Băng Lam nhìn Mạnh Điệp Vũ còn đang ngẩn người, thầm than trong lòng một tiếng, cho đến khi hành lang không còn một bóng người mới thấp giọng nói ra: “Tiểu thư, chúng ta về thôi!”
Mạnh Điệp Vũ ngẩng đầu nhìn Băng Lam, trong mắt mang theo bi thống, hỏi: “Băng Lam, ngươi nói vì sao biểu ca lại đối tốt với nữ nhân ti tiện kia như vậy? Cô ta thậm chí còn không phải là tần thiếp của huynh ấy, chỉ là một cung tỳ hèn mọn!”
Băng Lam lặng lẽ cúi đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Em thấy được tình cảm của tiểu thư đối với Thái tử gia, đó là một loại… cố chấp!”
Toàn thân Mạnh Điệp Vũ cứng đờ, lần này thân thể run lên thực sự, sắc mặt tái nhợt vô lực, dùng sức nắm chặt cánh tay Băng Lam đang đỡ mình. Nàng hiểu được ý tứ của Băng Lam, nàng hiểu được, nhưng là nàng sẽ không nhường, tuyệt đối không!
Băng Lam hầu hạ Mạnh Điệp Vũ lớn lên từ nhỏ cho nên hiểu được tính tình của vị tiểu thư này, thấy được thần sắc của nàng bèn nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, chúng ta về trước đi, cũng không thể đứng ở nơi này, có chuyện gì hôm sau rồi tính!”
Mạnh Điệp Vũ biết mình cần phải tỉnh táo, quay đầu nhìn nội điện một cái, trong đó không ngừng có giọng nói thầm thì truyền ra, giống như thế giới bên bên trong nàng căn bản không thể chen chân vào, Thường Hy và nàng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Nghĩ tới đây Mạnh Điệp Vũ lắc đầu một cái, dùng sức nắm chặt Băng Lam, nói: “Chúng ta trở về!”
Bên này Tiêu Vân Trác đem Thường Hy đang té xỉu đặt trên giường còn hắn thì vịn thành giường không ngừng thở hổn hển. Thái y tiến vào liền bắt gặp một màn như vậy, không ngừng oán trách nói: “Thái tử gia, độc tố trong thân thể người còn chưa thanh trừ sạch sẽ, toàn thân hư yếu vô lực, tại sao còn có thể ôm một người đây? Ngài nếu như tùy hứng như vậy, không nghe lời dặn của thái y, về sau vi thần cũng không dám đến bắt mạch cho Thái tử gia nữa!”
Thường Hy nhắm chặt mắt mặc dù không thấy được bộ dáng của người trước mặt nhưng âm thanh kia lại cực kỳ quen thuộc, là Phùng Viễn Thanh! Thật không nghĩ tới Phùng Viễn Thanh từ trước đến nay tính tình luôn luôn ôn hòa lại cũng có thời điểm tức giận, nhất là lại đối với Tiêu Vân Trác nói những lời như vậy, này phải cần bao nhiêu dũng khí a? Nhất thời Thường Hy đối với Phùng Viễn Thanh là vô cùng kính ngưỡng!
Phùng Viễn Thanh sau khi đỡ Tiêu Vân Trác ngồi một bên xong, lại nhìn cung nữ, thái giám xung quanh nói: “Chớ vây ở nơi này, đi ra ngoài cả đi, bệnh nhân cần không khí trong lành. Đi nói cho Trịnh công công mang thuốc của Thái tử gia tới, bảo hắn lập tức đem thang thuốc thứ hai sắc lên!”
Lập tức liền có người ứng thanh đi ra ngoài. Vãn Thu cùng Triêu Hà cũng có chút kinh ngạc nhìn Phùng Viễn Thanh, nhưng lúc này không dám nhiều lời, chỉ đành phải thối lui đến ngoài cửa chờ đợi. Các cung nữ, thái giám khác đều lui xuống, Ngũ Hải canh giữ ở cửa, vẻ mặt bất đắc dĩ, tình thế hôm nay thật rối loạn!
Phùng Viễn Thanh khẩn cấp bắt mạch cho Tiêu Vân Trác thế nhưng Tiêu Vân Trác lại có chút gấp gáp nói: “Phùng thái y, bản Thái tử không sao, nhanh chút đi xem cho Ngu Thường Hy, cánh tay nàng bị thương, mau chóng băng bó cho nàng!”
Phùng Viễn Thanh cẩn thận dò xét thần sắc Tiêu Vân Trác, khẽ thở dài rồi ngồi xuống trước giường, cầm lấy tay Thường Hy chẩn mạch. Tiêu Vân Trác đứng dậy đi tới, hỏi: “Thế nào?”
Phùng Viễn Thanh không nói, nhẹ nhàng vén ống tay áo đầy vết máu lên. Tay áo có vài chỗ đã bị rách, cánh tay trắng như tuyết có mấy vết thương, máu tươi chính là ở chỗ này rỉ ra, còn có một số miệng vết thương bị mảnh sứ sắc bén găm vào.
Tiêu Vân Trác vừa nhìn thấy, thần sắc càng phát khó coi, đưa tay đỡ lấy cánh tay Thường Hy nói: “Ta đỡ cánh tay nàng, ông mau đem mảnh sứ lấy ra đi!”
Phùng Viễn Thanh vốn là muốn mở miệng kêu người vào giúp một tay, không nghĩ tới đường đường là Thái tử gia lại đi làm loại chuyện này, trong khí đó người kia lại chỉ là một cung tỳ thấp bé. Sắc mặt hắn hơi thay đổi nhưng cũng không nói gì, mở hòm thuốc ra bắt đầu làm việc.
Phùng Viễn Thanh lấy mảnh sứ vỡ ra ngoài khiến Thường Hy đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng toát ra, quẳng luôn chuyện phải giả bộ té xỉu ra sau đầu, rên rỉ nói: “Thái y, ngài chậm một chút, chậm một chút, đó là thịt a, đau chết ta!”
Phùng Viễn Thanh nhìn Thường Hy nói: “Biết đau còn lấy cánh tay chính mình chắn mảnh sứ, tự làm tự chịu!”
Thường Hy đau đến nhe răng nhếch miệng: “Ta nào có muốn đem tay mình ra chắn mảnh sứ, ta cũng đâu có ngu ngốc thế! Chủ yếu là không thể làm gì khác, muốn tránh cho khuôn mặt khỏi bị thương chỉ có thể dùng tay đỡ, cánh tay này xui xẻo hai lần bị ăn đau, có thể trách ta sao?”
Phùng Viễn Thanh không nói gì nữa, hắn hôm nay rất không cao hứng gặp phải hai bệnh nhân cực đoan khiến người ta đau đầu, xanh mặt băng bó xong xuôi cho Thường Hy rồi nói tiếp: “Bảy ngày không được đụng nước. Cách một ngày thay một lần thuốc, rất mau sẽ khỏi!”
Triêu Hà bưng thuốc tiến vào, Phùng Viễn Thanh liếc mắt nhìn nói: “Thái tử gia nhân lúc còn nóng thì mau uống, để lạnh dược tính sẽ giảm bớt!”
Tiêu Vân Trác vốn định nói là lát nữa sẽ uống nhưng lại nhìn đến khuôn mặt xanh mét của Phùng Viễn Thanh chỉ đành phải một tay nắm lấy tay Thường Hy, một tay nhận lấy chén thuốc nhanh chóng uống cạn, mặc dù so sánh với hoàng liên còn đắng hơn nhưng cũng phải cố gắng nén xuống.
Phùng Viễn Thanh thu thập xong hòm thuốc, sải bước đi ra ngoài. Hắn phải tới xem sắc thuốc như thế nào rồi, cách giữ lửa cũng rất quan trọng, không biết Trịnh Thuận có nhớ lời hắn dặn hay không, phải đem bã thuốc khử độc của Thái tử giải quyết sạch sẽ. Vừa đi tới cửa lại nghe thấy Thường Hy thấp giọng đối với Tiêu Vân Trác thần thần bí bí nói: “Thái tử gia, hôm nay Phùng thái y thật kỳ quái a, thường ngày đều là ôn hòa hiền hậu, vẻ mặt tươi cười, thế nào hôm nay lại một dạng giống như bị con gì cắn vậy?”
Sắc mặt Phùng Viễn Thanh cứng đờ, trên trán nháy mắt hiện thêm mấy tầng nếp nhăn, hắn hôm nay gặp vận xui gì a, dính phải hai người vô cùng khó dây dưa! Suy nghĩ quá chuyên tâm cho nên khi ra đến cửa, không cẩn thận dẫm phải chân của Ngũ Hải đang đứng bên ngoài, thân thể mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã thành tư thế chó gặm bùn! Bộ mặt già nua này ngày hôm nay coi như mất hết, Phùng Viễn Thanh bỏ ngoài tai mấy tiếng cười lớn thỉnh thoảng truyền đến, nhếch nhác biến mất khỏi đại điện…
***
Chuyện Thái tử bị trúng độc rốt cục vẫn lan truyền ra trong cung. Chỉ trong công phu một ngày, dưới sự an bài của Thường Hy, thông qua miệng của Dương tuyển thị truyền vào tai Minh tông. Ngày thứ hai, Minh tông lão nhân gia ngài ta bệnh nặng liền khỏi, tinh thần phấn chấn thượng triều, một phen khen ngợi Tiêu Vân Trác có công giám quốc!
Cùng với chuyện Hoàng đế hồi phục, Thái tử trở lại như cũ, Thường Hy cũng mạnh như rồng như hổ xuất hiện trước mặt mọi người. Tiết trung thu long trọng rốt cục cũng đến. Trước lúc dạ tiệc, Thường Hy còn cố ý đến gặp Phùng Lương đễ.