Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 287: Chương 287




Tiêu Vân Trác ở bên tai Ngu Thụy Lân thấp giọng nói mấy lời. Ngu Thụy Lân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó gật gật đầu tán thành, cuối cùng nói: “Thái tử cứ yên tâm, thảo dân biết rõ phải làm thế nào!”

Sau khi Ngu Thụy Lân đi, Tiêu Vân Trác cũng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ công chuyện, nhìn xích đu trống không kia không ngừng ngẩn người. Hy nhi, nàng bây giờ có tốt không? Bất kể tình huống gì, nàng đều phải bảo vệ bản thân thật tốt. Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng!

***

Thường Hy giờ phút này đang nhàm chán đến thối người. Nàng bị nhốt trong gian phòng này có đến năm, sáu ngày rồi. Một ngày ba bữa có người đưa cơm, mặc dù không có trói nàng thế nhưng cứ đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ hẹp này đúng là buồn muốn chết. Cửa sổ cũng đóng đinh, không còn đường chạy trốn, trừ phi là thần tiên biến thân may ra mới thoát khỏi kiếp này!

Thường Hy cho đến bây giờ cũng không nhìn thấy người trói mình, càng không nhìn thấy người muốn nhận nàng, bị vây ở trong căn phòng này ròng rã mấy ngày trời.

Đem cửa sổ chọc một lỗ thủng nho nhỏ, mỗi ngày Thường Hy đều từ lỗ thủng này mà quan sát hoạt động bên ngoài viện tử. Trải qua mấy ngày kiên trì quan sát, Thường Hy phát hiện ra người trong viện này cũng có hạn, chính là một nữ đầu bếp, hai tỳ nữ, còn có bốn, năm tên thủ vệ, còn lại không thấy ai khác. Thường Hy không nhìn thấy Ngọc Linh cùng Thái Thanh ngày đó nói chuyện, nơi này tất cả đều là xa lạ, gương mặt không một chút biểu tình. Bất kể nàng có nói gì bọn họ cũng không phản ứng, thật là làm cho người ta buồn bực càng thêm buồn bực.

Khóa cửa lại vang lên, Thường Hy lập tức nhanh nhẹn rời khỏi cửa sổ, đến bên kia ngồi xuống, cầm trong tay quyển sách mà mấy ngày trước nàng sống chết đòi thị nữ mang đến, chuyên tâm nhìn, tựa hồ vô tâm với chuyện bên ngoài đang xảy ra.

Một phụ nữ trung niên hơi mập đi vào, bưng trong tay là khay gỗ sơn đen khắc hoa, bên trên là hai món canh cộng thêm một chén cơm, đây chính là cơm trưa của Thường Hy rồi. Thị nữ kia sau khi đi vào liền quan sát Thường Hy một cái, chỉ thấy nàng đang tập trung tinh thần đọc sách, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ. Cô gái này thật không tầm thường, đã rơi vào trong hoàn cảnh như thế này còn có thể trấn định như vậy! Bọn họ đặt thức ăn ở trên bàn xong liền yên lặng ra ngoài!

Nghe được thanh âm khóa cửa truyền đến, lúc này Thường Hy mới chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy nhẹ nhàng đến trước bàn ngồi, cầm lên đũa ngà bắt đầu dùng bữa. Mỗi ngày thức ăn đều rất ngon miệng, chén đũa, thìa dĩa nhìn qua rất tinh xảo. Hôm nay đưa tới là đũa làm bằng ngà voi trắng, nhà bình thường làm gì có được những đồ vật này!

Ngay cả trong lòng có nghi ngờ nhưng trên mặt Thường Hy vẫn không lộ ra nửa điểm bởi vì nàng biết kẻ địch càng không hiểu rõ nàng, nàng càng nắm chắc phần sống sót. Cho nên nàng vẫn như cũ bình thản, ung dung, ưu nhã từng ngụm từng ngụm dùng cơm.

Thần thái không chút hoang mang của Thường Hy khiến cho một nữ nhân ở một gian phòng ốc khác đang quan sát nàng có chút cau mày. Tuổi nhỏ mà có thể trấn định như vậy khó trách nhi tử nhà mình yêu thích, xem ra phải cùng nàng nói chuyện một phen rồi.

Chỉ cần nàng thức thời, mình sẽ tuyệt không làm khó nàng. Nếu như không chịu, mình cũng đành hạ thủ không lưu tình!

Chân mệnh thiên nữ còn sống thì khiến mọi người truy đuổi, chết đi lại tốt, xong hết mọi chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.