Tiêu Vân Trác vừa mới nhảy xuống thì ở cột đá cách đó không xa, Chương Tứ Thần chầm chậm đi ra ngoài. Hắn rõ ràng nghe thấy có người kêu tên Hy muội muội, chẳng lẽ đó là ảo giác hay sao?
Chương Tứ Thần khó khăn vịn cột đá bước đi, trên đùi bên phải lộ ra vệt máu đã dần khô. Thời điểm trông thấy cảnh tượng trước mặt, phía dưới có một động đá lớn thì thần sắc khẽ biến, lập tức nằm trên mặt đất, hướng dưới động kêu: “Có ai không? Là Hy muội muội đúng không?”
Đợi hồi lâu không thấy có ai trả lời, Chương Tứ Thần có chút nóng nảy, ngẩng đầu nhìn thì thấy bão cát mặc dù đã nhỏ đi nhưng tầm mắt vẫn như cũ không thấy được quá xa. Chỗ này khắp nơi đều là cột đá nhưng tựa hồ vị trí lại không giống như cũ cho nên hắn cũng không dám đi bừa.
Lại hồi tưởng tình cảnh vừa rồi của hắn ở trong trận, thân thể không khỏi run lên. Mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe được có người kêu tên Hy muội muội, mặc dù không biết tại sao nàng lại vào đây, nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không để cho Hy muội muội gặp bất cứ nguy hiểm gì, cho nên tiếp tục gọi thêm mấy tiếng nữa nhưng rốt cục vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh phản hồi nào.
Chương Tứ Thần khẽ cắn răng, theo hướng cửa động mà dần dần men tới, bất kể Thường Hy có ở trong hay không hắn cũng phải xuống xem một chút, nếu không hắn sẽ vô cùng bất an. Theo cửa động từ từ trượt xuống, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy nơi này vô cùng chắc chắn nhưng không ngờ cát đá vừa chạm tới là biến thành bụi đất tung bay khiến hắn ho khan liên tiếp.
Nhưng là chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi thứ đều thay đổi, lòng bàn chân cảm nhận được bề mặt phía dưới trơn nhẵn, cũng không còn bụi đất nữa, nhưng là để cho hắn thấy lạnh cả người, cảm giác tóc gáy cũng bắt đầu dựng lên.
Đột nhiên thân thể khựng lại, cả người hướng một bên nằm úp xuống, tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng, Chương Tứ Thần thế mới biết mình đã xuống được đáy động. Hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, mượn ánh sáng yêu ớt trên đỉnh đầu hắt xuống mà quan sát tình hình xung quanh. Nguyên tưởng rằng cái động này cũng không lớn lắm, bây giờ đánh mắt nhìn mới thấy nhất thời kinh hãi. Động này rất lớn, bốn phía đều có những tảng đá hình thù quái đản đứng khắp nơi, đáy động không ướt mà ngược lại vô cùng khô ráo, thật sự là có chút kỳ lạ.
Chướng Tứ Thần đứng dậy, há miệng hô lớn: “Hy muội muội, muội có ở nơi này không?” Trong động không ngừng truyền lại tiếng vọng của hắn nghe cự kỳ dọa người. Chương Tứ Thần lấy lại can đảm, hô tiếp: “Hy muội muội, muội ở đâu?”
Vẫn như cũ không có người trả lời, Chương Tứ Thần hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía trước, đã đến đây rồi thì không thể bỏ cuộc nửa chừng được. Mới vừa giơ chân định bước về phía trước thì đột nhiên nghe được tiếng hô to: “Không được cử động.”
Chương Tứ Thần bị hù dọa cho giật mình, nhất thời lui về phía sau một bước, chỉ cảm thấy tim đập lợi hại như đánh trống, mặt cũng biến sắc, nhưng ngay sau đó lại hưng phấn hô lên: “Thái tử gia? Là ngài sao?”
Tiêu Vân Trác nhàn nhạt đáp lại một tiếng, vốn là hắn không muốn để ý đến người này, nếu không phải vì cứu hắn ta thì Thường Hy cũng sẽ không phải chịu mạo hiểm, cũng sẽ không rớt từ trên xuống mà hôn mê. Hắn vốn nghĩ chỉ cần không lên tiếng thì Chương Tứ Thần sẽ quay đầu rời đi, ai biết người này cũng là thật quan tâm Thường Hy, dám chạy loạn ở nơi đáy động khắp nơi đều là cơ quan này.
Hắn nếu như thấy chết mà không cứu, khụ khụ, mặc dù hắn rất muốn nam nhân có ý nghĩ không an phận này với Thường Hy biến mất nhưng là cũng không muốn Thường Hy hận hắn cả đời, cho nên cắn răng há miệng cứu hắn ta một mạng.
Thấy Chương Tứ Thần muốn đi về phía trước, Tiêu Vân Trác lập tức nói: “Muốn giữ mạng thì đừng có động đậy, khắp nơi trong này đều là cơ quan, ngươi đi nhầm một bước sẽ nhanh chóng bỏ mạng.”
Chương Tứ Thần nhất thời sợ hết hồn, nhưng là lại lo lắng tình huống của Thường Hy cho nên không nhịn được hỏi: “Thái tử gia, Hy muội muội thế nào rồi?”
“Thời điểm nàng ngã xuống liền bị ngất đi, ta vì cứu nàng mà không cẩn thận kích hoạt phải cơ quan, hai người chúng ta bị vây ở trận đá này. Ngươi không được lộn xộn, trận đá này ta không phá được, phải chờ Thường Hy tỉnh lại mới biết được nên làm gì tiếp theo.” Tiêu Vân Trác nhớ lại tình cảnh lúc nãy mà khuôn mặt như đưa đám, tình thế hung hiểm như thế này hắn lại không có cách nào cứu Thường Hy ra ngoài, chỉ có thể đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực. Tóm lại, bọn họ dù sống hay chết cũng đã được ở một chỗ rồi, cho dù có thêm cái tên Chương Tứ Thần chướng mắt kia cũng không quan hệ.
“Vậy… Nàng vẫn ổn chứ? Có bị thương chỗ nào hay không?” Chương Tứ Thần gấp đến độ chà xát chân tay, hận không thể tự mình qua đó xem nàng thế nào.
Tiêu Vân Trác hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn, sau đó nói thêm một câu: “Cái này không nhọc ngươi quan tâm, Ngu Thượng nghi là người của Đông cung, bản Thái tử sẽ tự mình chăm sóc.”
Chương Tứ Thần lần này thật bị hù sợ, trong lúc nhất thời không nói lên lời nào, hắn có thể mơ hồ cảm nhận được mùi giấm trong lời nói của Thái tử, vì thế trong lòng chợt cảm thấy khổ sở, chẳng lẽ Thái tử gia cũng thích Hy muội muội sao? Chương Tứ Thần chậm rãi ngồi xuống đất, khuôn mặt sa sầm không nói chuyện, trong động nhất thời trở nên yên tĩnh.
Tiêu Vân Trác thông qua khe hở của mấy tảng đá mà nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Chương Tứ Thần, cảm thấy trong lòng vô cùng thống khoái, khóe miệng nâng lên một nụ cười nhàn nhạt. Chẳng qua là nụ cười này còn chưa dứt liền nghe được thanh âm của Chương Tứ Thần truyền đến: “Mặc dù Thái tử gia xuất thân tôn quý, địa vị so với thảo dân cao hơn rất nhiều nhưng thảo dân thích Hy muội muội đã nhiều năm rồi, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu Thái tử gia không thích nghe những lời này của ta, có thể trực tiếp đem ta giết chết miễn hậu họa. Còn không, chỉ cần một ngày Hy muội muội chưa thành thân thì ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ.”
Lời nói kiên quyết như vậy khiến cho Tiêu Vân Trác có một cái nhìn khác về Chương Tứ thần, coi như có chí khí, không vì sợ cường quyền mà khom lưng, cũng coi như khó gặp. Nhưng là Tiêu Vân Trác sẽ tuyệt đối không vì chuyện này mà bỏ qua cho bất kỳ tình địch nào, mở miệng nói: “Bản Thái tử nói cho ngươi biết, Ngu Thượng nghi là người của ta, sống cũng vậy, chết cũng thế. Kiếp này ngươi đừng có trông mong gì, kiếp sau chạy sớm mà xếp hàng thôi!”
Khuôn mặt của Chương Tứ Thần một hồi vặn vẹo, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cắn răng nói: “Thái tử gia, kiếp này ta quen biết Hy muội muội sớm hơn, dù có xếp hàng thì cũng là ngài đến sau.”
Tiêu Vân Trác vừa nghe vậy thì cười đến càng sáng lạn, đắc ý nói: “Vậy kiếp sau ngươi cũng đừng mong chờ gì, xếp hàng sớm xem ra cũng không dùng được!”