Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 329: Chương 329




Tiêu Vân Dật từ nhỏ đã thích cưỡi ngựa bắn cung, đối với binh thư đều cũng đã có sự nghiên cứu, mặc dù là người cuồng ngạo bất tuân nhưng trong bụng cũng có mấy phần chân tài thực học. Vì vậy lần này Minh tông để hắn làm tướng quân tiên phong thì hắn cũng quả thật nghĩ muốn đánh một trận dương oai, tranh thủ tạo cho mình một lực lượng. Có thể nói là lòng mang chí lớn mà tiến về phía trước.

Binh pháp và trận pháp rõ ràng là hai loại khái niệm bất đồng. Mặc dù nghiên cứu binh thư rất nhiều nhưng khi phải đối mặt với trận pháp thì đống binh thư kia lại trở nên dư thừa. Mà Phi Long trận kia lại là bát quái kỳ trận chân chính, so với sở học binh thư của hắn thì đúng là người dưới đất kẻ trên trời. Hắn cũng không phải một mãng phu nên cũng không ngu ngốc tự mình dâng mạng, vì vậy mới chần chừ ngăn cản đi phá Phi Long trận.

Lời nói của Tiêu Vân Trác cực kỳ sắc bén, một nhát trực tiếp trúng chỗ đau của hắn. Tiêu Vân Trác tức giận quên lý trí, quát lên: “Tiểu vương cũng không biết thế nào là sợ. Thái tử gia yên tâm, tiểu vương đã mang tiếng tiên phong thì tất nhiên sẽ không lâm trận mà chạy trốn!”

Tiêu Vân Trác trịnh trọng gật đầu một cái, nói: “Trường Tín vương có thể được phụ hoàng sắc phong hai chữ “Trường Tín” này quả thực là không giả!”

Gương mặt Tiêu Vân Dật xanh mét không nói thêm gì nữa. Nếu như đã đáp ứng thì hắn nên cẩn thận suy nghĩ kế sách mới được.

Tiêu Vân Bác nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Tiểu vương thân là quan đưa lương thảo, Trường Tín vương có gì cần chỉ cần mở miệng nói là được!”

Tiêu Vân Dật nhàn nhạt hừ một tiếng, lại không nói chuyện, chẳng qua chỉ chau mày lo lắng.

Tiêu Vân Dật vừa nhận lời đánh trận đầu thì tình huống trở nên dễ bàn hơn. Mọi người cùng nhau thảo luận xem làm cách nào để phá giải được trận pháp. Thường Hy nghe bọn họ nói chuyện mà yên lặng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Ánh mặt trời màu vàng trải đầy đình viện, lá cây xanh mơn mởn nhuộm một tầng kim quang làm cho người ta không khỏi nheo lại mắt.

Sau mấy phen tranh luận, cuối cùng mọi người quyết định thừa dịp ban đêm liền lên đường, lộ trình từ nơi này đến chỗ Phi Long trận chỉ cần hai canh giờ. Sau đó cẩn thận quan sát trận pháp rồi tiếp tục tìm hiểu cách phá trận.

Đợi tất cả mọi người giải tán, Thường Hy theo Tiêu Vân Trác trở lại gian phòng, nhìn hắn cau mày, nhẹ nhàng nói: “Chàng có suy tính gì không?”

Lông mày như ngọn núi của Tiêu Vân Trác nhảy lên, nghĩ tới Thường Hy cư nhiên biết được hắn muốn làm cái gì, định cũng không giấu giếm nàng, nói: “Lệ tướng quân ta nhất định sẽ cứu, tam ca của nàng ta cũng nhất định sẽ cứu. Tối nay chúng ta phải đi, nàng ở lại đây. Đường dài bôn ba sợ sẽ làm bị thương tới nàng.”

“Ta biết chàng lo lắng cho ta, thế nhưng tình huống trước mắt làm sao ta có thể chỉ đứng nhìn. Huống chi ta cũng hiểu được kỳ môn độn giáp, sẽ không gây thêm bất kỳ phiền toái gì cho chàng, chỉ muốn giúp mọi người một tay thôi, được không?” Thường Hy tất nhiên không đồng ý, giọng điệu kiên quyết.

“Đây là hành quân đánh giặc, không phải đơn độc phá trận, ta không muốn để nàng mạo hiểm.” Tiêu Vân Trác cũng không có nói hắn sẽ theo Tiêu Vân Dật cùng nhau phá trận, chỉ sợ nàng càng thêm bất an.

Thường Hy biết Tiêu Vân Trác cố chấp, chớp mắt một cái, nói: “Được rồi, vậy chàng phải chú ý an toàn. Ta ở chỗ này chờ chàng trở lại, nếu có cái gì cần ta giúp một tay thì chàng chỉ cần đưa tin về là được.”

Nghe được Thường Hy không hề kiên trì nữa, giọng điệu Tiêu Vân Trác cũng mềm đi, lại cùng nàng nói thêm vài câu rồi mới đứng dậy đi tìm Tiêu Vân Dật, hắn còn có việc muốn bàn bạc. Sau khi hắn đi Thường Hy cũng ra khỏi cửa, quẹo phải, đến phòng của Vân Thanh.

***

“Cái gì? Ta sẽ không đáp ứng!” Vân Thanh bị hù dọa giật mình, thế nào cũng không nghĩ đến Thường Hy lại to gan như vậy.

“Cô cô, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Thái tử gia vùi thân trong hiểm cảnh? Phi Long trận đó là trận pháp tâm đắc của Nạp Tháp, sau khi tiến vào còn không biết sẽ xảy ra biến cố gì. Trường Tín vương không hiểu được những thứ này, Thái tử gia cũng chỉ biết chút da lông bề ngoài, ngay cả khi có thủ hạ tâm phúc của Lục nguyên soái đi theo thế nhưng cũng không phải đơn giản như du sơn ngoạn thủy. Thái tử gia sau này sẽ là cửu ngũ chí tôn của Đỉnh Nguyệt quốc, chúng ta không thể ngồi đây nhìn ngài gặp nguy hiểm được!” Thường Hy nhìn Vân Thanh khuyên.

“Hồ nháo! Lục nguyên soái thật là to gan, tại sao lại có thể để Thái tử gia tự mình dấn thân vào chốn nguy hiểm? Ta đi tìm ông ta hỏi một chút!” Vân Thanh nổi giận, Lục Phụng Thiên này thật to gan lớn mật, cư nhiên để hai vị hoàng tử đánh trận đầu. Đúng là hồ nháo đến cực điểm!

“Trường Tín vương và Thái tử gia chủ động xin đi giết giặc, muốn phấn chấn tinh thần ba quân, diệt trừ Tần Nguyệt Như, ai dám cự tuyệt?” Thường Hy than nhẹ một tiếng, nói: “Thật đúng là làm gương cho binh sĩ mới có thể lấy lại tinh thần chiến đấu. Đại chiến sắp tới, ai dám không nghe lệnh?”

Vân Thanh dừng chân lại, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi không khuyên can?”

Thường Hy lắc đầu một cái nói: “Không thể khuyên chi bằng không khuyên giải. Hiện giờ tinh thần quân sĩ đang xuống dốc quả thực cần khích lệ. Hoàng tử đã làm gương cho binh sĩ thì còn ai có thể không quyết tử? Đây cũng là có chút bất đắc dĩ. Hoàng thượng phái Trường Tín vương làm tướng tiên phong không phải là vì chuyện này sao?”

“Vậy thì nên như thế nào mới tốt?” Vân Thanh ngồi trở lại trên ghế tròn, thần sắc sa sút hỏi.

“Cứ theo lời ta nói mà làm. Cho ta mười người, dựa theo lời ta phân phó đi làm, chắc chắn ta sẽ giữ được Thái tử gia, Trường Tín vương toàn thân lui ra.” Thường Hy không biết võ công, chỉ có thể nhờ Vân Thanh cắt cử một số cao thủ đi giúp đỡ nàng.

“Xem ra không thể làm gì khác hơn là như thế. Chỉ là người khác đi theo ngươi ta không yên lòng, để ta tự mình đi theo cô.” Vân Thanh kiên định nói. Thái tử gia cố nhiên là quan trọng nhất, Trường Tín vương cũng không thể bỏ rơi, nhưng thần nữ hộ quốc cũng không phải trò đùa.

“Ta cũng đi.” Thanh âm Mạnh Điệp Vũ từ ngoài truyền vào, ngay sau đó cửa phòng được mở ra, Mạnh Điệp Vũ nhìn hai người nói: “Không phải ta cố ý muốn nghe. Thanh âm của hai người quá lớn, tai ta lại nhạy bén.”

“Cô cũng đi? Tại sao?” Thường Hy có chút kinh ngạc, sau đó nói: “Sau khi tiến vào cũng không thể đảm bảo cô còn sống ra ngoài. Cô còn có thù nhà phải báo, vẫn là miễn đi.”

“Phi, cô đừng có nói mấy lời xúi quẩy. Cô phải nói chúng ta đánh đâu thắng đó, phá Phi Long trận khiến Tần Nguyệt Như tức hộc máu, đây mới chính là điều nên nói!” Mạnh Điệp Vũ cười nói. Mặc dù trên mặt mang theo nụ cười nhưng Thường Hy và Vân Thanh đều hiểu được đây chỉ là đang trấn an mọi người mà thôi.

Ba người nhìn nhau rồi hóa thành một tràng cười dài. Ân ân oán oán trước đây đã sớm tan thành mây khói, ba người đều nắm tay lại một nơi. Thường Hy nói: “Được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau, sống cùng sống, chết cùng chết!”

“Còn có ta, chớ đem ta quên!” Hàng Nhạc Thủy đột nhiên xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nở nụ cười nhìn ba người, ở phía sau hắn mơ hồ còn trông thấy thân ảnh Ngu Thụy Lân. Quả nhiên nghe thấy thanh âm hắn truyền đến: “Ta nữa.”

Mồ hôi lạnh của Thường Hy toát ra, này tìm chết rồi còn thi nhau xếp hàng, thật đúng là được mở rộng tầm mắt. Chính là muốn mở miệng trách móc thì Hàng Nhạc Thủy đã ra tay trước, nói: “Ta và Tần Nguyệt Như cũng có ân oán, chuyện này nhất định không thể thiếu ta.”

Ngu Thụy Lân nhìn muội tử nhà mình nói: “Lúc đi huynh đã hứa với cha mẹ nhất định sẽ mang muội không tổn hao một sợi tóc nào trở về, cho nên chắc chắn ta phải đi theo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.