Thật ra thì Thường Hy nói rất đơn giản, nàng chỉ bảo với Lục Phụng Thiên rằng đối với việc phá Phi Long trận có ý tưởng, nhưng nếu không cho nàng đi thì nàng sẽ không nói. Huống chi lấy tính tình Thường Hy, không cho nàng đi nàng sẽ tìm mọi cách để đi, thay vì như vậy không bằng trực tiếp đưa nàng theo để dễ bảo vệ. Cho nên lúc này Lục Phụng Thiên mới nói như vậy.
Tiêu Vân Trác bất đắc dĩ gật đầu một cái, nhìn Thường Hy nói: “Nàng ở chung một chỗ với ta, không cho chạy loạn.”
Thường Hy lộ ra một nụ cười cực kỳ sáng lạn, nhảy lên ngựa của Tiêu Vân Trác. Tiêu chí hôm nay là phá trận, không phải công kích quy mô lớn cho lên phần lớn đội nhân mã ở ngoài quan sát, không vào hết toàn bộ, tránh cho Nạp Tháp nhân cơ hội công thành.
Tù và lần nữa hú dài phá vỡ không gian yên tĩnh. Mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh sáng vàng cam nhạt nhòa chiếu sáng rực rỡ áo giáp sắt của thiên binh vạn mã, dát lên những nam tử hán hy sinh thân mình bảo vệ quốc gia này một tầng kim quang. Không có ở nơi nào, vĩnh viễn không có một cảnh tượng nào có thể trang trọng như hình ảnh đại quân trước trận chiến này. Một loại hơi thở sát phạt dường như đang cháy ngùn ngụt lên trong không khí.
Các tướng sĩ đều hô vang khẩu hiệu như sấm dậy trời đất, ngựa hí ngàn dặm, gươm đao nhất tề tuốt khỏi vỏ. Thường Hy chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề hơi thở chiến đấu, giống như vào thời khắc này, tử vong chỉ là chuyện không đáng kể, sứ mạng của bọn họ là thần thánh, là vinh quanh. Bọn họ đang tận hiến sức mình để bảo vệ quốc gia, loại kiên định này đã trở thành niềm tin bén rễ ăn sâu vào trái tim mỗi người đang đứng đây.
Lục Phụng Thiên vung tay lên, cờ lệnh theo gió bay phấp phới, đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước, tiếng bước chân không có chút nào hỗn loạn, ngược lại hết sức chỉnh tề. Cả vùng đất tựa hồ như đang run lên từng nhịp.
Bởi vì Phi Long trận cách nơi bọn họ đóng quân không tính là quá xa, hơn nữa Thường Hy mang thai, đương nhiên không thể phóng ngựa chạy băng băng. Nhưng cũng trong khoảng thời gian ngắn liền thấy được Phi Long trận khí thế ngút trời cách mấy trăm dặm phía trước. Ở phía đối diện, đội quân ngàn vạn binh sĩ của Minh Khải quốc đang cầm binh khí đứng im chờ phân phó. Xa xa nhìn lại, đội hình uy vũ, tinh thần cường thịnh, không thể coi thường.
Phía trước đội ngũ có một chiếc chiến xa, đứng trên đó là một nam tử mặc cẩm phục, cũng không thấy mặc thêm khôi giáp, chắn hẳn đó chính là Nạp Tháp.
Lục Phụng Thiên phái một binh lính truyền tin cho Minh Khải quốc. Mọi người đều yên lặng chờ đợi, một lát sau binh lính kia liền quay trở về bẩm báo: “Khởi bẩm nguyên soái, thuộc hạ đã nói cho bọn họ hôm nay chỉ phá trận không giao chiến.”
“Bên kia nói thế nào?” Lục Phụng Thiên trầm giọng hỏi.
“Bên kia đáp ứng, chỉ là có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Nạp Tháp nói chỉ cho chúng ta cơ hội ba lần phá trận, nếu sau ba lần mà không phá được thì hắn sẽ hủy Phi Long trận, hủy diệt toàn bộ đại quân bên trong.”
“Khinh người quá đáng, thật đúng là coi bọn ta chỉ là lũ tầm thường sao?” Lục Phụng Thiên cả giận nói, nhìn binh lính kia ra lệnh: “Ngươi truyền lời, nếu như ta phá được Phi Long trận, Minh Khải quốc phải lui binh, nếu không ta nhất định sẽ cho đại quân đuổi đánh đến tận quốc đô của bọn họ!” Lục Phụng Thiên nói, toàn thân tản ra khí thế lẫm liệt, đó chính là khí chất tôi luyện được trên mấy chục năm chinh chiến sa trường, lời nói nhiếp nhân tâm.
“Dạ.” Binh lính kia lập tức đi ngay. Mọi người lại lâm vào chờ đợi.
Rất nhanh liền có tin tức truyền đến, là Tần Nguyệt Như tự mình đáp ứng, nếu phá được Phi Long trận thì bọn họ lập tức lui binh. Đối phương sảng khoái đáp ứng như vậy, có thể thấy được bọn họ đối với Phi Long trận rất có lòng tin.
Theo an bài lúc đầu, Thường Hy nhất định phải tiến vào, Tiêu Vân Trác cũng cần phải đi vào. Vân Thanh mang theo Mười tám cây trâm hoa cũng phải đi vào để bảo vệ hai người bọn họ. Mạnh Điệp Vũ ở lại, nàng đối với loại chuyện này không có chút hiểu biết nào cả, chỉ sợ lại làm liên lụy đến mọi người, không bằng ở ngoài quan sát. Ngu Thụy Lân cũng không vào trận, chính là từ tối qua đã biến mất không biết đi nơi nào. Hàng Nhạc Thủy muốn theo vào phá trận, Lục Phụng Thiên biết hắn có chút bản lĩnh cho nên cũng đồng ý. Tiêu Vân Dật là tướng quân tiên phong, hắn nhất định phải đi. Tiêu Vân Triệt và Tiêu Vân Bác chỉ là tướng râu ria cho nên tất nhiên đứng ngoài.
Vì bảo vệ an toàn cho mọi người, Lục Phụng Thiên liền đặc biệt giao đội tinh binh của hắn cho Tiêu Vân Trác chỉ huy, hộ vệ bọn họ.
Đại quân bày ra tư thế sẵn sàng nghênh địch. Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Dật ra lệnh xuất phát, đoàn người liền cứ thế hướng Phi Long trận lao tới.
Nạp Tháp vẫn như cũ dùng khói xanh bọc trận, bên ngoài căn bản xem không rõ tình hình bên trong. Phi Long trận là một trận bát đồ bên trong có thiên địa phong vân, long hổ điểu xà, cộng thêm trung quân, tổng cộng là chín đại trận. Mà ở phía sau chín đại trận này còn tăng cường thêm hai mươi tư thiết kỵ tùy thời có thể hỗ trợ. Lực lượng như vậy căn bản không thể xem thường.
Nạp Tháp cực kỳ giảo hoạt, hắn bố Phi Long trận quả thật chính là phương pháp trái ngược, rồi lại không phải hoàn toàn là trái ngược. Đây mới chính là điểm khiến người ta giận sôi.
Thường Hy đứng phía trước trận, hai mắt nhìn chằm chằm lối vào. Tiêu Vân Dật nhìn cửa trận đang mở, đang muốn đưa quân tiến vào thì Thường Hy và Tiêu Vân Trác đồng thời kêu lên: “Không được!”
“Tại sao?” Tiêu Vân Dật không hiểu, có chút không vui hỏi, này không phải là cửa trận sao, tại sao lại không đi vào từ nơi này?
“Nơi này đúng thật là cửa trận, nhưng cũng là cửa tử. Nếu đi vào từ nơi này sẽ trúng phải quỷ kế của địch!” Tiêu Vân Trác nhìn Tiêu Vân Dật nói.
Tiêu Vân Dật mặc dù cuồng vọng nhưng cũng biết có những thứ mình chưa hiểu được, cho nên cũng không kiêu ngạo mà khinh người, vẫn cẩn thận lắng nghe ý kiến của người khác: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Thường Hy chậm rãi nói: “Phi Long trận này chính là bày theo phương pháp trái ngược. Theo lý thuyết, chúng ta nên đi ngược lại với cửa mở mà vào. Nhưng ta nghĩ Nạp Tháp xảo quyết như vậy, nhất định sẽ đoán được chúng ta đi từ cửa mở mà vào, cho nên nhất định sẽ bày mai phục ở đó.” Nói tới chỗ này, nàng quay đầu nhìn Tiêu Vân Dật nói: “Nếu ngài không tin lời ta nói, vậy có thể cho người mang theo đá tảng ném vào nơi đó, không chừng rất nhanh sẽ có kết quả!”
Tiêu Vân Dật nửa tin nửa ngờ đi ra, bên này kiên nhẫn chờ đợi. Quả nhiên chỉ trong thời gian nửa nén nhang, cửa mở liền truyền đến tiếng động khổng lồ, cảm giác như phá núi dời sông. Thần sắc mọi người trở nên trắng bệch, ai cũng không nghĩ tới biến cố sẽ trở thành thế này.
Tiêu Vân Dật rất nhanh liền quay trở lại, xanh cả mặt, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi nói đúng rồi, quả nhiên là bẫy rập! Kế tiếp chúng ta nên làm cái gì đây?”
“Hư mà thực, thực mà hư, hư hư thực thực, nhất định không sai!” Sau đó chỉ vào cửa song song đó, hô lên: “Tiến vào từ nơi đó!” Thường Hy vừa dứt lời, mọi người còn chưa có hành động gì thì nhất thời mặt đất rung chuyển, đất đá bay loạn, cát vàng mù mịt đầy trời.