút.”
“Hóa ra là như vậy a. Nói cũng phải, cái vườn hoa đó có chút cổ quái, nếu không thường xuyên đến thật sẽ bị lạc đường!” Triêu Hà gật gật đầu nói, lại nhìn đến Thường Hy hỏi: “Ngu tỷ tỷ chắc chưa dùng bữa đúng không? Muội lập tức đi chuẩn bị!”
Thường Hy đúng là có cảm thấy chút đói bụng, gật gật đầu nói: “Thật là cũng có đói một chút!”
Khi hai người đang nói chuyện liền thấy ở cửa Đông cung xôn xao, không khỏi liếc mắt nhìn nhau nói: “Triêu Hà, đi xem một chút xem có chuyện gì xảy ra?”