Hai mắt của Tiêu Vân Trác và Ngũ Hải đều tỏa sáng, không có nghĩ tới Thường Hy giả nam trang cư nhiên lại tuấn tú, trang nhã như vậy, nhưng mà cũng không có thời gian để nhiều lời, vội vã đi ra ngoài. Dọc đường đi, Thường Hy đều cúi đầu vì sợ người khác nhận ra mình, cho đến khi ra khỏi cửa cung, ngồi lên xe mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Xe ngựa chạy như bay trên đường lớn, Thường Hy giữ thật chặt lấy buồng xe để ổn định thân thể của mình. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, cũng không để ý đến chuyện phải tức giận với hắn nữa, thấp giọng hỏi: “Chuyện ở khối đất hoang kia anh biết phải không? Rốt cuộc là đã xảy ra việc gì?”
Tiêu Vân Trác muốn đỡ Thường Hy giúp nàng duy trì thăng bằng lại bị Thường Hy nhanh chóng né mất, nhưng cũng bởi vì vậy mà thiếu chút nữa té ngã ở trong xe. Tiêu Vân Trác thở dài, cho rằng nàng vẫn còn chưa có hết giận, nhưng là bây giờ không phải lúc bàn luận chuyện này, chỉ đành phải nói: “Nàng đừng có chạy, ta không qua là được!”
Thường Hy nhìn hắn giống như đề phòng cướp, cho đến khi hắn quả thật không có động tác gì nữa lúc này mới yên lòng lại, nói: “Anh không tới đây tự nhiên tôi sẽ không chạy!”
Tiêu Vân Trác tức giận, đời này còn chưa có gặp qua nữ nhân nào khó dây dưa như vậy, cố gắng nhẫn nhịn mà nói sang chuyện khác: “Mấy ngày trước thời điểm tìm kiếm mạch ngọc liền xảy ra một chuyện kỳ quái, dưới chân núi hoang kia có một thạch lâm rất lớn. Bình thường thì nhìn không có gì kỳ quái, nhưng một khi có người đi vào thì tựa như gặp phải mê trận mà mất phương hướng, rất khó vào trong được thạch lâm.”
Thường Hy lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, há miệng hỏi: “Lại có chuyện như vậy sao?”
Tiêu Vân Trác thở dài nói: “Cái này cũng không phải quan trọng nhất mà trọng điểm là khắp nơi trong thạch lâm đều bố trí cơ quan cạm bẫy, đã có hơn mười thị vệ đại nội bỏ mạng trong đó rồi!”
Thường Hy vô cùng hoảng sợ, nói: “Vậy ca ca của tôi chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao? Một thạch lâm nho nhỏ tại sao lại lợi hại như vậy? Trước kia không có nghe người ta nói qua chuyện này à!…”
Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng nói: “Thạch lâm kia rất có thể là trận kỳ môn bát quái. Ta đã phái người đi mời Lệ tướng quân, hắn rất am hiểu đối với bày binh bố trận, nói không chừng có thể phát hiện ra điều gì đó. Hôm nay nhất định là hắn đến cho nên mới có tin tức truyền ra.”
Sắc mặt Thường Hy trắng nhợt, hồi lâu không có nói chuyện, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, không biết là đang suy nghĩ cái gì. Tiêu Vân Trác vừa thấy, vội vàng nói: “Nàng yên tâm, ba vị ca ca của nàng đều an toàn, bản Thái tử không để cho bọn họ lâm trận đầu tiên đâu.”
Thường Hy tựa hồ giống như không có nghe thấy, vẫn mất hồn như cũ. Tiêu Vân Trác nhướng mày, không biết Thường Hy đang suy nghĩ cái gì, cũng không định hỏi, dù sao trong đầu nàng luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ.
Xe ngựa chạy ước chừng một canh giờ mới dừng lại. Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, đột nhiên nói: “Kỳ môn độn giáp bác đại tinh thâm, không giống với bài binh bố trận, chỉ sợ Lệ tướng quân có lực mà không dùng được!”
Sắc mặt Tiêu Vân Trác ngưng tụ, nhìn Thường Hy hỏi: “Làm sao nàng biết?” Thật ra thì đối với kỳ môn độn giáp, Tiêu Vân Trác cũng đã từng nghiên cứu qua, chẳng qua là quốc sự bận rộn nên không có để tâm suy nghĩ cẩn thận, cho nên cũng không dam tùy tiện nói bừa.
“Lệ tướng quân bài binh bố trận trên chiến trường, bình thường cũng là trận thế mấy vạn người, uy thế dũng mãnh, khí khái khổng lồ. Nhưng là bố cục thạch lâm dưới chân núi hoang vô cùng tinh xảo, tuy diện tích không lớn nhưng lại ngăn chặn lối vào duy nhất có phải hay không?” Sắc mặt Thường Hy không tốt lắm, trong mắt tựa hồ hiện lên chút ánh sáng nhạt còn kèm theo vài tia bất đắc dĩ.
“Đúng vậy.” Tiêu Vân Trác thấy Thường Hy chưa đến nơi đã có thể đoán trước được tình hình nơi đó, trong lòng sáng lên, hỏi: “Chẳng lẽ nàng hiểu được kỳ môn độn giáp?”
Chỉ là những lời này vừa nói ra khỏi miệng chính hắn cũng cảm thấy không thể tin được, làm sao có thể chứ? Thường Hy chỉ là một nữ tử, làm sao có thể biết được những thứ này? Huống chi thạch lâm này đã tồn tại mấy thập niên rồi, cho nên công lực cũng không phải bình thường.
Thường Hy không nói gì, chẳng qua là cười khổ một tiếng nhìn Tiêu Vân Trác, nói: “Chúng ta đi nhìn qua một chút đi. Tôi không hiểu được, chẳng qua là muốn đi xem náo nhiệt thôi.”
Tiêu Vân Trác lại cảm thấy những lời này của Thường Hy không chân thật chút nào, sinh lòng nghi ngờ nhưng cũng không hỏi mà dẫn đầu xuống xe, lại đưa tay đem Thường Hy đỡ xuống.
Thường Hy dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mặt mình, cách đó không xa là một tòa núi. Núi này quả thật cũng không phải rất cao, nhưng là Thường Hy đứng phía bên dưới vẫn cảm giác được mình thật nhỏ bé. Trên núi chỉ có lưa thưa vài bụi cỏ, còn lại toàn là sỏi đá. Dưới chân núi là một khoảng đất trống hoang vu, sinh trưởng một ít cỏ dại không tên, khung cảnh vô cùng tiêu điều.
Từ xa nhìn lại đang có không ít người lúi húi bận rộn, không ngừng chuyên chở đất đá đi ra. Thường Hy biết đây là đang khai phá núi để tìm kiếm mạch ngọc.
Nhìn thấy bọn họ tới, Ngu Thụy Lân liền đi tới đón, đang muốn hành lễ lại nhìn thấy Thường Hy, cho nên bị hù dọa đến giật mình, không khỏi cả kinh nói: “Hy nhi, làm sao muội lại ăn mặc thế này?”
Thường Hy nhìn thấy đại ca vẫn còn bình an nguyên vẹn đứng tại đây, trên khuôn mặt rốt cục mới lộ ra nụ cười vui vẻ, tiến lên kéo cánh tay của hăn nói: “Muội khẩn cầu Thái tử gia dẫn muội tới đây. Muội muốn xem đất hoang kia thực ra là có bộ dáng gì?”
“Hồ nháo! Muội là người trong cung, sao có thể tùy tiện xuất cung? Đây không phải là cho Thái tử gia thêm phiền toái sao?” Ngu Thụy Lân nhẹ giọng trách cứ, bởi vì nội thị không cho phép là không thể xuất cung.
“Không sao, ta dẫn nàng ra, tự nhiên sẽ đem nàng trở về.” Tiêu Vân Trác tiến lên một bước nói.
Thường Hy bĩu môi một cái, đi tìm Ngu Thụy Minh và Ngu Thụy Hòa, kêu nhị ca, tam ca một tiếng giòn giã. Người một nhà gặp mặt là cực kỳ vui mừng, buồn bực trong lòng lập tức xua tan hết.
Nói được vài câu, Tiêu Vân Trác lại hỏi: “Lệ tướng quân đâu?”
Ngu Thụy Lân vội vàng bẩm báo: “Lệ tướng quân bị thương, đang nằm băng bó ở đằng kia.”
“Bị thương? Đã có chuyện gì xảy ra?” Tiêu Vân Trác vừa hỏi vừa nhanh chóng bước đến.
“Lệ tướng quân tự mình vào trận, kết quả là bị thương, may mắn là còn biết chút ít trận pháp nếu không ngay cả tính mạng cũng không giữ được!” Ngu Thụy Minh tiếp lời nói, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Thường Hy cũng ngừng chân, khuôn mặt có điểm nghiêm trọng. Ngu Thụy Hòa phát giác có điểm không đúng, quay đầu lại nhìn Thường Hy hỏi: “Tiểu muội, muội làm sao vậy?”
Thường Hy cố nặn ra một nụ cười, nhìn mấy người phía trước không có chú ý sự khác thường của nàng, lúc này mới thấp giọng mà nói ra: “Muội không sao, nhị ca, chỉ là lúc nãy xe ngựa chạy nhanh quá cho nên có chút choáng váng đầu. Huynh yên tâm đi.”
Ngu Thụy Hòa quan sát Thường Hy một cái, thấy nàng quả thật không có chuyện gì lớn lúc này mới yên tâm nói: “Vậy thì tốt, muội nếu không thoải mái thì phải nói ngay, không được giấu ở trong lòng.
Thường Hy gật đầu một cái, nhìn đoàn người từ từ tiếp cận thạch lâm mà trong nội tâm có chút bất an.