Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 320: Chương 320




Thường Hy không biết Hoàng thượng đã hạ chỉ sắc phong nàng làm Thái tử phi, càng không biết Tiêu Vân Trác đã đuổi hết mấy nữ nhân kia ra khỏi hậu cung. Nàng thậm chí không biết vì nàng bỏ đi mà hoàng cung náo loạn thành cái dạng gì, rồi có bao nhiêu người điên cuồng tìm kiếm nàng. Tin tức thần nữ hộ quốc mất tích một khi truyền ra, Vân Đô lập tức xuất hiện vài đội nhân mã ráo riết lục soát, ai cũng mong chiếm được nàng, khống chế trong lòng bàn tay.

***

Ngu phủ.

“Vậy ông nói phải làm sao bây giờ? Nha đầu này là đi nơi nào? Hay là bị người ta bắt đi rồi?” Ngu phu nhân sau khi biết tin, cơ hồ là như ngất đi. Nữ nhi của bà thật có số khổ a! Những năm gần đây bà biết tương lai con gái của mình nhất định sẽ gập ghềnh, nhưng là thật sự khi tới thời điểm này mới biết được dù có chuẩn bị tâm lý nhiều năm như vậy cũng không thể tiếp nhận.

“Phu nhân, bà đừng có khóc. Lân nhi sáng mai cũng đi tìm, nhất định sẽ có tin tức. Con gái của chúng ta phúc lớn mạng lớn nhất định sẽ bình an vô sự, bà đừng có gấp, đừng có gấp!” Ngu thế Hùng vội vàng nhìn thê tử của mình, những năm này chỉ sợ bà khóc. Nhìn bà khóc là hắn cảm thấy dường như mắc bao nhiêu tội, ngay cả tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

Ngu phu nhân mặc dù tuổi không nhỏ nhưng là được bảo dưỡng kỹ lưỡng, vừa nhìn cũng thấy giống như chỉ mới ba mươi tuổi. Mỹ nhân khóc là một môn nghệ thuật, mặc dù khóc lê hoa đái vũ, thê thê thảm thảm nhưng tuyệt đối vẫn có một loại vẻ đẹp mảnh mai. Này cũng khó trách Ngu lão gia mỗi lần nhìn vợ khóc là lại cảm thấy mình giống như phạm nhân tội lỗi đầy mình.

Ngu Thụy Lân hôm nay đã vào Hàn lâm viện đảm nhận chức vụ, mặc dù không có thực quyền gì, nhưng dõi mắt nhìn cả Đỉnh Nguyệt quốc thì những kẻ đại thần trên điều đình cũng đều từ Hàn lâm viện mà ra. Hôm nay hắn có muội tử là thần nữ hộ quốc, không biết có bao nhiêu kẻ cả ngày tìm cách nịnh bợ hắn, hy vọng tương lai có thể nhờ gió xuân của hắn phất qua mà hưởng chút dương quang. Vì vậy tin tức Thường Hy vô cớ mất tích truyền ra, những người này cũng gấp gáp đi tìm, mong góp chút công lao.

Ngu Thụy Lân sải bước đi vào, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mệt mỏi, vừa vào cửa liền nghe thấy lời của phụ thân, vội vàng phụ họa nói: “Mẹ, người đừng lo lắng, Hoàng thượng và Thái tử gia cũng đã treo bảng tìm người, chỉ cần muội tử nhìn thấy nhất định sẽ trở về. Còn nữa, nhi tử đã hướng Hoàng thượng cầu xin tự mình ra ngoài tìm kiếm, mẹ đừng quá lo lắng.”

“Cái gì? Con tự mình đi tìm?” Ngu phu nhân quên cả khóc thút thít, chợt đứng lên nhìn con trai, có chút bận tâm nói: “Hiện tại tình thế phức tạp, con nhất định phải chú ý an toàn.”

“Mẹ, con cũng không phải là hài tử ba tuổi, mấy năm nay con ra cửa buôn bán không phải là cũng không có chuyện gì sao? Hơn nữa lần này Thái tử gia mang theo rất nhiều hộ vệ, mẹ không cần quá lo lắng.” Ngu Thụy Lân cười nói, hết sức an ủi mẫu thân. Nhưng chỉ có hắn hiểu được trong lòng, chuyện này có bao nhiêu hung hiểm, nếu Thường Hy rơi vào trong tay người khác, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nha đầu ngốc này có chuyện gì không bình tĩnh nói lại vội vội vàng vàng chạy đi, mặc dù nói với bên ngoài Thường Hy mất tích là do có người gây nên, nhưng Thái tử và hắn đều biết rằng Thường Hy là chạy trốn. Nghĩ tới đây liền bất đắc dĩ thở dài.

Lần này Tiêu Vân Trác đi tìm Thường Hy phải mang theo hắn là vì sợ thời điểm tìm được nàng, Thường Hy lại để tâm vào chuyện vụn vặt mà không chịu trở về, để cho hắn đi làm thuyết khách. Nhớ tới tính tình bướng bỉnh của muội tử nhà mình, hắn cũng cam bái hạ phong. Cô em nhỏ kia, bình thường thì có thể, còn nếu có một ngày đã có ý trốn đi, có mười tay kéo cũng không thể lôi nó trở lại.

Lần này tốt lắm, nha đầu kia có ý muốn trốn Thái tử, vậy thì việc tìm kiếm cũng không dễ dàng rồi!

Thường Hy mất tích cũng hòa hoãn được tình thế ở Vân Đô, tất cả mọi người đều đem lực chú ý dời lên chuyện thần nữ hộ quốc bị mất tích. Dù sao lời của Vô Thiện cao tăng, ai cũng không dám coi thường, có được thần nữ hộ quốc là chuyện cỡ nào may mắn. Thuận theo dân tâm mới có thể có được thiên hạ!

Ngu phu nhân yên lặng gật đầu một cái, chẳng qua là nắm tay Ngu Thụy Lân cẩn thận dặn dò: “Tìm muội muội cố nhiên quan trọng hơn, nhưng con cũng phải chú ý an toàn của mình, có biết hay không?”

Ngu Thụy Lân gật đầu một cái, nói: “Con làm việc luôn biết phân lượng. Mẹ đừng lo lắng, rất nhanh sẽ có tin tức!”

Ngu Thế Hùng nhìn con trai, trong lòng cũng vô cùng nặng nề. Hắn tuy là một thương nhân nhưng cũng rất để ý đến thời cuộc, biết chuyện này không phải đơn giản như vậy, nhưng không muốn để cho thê tử nghi ngờ nên chỉ đành làm bộ như buông lỏng, nói: “Con đi là ta an tâm rồi. Nhị đệ có cùng đi không?”

“Không cần, lão nhị lưu lại. Con theo Thái tử gia xuất môn còn cần hắn ở lại nghe ngóng tình hình, giúp chúng ta chú ý biến động trong triều. Huống chi có tam đệ là thủ hạ dưới trướng Lệ tướng quân, có chuyện gì con sẽ tìm đệ ấy giúp một tay, cha yên tâm đi!” Ngu Thụy Lân nhìn phụ thân của mình cười nói.

Ngu Thế Hùng gật đầu một cái không nói gì nữa. Con thứ hai làm việc cho Thái tử hắn cũng có chút hiểu, chẳng qua là phải đối mặt với nhiều nguy hiểm. Thường nghe nói cầu phú quý trong nguy nan, nhưng bây giờ hắn cũng không biết để bọn nhỏ đi trên con đường này là đúng hay sai?

Ngu Thụy Lân không trì hoãn thêm nữa, từ biệt cha mẹ rồi vội vã lên ngựa phóng đi.

Trong Đông cung, Tiêu Vân Trác nhìn bản đồ da trâu trên bàn mà cau mày. Cả tòa Đông cung, không khí bị ép đến thấp cực độ, cung nhân ngoài cửa cũng không dám thở mạnh. Ngu Thụy Lân bước nhanh đến, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, vi thần đã trở lại.”

Tiêu Vân Trác ngẩng đầu lên nhìn Ngu Thụy Lân, ngoắc ngoắc tay nói: “Ngươi đến đây xem một chút, đoán xem nàng có đi con đường kia không?”

Ngu Thụy Lân đi tới, nhìn bản đồ, chậm rãi nói: “Nha đầu tiểu quỷ này chủ ý đặc biệt nhiều, muốn xác định lộ tuyến của nàng thật đúng là khó mà nói.”

Tiêu Vân Trác dĩ nhiên biết điểm này cho nên mới cực kỳ buồn bực, ngẩng đầu nhìn Ngu thụy Lân nói: “Chương Tứ Thần đến Tề Dương làm huyện lệnh, ngươi nói xem Hy nhi có thể đến đó hay không?”

Ngu Thụy Lân gật gật đầu nói: “Có thể, chỉ là nha đầu này vì tránh cho chúng ta tìm thấy chắc sẽ không đến nơi đó, nàng thích làm mọi thứ ngược lại. Tề Dương lại cách thành Lư Giang rất gần, mà Lệ tướng quân và tam đệ đều ở đó, đoán chừng nàng sẽ không đi. Ngược lại huyện Mặc cách đó không xa thì có vài phần khả năng.”

Ngón tay Tiêu Vân Trác hướng địa đồ huyện Mặc di chuyển vài lần, ngẩng đầu nhìn Ngu Thụy Lân một cái, hồi lâu mới lên tiếng: “Ta vừa nhận được mật báo, Minh Khải quốc đã phái hàng loạt sát thủ chạy tới huyện Mặc đuổi giết một người nghi ngờ là người của Tấn vương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.