Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 196: Chương 196: chương 196




Đánh vỡ bầu rượu cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, cung nữ lỡ tay bị xử phạt thì không nói, tại buổi ngự yến vui vẻ này không nên để một chuyện tình nho nhỏ làm phá hư bầu không khí. Nguyên bản thì là như vậy, nhưng hôm nay Thường Hy cùng Phùng Thư Nhã đã thương nghị xong, chính là muốn gây chuyện phá hư, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được!

Chỉ thấy Phùng Lương đễ nhìn một thân y phục vị vấy bẩn của mình mà rống giận, giống như là bị kinh sợ, chỉ vào cung nữ kia quát: “Ngươi đang làm cái gì thế hả? Bản Lương đễ chỉ có một bộ lễ phục, ngươi làm dơ hết cả thì ta biết làm thế nào bây giờ?”

Trong đại điện nhất thời yên tĩnh trở lại, ngay cả ca múa cũng bị thanh âm bén nhọn của Phùng Lương đễ làm cho ngừng lại, sững sờ đứng đó không biết nên làm gì. Thường Hy âm thầm gật đầu một cái, không nghĩ tới lá gan của Phùng Thư Nhã cũng lớn như vậy, nên biết rằng trong những trường hợp như thế này, trước mặt thánh giá, chỉ cần sơ ý một chút là đầu cũng không giữ được!

Thường Hy thờ ơ lạnh nhạt nhìn Mị phi, quả nhiên thấy được bà ta có chút không vui, dùng sức nhìn chằm chằm Phùng Thư Nhã, hy vọng nàng có thể thu liễm, đừng gây thêm phiền phức. Chỉ tiếc là Phùng Thư Nhã vẫn tiếp tục khóc lóc nỉ non thương tiếc cho y phục của mình, nào còn thấy được thần sắc của Mị phi, dĩ nhiên nếu như thấy được thì cũng sẽ làm như không thấy, ai kêu nàng chính là muốn diễn kịch đấy!

Mấy người Hoàng quý phi hiển nhiên là sợ hết hồn, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng khi nghe đến câu nói kia của Phùng Thư Nhã bọn họ liền hiểu. Có thể sống sót trong hậu cung dĩ nhiên phải biết lúc nào nên làm chuyện gì, cho nên ba người bọn họ đều là vẻ mặt an tường, mí mắt cũng không thèm nâng lên một cái. Yến hội trung thu năm nay có nhiều chuyện phức tạp, Hoàng quý phi đứng đầu bốn phi cố ý đem việc phân chia phần lệ cho các cung giao cho Mị phi, vốn là muốn Mị phi nhiều lắm cũng chỉ làm khó một Thường Hy nho nhỏ thôi, nào có nghĩ đến nàng ta lại dám to gan đem chuyện khấu trừ ấy lên tận đây!

Mị phi thật là một đời thông minh lại hồ đồ trong chốc lát, làm việc không kín kẽ lại bị người ta bắt được nhược điểm. Nếu là trước kia thì Mị phi tuyệt sẽ không làm ra mấy chuyện tình thất sách như vậy, nhưng kể từ sau khi Thường Hy vào cung, tựa hồ nàng làm mọi chuyện đều không thuận, nhiều lần còn suýt thua trên tay Thường Hy. Lần này nhìn có vẻ cùng Thường Hy không quan hệ, nhưng Hoàng quý phi dám đánh cuộc, Phùng Thư Nhã hữu dũng vô mưu kia tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện to gan như vậy, nơi này tuyệt không thiếu được Ngu Thường Hy nhúng tay vào.

Sắc mặt Hoàng thượng âm tình bất định, câu nói vừa rồi kia hắn cũng nghe được rõ ràng, trong lòng cũng có chút hiểu, chẳng qua là hỉ nộ không phát ra ngoài, trong lúc nhất thời người khác cũng không đoán ra được tâm tư của hắn.

Mị phi định lên tiếng trách cứ Phùng Thư Nhã, tránh cho nàng nói ra cái gì lại gây bất lợi cho mình, nhưng là Tiêu Vân Trác lại đi trước một bước, đứng dậy nhìn Phùng Thư Nhã quát: “Trước mặt mọi người lại hành xử không thỏa đáng như vậy, còn không mau dập đầu nhận lỗi? Một bộ y phục mà thôi, cùng lắm thì thay bộ khác, sao lại chuyện bé xé ra to? Cô tốt xấu cũng là nữ nhi phủ Tổng đốc, đến chuyện này còn không hiểu được?”

Thường Hy thầm than một tiếng, nghe mấy lời này của người ta xem, không hổ là Thái tử nha, nói câu nào là đánh trúng câu ấy! Ngắn ngủn mấy câu nói liền đem mọi thứ giải quyết đâu ra đấy, đầu tiên dập đầu nhận lỗi chính là muốn cho Phùng Thư Nhã tiên hạ thủ vi cường, nếu nhận sai trước, Hoàng thượng có tức giận muốn trách phạt nàng thì cũng phải suy nghĩ ba phần, còn mấy vị tần phi kia sẽ không thể bắt được nhược điểm. Trở lại thay quần áo, cùng lắm thì thay bộ khác! Đúng vậy a, cùng lắm thì thay một bộ lễ phục khác, nhưng vấn đề là ở chỗ Thái tử biết rất rõ chuyện Mị phi khấu trừ dụng độ của Đông cung, Phùng Thư Nhã muốn đổi cũng không thể đổi. Cần biết rằng trong cung quản các vấn đề về lễ phục rất nghiêm ngặt, nhất là trong hậu cung này thì càng phải tuân theo cấp bậc. Ai muốn làm ngoài định mức thêm một bộ, kia chính là không tuân theo cung quy sẽ bị xử phạt. Cuối cùng, nói nàng ta tốt xấu cũng là nữ nhi phủ Tổng đốc, này vô tình hay cố ý đều chỉ ra thân phận của Phùng Thư Nhã không phải bình thường, phụ thân của nàng là Tổng đốc nắm giữ cả phía nam, dân gian tục xưng là Giang Nam Tổng đốc – Giang Nam vương, đây là ý gì? Cái này nói rõ vị trí Tổng đốc kia có bao nhiêu lợi hại, Mị phi nếu muốn động thủ cùng Phùng Thư Nhã cũng phải kiêng nể ba phần. Cần biết rằng Ngũ hoàng tử có dã tâm với đế vị, nếu lúc này lại đắc tội với Giang Nam vương sẽ gánh lấy hậu quả gì, không cần nói cũng biết!

Cho nên mới nói cao nhân ra tay thì không thể giống như người phàm, Thường Hy ngay cả khi biết mình đã rất thông minh nhưng bây giờ nghe được Tiêu Vân Trác làm như lơ đãng nói ra mấy câu mà cảm giác mình thấp hơn hắn cả một đoạn, về sau cần phải học hỏi nhiều thêm nữa.

Phùng Thư Nhã mặc dù không được tinh tế, sắc sảo như Thường Hy, nhưng là cũng không phải một dạng ngu dốt, Hoàng quí phi nói nàng hữu dũng vô mưu thật là xem thường nàng. Lúc nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác, trong lòng Phùng Thư Nhã sáng lên, nàng cứ sợ Tiêu Vân Trác không đứng ở phía nàng, hôm nay hắn đã nói như vậy, có thể thấy được Ngu Thường Hy cũng không có lừa gạt nàng. Vì vậy nàng lập tức đi ra khỏi vị trí của mình, đến trước đại điện quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội, tần thiếp nhất thời không nhịn được cho nên mới phạm sai lầm… Thật sự là… thật sự là tần thiếp chỉ có một bộ lễ phục, muốn đổi cũng không đổi được, dưới con mắt mọi người, bộ dạng tần thiếp như vậy chẳng phải là mất hết thể diện sao? Mặc dù phẩm vị của tần thiếp không cao nhưng là người ai cũng muốn giữ mấy phần mặt mũi, tần thiếp giận dữ la lối om sòm trước mặt mọi người đúng là vô lý, xin Hoàng thượng trách phạt!”

Minh tông hiển nhiên nổi cơn giận, nhìn Phùng Thư Nhã quát lên: “Nói bậy! Đường đường là Lương đễ của Đông cung, há có thể chỉ có một bộ lễ phục? Một Nhụ tần ở phía dưới ngươi cũng đã có ít nhất hai kiện phần lệ!”

Thường Hy cẩn thận quan sát thần thái Minh tông, cho tới nay vẫn thật sự cảm thấy Minh tông là người làm cho người ta nhìn không thấy, nhất cử nhất động đều khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa. Giờ phút này chỉ thấy Minh tông giận dữ, khuôn mặt hơi tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng, có thể thấy được giận đến không nhẹ. Nhưng là tỉ mỉ nghĩ lại câu hỏi của Minh tông, Thường Hy lại cảm thấy có bao nhiêu ý nghĩa sâu xa, đoán không ra nhìn không thấu, thật là lão đầu tử giảo hoạt!

Mị phi đang muốn nói chuyện thì Phùng Thư Nhã đã vượt lên trước một bước, khóc lóc kể: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tần thiếp cho dù có một trăm lá gan cũng không dám lừa dối thánh giá, phần lệ của Đông cung thật chưa có, tần thiếp đã tự mình đi hỏi Mị phi nương nương nhưng là Mị phi nói nội đình phủ rất bận rộn, y phục của Đông cung chưa có làm xong. Tần thiếp còn có thể có biện pháp gì, chỉ đành phải cẩn thận gấp bội mà thôi, ai biết được còn có chuyện ngoài ý muốn này!”

Nghe đến đó thần sắc Minh tông càng thêm khó coi, Mị phi cũng xanh mét mặt mày, hai quả đấm nắm lại hết sức chặt. Phùng Thư Nhã lại cứ không có bỏ qua, tiếp tục nói: “Tần thiếp mặc dù chỉ là một Lương đễ, nhưng Đông cung không có Thái tử phi, tần thiếp dĩ nhiên là muốn gánh vác trách nhiệm phân ưu giải lo cho Thái tử gia. Tần thiếp đã cho người đi hỏi qua, phần lệ của các Hoàng tử khác đều đã phát rồi, ngay cả nội đình phủ cũng chính miệng nói y phục đã hoàn thành rồi, nhưng là tần thiếp không biết đắc tội nơi nào với Mị phi nương nương, cư nhiên khấu trừ dụng độ của Đông cung, kính xin Hoàng thượng minh xét!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.