Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 294: Chương 294




Thường Hy nghe Tiêu Vân Trác nói vậy thì chỉ cảm thấy rét lạnh, đưa tay chỉ lên phía trước nói: “Ngựa của chàng… Nó còn tại đằng kia…”

Tiêu Vân Trác kéo cánh tay Thường Hy để nàng bám chặt vào hông của hắn, dưới chân đạp một cái, lập tức bay lên ngọn cây, ẩn thân kỹ càng dưới cành lá rậm rạp rồi mới lên tiếng: “Không có việc gì, đừng lo lắng. Bọn họ thấy ngựa không thấy người nhất định sẽ đem lòng sinh nghi, nàng an tâm đi!”

Thường Hy gật đầu một cái. Đối với những chuyện như thế này nàng không có kinh nghiệm tác chiến phong phú bằng Tiêu Vân Trác. Hai người vừa mới lên ngọn cây xong thì tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Thường Hy vạch một đám lá cây ra nhìn, thần sắc căng thẳng, người tới là một đám nữ nhân, nàng quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác hỏi: “Người đuổi giết chàng là nam nhân hay nữ nhân?”

Tiêu Vân Trác tự nhiên cũng nhìn thấy, khẽ cau mày nói: “Nam nhân.”

“Vậy những người này chính là nhằm vào ta rồi, bắt cóc ta là một đám nữ nhân, chẳng qua tại sao bọn họ có thể đuổi tới nhanh như vậy?” Sắc mặt Thường Hy biến hóa, không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.

Tiêu Vân Trác ý bảo Thường Hy không nên nói nữa, bên dưới có thanh âm truyền đến: “Linh Ngọc tỷ, đến chỗ này thì mùi thơm càng phát ra nồng đậm, xem ra Ngu Thường Hy đã ở đây một thời gian.”

Quả nhiên là đuổi theo nàng! Xuyên qua kẽ lá dò xét, nghe thanh âm là biết người nói là Thái Thanh, chẳng qua là vạn vạn không nghĩ tới nàng có bản lĩnh ngửi hương mà tìm người, cúi đầu nhìn y phục của mình, sắc mặt tái xanh. Tiêu Vân Trác cũng có chút hiểu, sắc mặt không tốt, hai người nấp ở trên cây không dám động, Thường Hy không có võ công, Tiêu Vân Trác thì bị thương, hai đấm không địch lại nổi bốn tay, Liệt Phong còn chưa có đuổi tới, quả nhiên là lâm vào tuyệt cảnh.

Đám người kia xuống ngựa tìm kiếm xung quanh, bất chợt có người hô: “Bên kia có con ngựa!”

Lực chú ý của mọi người liền bị con ngựa kia hấp dẫn, lập tức đuổi theo. Ngựa của Tiêu Vân Trác vốn đang thoải mái gặm cỏ lại bị một đám người lớn bổ nhào đến, nó không nề hà mà tung vó bỏ chạy, thế cho nên đám người kia cũng vội vàng đuổi theo.

Tiêu Vân Trác nhìn phương xa nói: “Nàng lập tức thay quần áo đi. Xem ra bọn họ đã sớm đề phòng nàng chạy trốn cho nên xông một loại hương liệu đặc biệt lên quần áo của nàng!”

Thường Hy có chút khó xử nói: “Nhưng là ta không có y phục khác để thay, làm sao bây giờ?”

Tiêu Vân Trác đem áo ngoài của mình cởi ra, chỉ mặc áo trong, sau đó nhìn Thường Hy nói: “Mau cởi.”

Thường Hy mặt đỏ lên, biết đây là không có biện pháp, thế nhưng hoang sơn dã lĩnh, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn nhanh chân nhanh tay mà đem y phục của mình cởi ra, đến cuối cùng chỉ còn sót lại cái yếm và tiết khố. Tiêu Vân Trác lập tức đem áo của mình phủ lên cho nàng, đôi mắt ngăm đen tỏa sáng, mím môi không nói lời nào nhưng hơi thở có chút hỗn loạn.

Thường Hy cũng không dám nhìn hắn, vội vàng đem quần áo thay xong, lúc này mới hỏi: “Những thứ quần áo này làm sao bây giờ?”

Tiêu Vân Trác đem quần áo kia nắm trong tay, nhìn Thường Hy nói: “Nàng đừng động đậy, ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở về!” Tiêu Vân Trác vừa nói vừa phi thân xuống gốc cây, mượn cây cối rậm rạp mà chạy đi. Thường Hy hiểu Tiêu Vân Trác đây là muốn dẫn dụ kẻ địch đi nơi khác, dùng chính mùi hương này để đánh lừa bọn họ.

Một người đứng ở trên cây cũng không dám động. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thường Hy càng lúc càng bất an, tại sao đi lâu như thế còn chưa có trở lại? Nàng đang suy nghĩ thì phương xa có một bóng người chạy tới, tỉ mỉ nhìn kỹ thì chính là Tiêu Vân Trác, không khỏi mừng rỡ. Tiêu Vân Trác đem Thường Hy đón lấy, sau đó lại dùng khinh công bay lên phía trước khoảng trăm bước chân, lại nhảy lên một cái, hai người lập tức rơi vào một sơn động nhỏ.

“Đây là nơi nào?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi.

“Ta mới vừa rồi đi ngang qua, trong lúc vô tình phát hiện được. Tạm thời cứ ở đây đã, đợi bọn họ đi khỏi rồi chúng ta cũng rời khỏi đây.” Tiêu Vân Trác ôm Thường Hy, ở bên tai nàng nói. Sau đó hắn tự mình đem cây cối ở cửa động che kín lại, khéo léo tạo ra một khe hở nhỏ để quan sát động tĩnh bên ngoài rồi mới trở lại bên cạnh Thường Hy. Thạch động này ở bên dưới vách đá, phía trước có cây đại thụ che lấp, người bình thường thật đúng là không dễ dàng phát hiện. Nếu vừa rồi hắn không phải là xảy chân ngã vào thì cũng không nhìn ra, cũng không thể mang Thường Hy đến đây.

Hai người ngồi ở trong động cũng không dám nói chuyện. Đêm lạnh như nước, chút y phục mỏng manh không ngăn được run rẩy của hai người. Thường Hy đến gần Tiêu Vân Trác, dựa vào trong lồng ngực của hắn hưởng thụ ấm áp, lẳng lặng chờ đợi đêm khuya, khi đó là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.

Có tiếng vó ngựa truyền đến, thân thể Thường Hy bỗng chốc trở nên cứng ngắc. Tiêu Vân Trác nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, cái ôm càng thêm siết chặt.

“Thật không nghĩ tới Ngu Thường Hy cư nhiên biết được trên quần áo có điểm lạ, còn đổi y phục. Muốn tiếp tục tìm nàng cũng không dễ dàng!” Thái Thanh giận dữ nói, có chút cắn răng nghiến lợi.

“Nàng sợ rằng cũng chưa chạy xa được, chân chạy làm sao có thể nhanh hơn ngựa?” Linh Ngọc thần sắc ngưng trọng, nói.

“Lời này cũng đúng, vậy chúng ta tiếp tục đi nơi nào tìm?” Thái Thanh lại hỏi.

“Quần áo vẫn còn có chút nhiệt độ, chắc chưa ra khỏi rừng. Tất cả vào rừng lục soát, tìm kiếm kỹ vào, không được bỏ qua bất kỳ chỗ nào!” Linh Ngọc nắm chặt tay áo nói.

“Dạ!” Mọi người cùng kêu lên một tiếng, xoay người hướng bên ngoài rời đi. Chỉ là bọn họ không hề nghĩ tới Thường Hy đang ở thạch động cách bọn họ không xa.

Thường Hy không dám thở mạnh nhìn hai người phía trước. Linh Ngọc có sự mềm mại của nữ tử phương nam, Thái Thanh có sự lanh lẹ của nữ tử phương bắc. Hai người không có đi, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi tin tức. Thị nữ đã xinh đẹp như vậy, không biết tiểu thư trong miệng bọn họ có dung mạo như thế nào?

“Tiểu thư lần này thực sự tức giận, ai nghĩ tới người ngay trước mắt còn để cho trốn thoát! Ngu Thường Hy này thật đúng là làm cho người ta nghiến răng.” Thái Thanh bất mãn lầu bầu nói, đã nhiều năm như vậy, người có thể chạy trốn trong tay bọn họ thật không có nhiều.

“Nàng có thể phát hiện ra cửa ngầm kia đã khiến người ta ngoài ý muốn rồi, che giấu tốt như vậy, nàng làm sao biết được nơi đó có cửa ngầm đây? Căn phòng đó giam giữ không ít người, nhưng không người nào biết được trong đó có cửa ngầm.” Linh Ngọc thật không nghĩ ra điểm này.

“Linh Ngọc tỷ, mọi người đều nói thần nữ hộ quốc không gì không làm được, ban đầu ta còn không tin, lần này đúng là có chút tin rồi!” Thái Thanh nhắc đến thần nữ hộ quốc, trên mặt còn có chút khâm phục.

Linh Ngọc phiền muộn, cười lạnh một tiếng, nói: “Phu nhân đã nói qua, thần nữ hộ quốc còn sống thì là một bảo bối nhưng chết rồi thì cũng vô dụng. Chúng ta không lấy được thì người khác đừng hòng đụng tới. Minh vương điện hạ biết chuyện phu nhân bắt thần nữ hộ quốc, rất là tức giận, chỉ sợ lần này không biết sẽ cùng phu nhân náo thành cái dạng gì đây?”

Thái Thanh cúi đầu không nói, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: “Phu nhân nói rất đúng, thần nữ hộ quốc không để chúng ta dùng thì chỉ có thể chết! Mạnh Điệp Vũ đã tới biên quan, phu nhân nói chúng ta phải cẩn thận. Nữ nhân này rất ác độc, chỉ sợ bị nàng cắn ngược lại một cái!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.