Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 290: Chương 290




Nguyệt phu nhân hiển nhiên là thần sắc vừa động, nhìn Thường Hy, mày liễu nhíu lại, cười lạnh nói: “Ngu thượng nghi coi ta như tiểu hài tử ba tuổi mà dụ dỗ sao? Nếu không nắm chắc ta như thế nào lại làm tới?”

“Ha ha ha…” Thường Hy không để ý hình tượng cười lớn một tiếng, cố làm ra vẻ khinh bỉ nói: “Chỉ là một chiêu lừa mắt người, không nghĩ thiên hạ lại nhiều kẻ ngu như vậy! Thua thiệt bà có thể tin lời Mạnh Điệp Vũ, thật là gỗ mục không thể khắc!”

Thần sắc Nguyệt phu nhân chợt biến, hiển nhiên không nghĩ tới Thường Hy lại biết được bà là từ tay Mạnh Điệp Vũ bắt nàng đến, vì vậy nhìn Thường Hy càng tỏ ra cẩn thận, cân nhắc một hồi lâu mới nói: “Ngươi cư nhiên lại biết Mạnh Điệp Vũ ra tay, ta thật đúng là đã coi thường ngươi rồi. Ngươi nói không phải là thần nữ hộ quốc nhưng tại sao lại biết những thứ này? Không phải rất mâu thuẫn sao?”

“Ta mặc dù không biết phu nhân là ai, nhưng ta biết được rằng trên thế gian này nơi nào có nữ nhân thì sẽ có cuộc chiến tranh giành tình nhân, có ghen tỵ, hãm hại. Biểu tiểu thư tâm tâm niệm niệm muốn gả cho Thái tử gia, cố tình Thái tử gia lại đối với ta ân sủng có thừa, phu nhân nghe đến đó thì hiểu rồi chứ? Nếu ta là thần nữ hộ quốc, Thái tử gia thế nào lại để cho ta tiếp tục làm thượng nghi? Chuyện đơn giản như vậy phu nhân cũng không nghĩ đến sao? Thật đúng là tùy tiện, phu nhân quá muốn có được thần nữ hộ quốc mà hành động như vậy là không phải rồi!” Âm điệu của Thường Hy không nhanh không chậm, giống như đang nói đến một chuyện lông gà vỏ tỏi. Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng nói hơi có chút không đúng, bại lộ bí mật, Nguyệt phu nhân này sẽ phản kích mà đến, cho nên nàng nhất định phải từng bước vững vàng mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết!

Nguyệt phu nhân cẩn thận dò xét thần sắc Thường Hy, chỉ thấy nàng bình tĩnh không nóng vội giống như đang nói về chuyện của người khác chứ không phải chuyện của mình. Nhưng khi đó Mạnh Điệp Vũ thề thốt son sắt, không giống như đang nói láo, huống chi nàng ta cũng không có lá gan dám lừa mình. Nghĩ tới đây liền ngẩng đầu nhìn Thường Hy, cố làm ra vẻ lơ đãng nói: “Ngươi cho rằng dùng kế kim thiền thoát xác là ta sẽ bị lừa sao?”

Thường Hy đã sớm ngờ tới chỉ mấy câu như vậy sẽ không lừa được người, vì vậy nghĩ rồi nói ra: “Thần nữ hộ quốc là danh hiệu mang theo bao nhiêu vinh dự, nếu ta thật là người đó việc gì phải tự uất ức mình? Huống chi năm đó thủy tổ Hoàng hậu chính là kỳ tài ngút trời, văn thao võ lược không gì không giỏi mới có thể giúp thủy tổ Hoàng đế bình thiên hạ. Ta chỉ là một nữ tử nhà thương nhân biết được vài con chữ lại dám tự nhận mình là thần nữ hộ quốc?”

“Thạch trận ở núi hoang là ngươi phá?” Nguyệt phu nhân có chút không xác định, lúc này mới mở miệng dò xét.

“Thạch trận ở núi hoang nơi nào là do ta phá? Chính là do Thái tử tự mình ra tay, Thái tử điện hạ chỉ sợ người ngoài quá chú ý hắn cho nên mới nói là do một kẻ nô tỳ như ta phá giải. Làm nô tài điểm này cần dùng vẫn phải có.” Thường Hy than nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo phiền muộn, tựa hồ như vô tâm nói: “Nếu như ta có thể tự mình phá được thạch trận chỉ sợ Thái tử gia đã sớm đem ta nhét vào Đông cung rồi, như thế nào lại giống như hiện tại không có danh phận gì…”

Nguyệt phu nhân biến sắc, kiều dung hiện lên một tầng tức giận, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi ngoan ngoãn ở nơi này, không nên vọng tưởng chạy trốn. Ngày mai chúng ta xuất hành, đến Minh Khải quốc rồi cũng không cần lén lút như thế này nữa!”

Thường Hy nhìn thân ảnh đang rời đi của Nguyệt phu nhân, lại nhìn cửa phòng nhanh chóng bị khóa lại, ngày mai đã phải đi? Xuất quan, nói vậy hiện tai bọn họ đã đến biên quan Đỉnh Nguyệt quốc rồi à? Nếu như xuất quan muốn trở về lại càng khó khăn. Đến Minh Khải quốc, hai mắt như mù, đừng bảo là chạy trốn, chỉ cần riêng chuyện tìm đường đã khiến nàng đau đầu. Nghĩ tới đây liền phải cấp tốc tìm cách trốn thoát, không thể để bọn họ mang ra khỏi biên quan được.

***

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn viện tử không tầm thường trước mặt, vẻ mặt uất ức, đưa tay lên mấy lần định gõ nhưng cuối cùng lại đặt xuống. Dịch Dương đứng ở phía sau hắn không nhịn được hỏi: “Thiếu chủ, nếu không thuộc hạ đi gõ cửa?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Dịch Dương lắc lắc đầu nói: “Thôi, chúng ta đi!”

Nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan xoay người muốn đi, Dịch Dương có chút nóng nảy, vội vàng cản lại hắn, nói: “Thiếu chủ, phu nhân đang ở bên trong, chẳng lẽ ngài không muốn gặp mặt một lần sao? Mẹ con ngài cũng đã có mười một năm không gặp, phu nhân không biết có bao nhiêu mong muốn nhìn thấy ngài!”

Bước chân Chuyên Tôn Nhạc Đan dừng lại, mang trên mặt tức giận nhưng là ngay sau đó điều tiết giọng điệu nói: “Dịch Dương, tại sao bà ấy không nói cho ta một tiếng liền rời đi? Điều này làm cho ta hồi cung như thế nào? Để cho ta xử lý như thế nào?”

“Thiếu chủ, nếu không phải ở trong cung không chịu được phu nhân như thế nào phải rời đi?” Dịch Dương cũng chỉ có thể khuyên lơn như vậy, thật ra thì hắn cũng không biết lý do là gì. Từ lần trước sau khi Thường Hy mất tích, thiếu chủ như thay đổi thành một người khác, trở nên âm tình bất định, chẳng qua là không biết phu nhân đã nhận được Thường Hy tới tay chưa? Cho nên hắn mới nóng lòng đi vào, nhưng phu nhân đã dặn không cho phép nói chuyện này với thiếu chủ, vì vậy dọc đường đi hắn đành nhìn thiếu chủ trăm mối lo không thể giải, hắn lại không thể phun ra ngoài dù chỉ một chút. Thật là phiền muộn muốn chết!

“Ngươi sai rồi, ngay cả khi trong cung không thể ở được thì đó cũng là nhà, mặc dù không ấm áp nhưng vẫn là nhà của chúng ta. Có tranh đấu thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứ trốn đi như thế được, điều đó khiến lập trường của chúng ta lại càng trở nên khó khăn.” Chuyên Tôn Nhạc Đan không phải lãnh huyết mà hắn biết một nữ nhân không thể sinh hoạt ở ngoài một mình, đây đối với danh dự của nữ nhân đó tất cả đều là vết nhơ.

Đang lúc này thì cửa lớn sơn đen bất chợt mở ra. Nghe được tiếng vang Chuyên Tôn Nhạc Đan liền quay đầu nhìn lại, ngay lập tức thấy được ở trước cửa là một thân ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, trong lúc bất chợt hốc mắt dâng lên một tầng hơi nước, bước chân không nghe theo sai sử mà tiến lên phía trước.

Nguyệt phu nhân nhìn con trai đã mười một năm không gặp, tâm tình kích động khó có thể ức chế, vội vàng chạy xuống ôm cổ con trai của mình, nghẹn ngào nói: “Con của ta… Con rốt cuộc đã trở lại… Rốt cuộc đã trở lại…”

“Mẫu phi…” Chuyên Tôn Nhạc Đan khóc không thành tiếng nhìn mẫu phi của mình, mặc dù dung nhan chưa thay đổi nhưng là khóe mắt đã mang theo nếp nhăn: “Mẹ… Có tốt không?”

“Tốt, mẫu phi tất cả đều tốt. Chỉ cần con tốt thì tất cả đều tốt. Mau vào, chỗ này nhiều người không tiện nói chuyện!” Nguyệt phu nhân vừa nói vừa kéo tay Chuyên Tôn Nhạc Đan đi vào viện, chỉ trong chốc lát trước cửa tiểu viện liền không còn một thân ảnh nào cả, cửa lớn cũng đóng thật chặt lại. Nhưng ở trong một khúc quanh gần đấy có một vạt áo màu đen nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.